Cô Vợ Ấm Áp Của Hạ Thiếu SSTruyen

Mọi người nói chuyện phiếm đến khoảng chín giờ rưỡi, sau đó Hạ Kiều Yến muốn sắp xếp tài xế đưa Dương Nhã Vi cùng Tiểu An trở về thì bị Khổng Tu Thanh từ chối."Tôi cùng Ôn Cố mỗi người đưa một vị là được. Nếu không cơm bữa cơm tối của mọi người là vô ích rồi. Ôn Cố, cậu nói có đúng hay không?""Tu Thanh ngày mai đi công trường thị sát, cùng An tiểu thư vừa vặn thuận đường, lúc tôi về nhà cũng đi ngang qua gần nhà Dương tiểu thư. Nên đi ngang qua một chút là được."Tần Dĩ Duyệt nhìn về phía Tiểu An cùng Dương Nhã Vi, hỏi ý hai người các cô.Cô đối với Khổng Tu Thanh cùng Ôn Cố thì không có gì là không yên tâm, chỉ là lo lắng các cô ấy có thể lúng túng hay không thôi.Gia hỏa Tiểu An là kiểu người tương đối ngốc, gật đầu liên tục, "Em không thành vấn đề. Em da mặt dày, làm phiền ai cũng sẽ không cảm thấy có lỗi."Dương Nhã Vi hàm súc gật đầu một cái, mặt hơi đỏ đi tới bên người Ôn Cố.Tiễn bốn người đi xong, Hạ Vân Sách liền trở về phòng.Tiểu Bảo thì đã sớm về phòng mình tắm rửa sạch sẻ.Trong phòng khách, trong lúc nhất thời chỉ còn lại hai người Tần Dĩ Duyệt cùng Hạ Kiều Yến.Tần Dĩ Duyệt nhớ tới chuyện lúc ban ngày ở trong phòng bệnh nghe được liền hỏi: "Thổ hào, ưm... cái bộ phim truyền hình lấy nguyên mẫu bác sĩ của em là có anh ở phía sau màn thúc đẩy sao?"Hạ Kiều Yến cười nhìn cô, "Làm sao lại nghĩ như thế? Bộ phim đó quay xong  thì anh còn chưa biết em mà.""Vậy ở thời gian này phát sóng thì anh cũng dám nói anh một chút cũng không tham dự chứ?"Hạ Kiều Yến sờ một cái lên sợi tóc mềm mại của cô."Thỉnh thoảng làm chút chuyện lãng mạn còn bị vạch trần, thật đả kích người ta đó."Tần Dĩ Duyệt hưng phấn ôm lấy hông của anh, "Thổ hào, em cảm thấy mình thật hạnh phúc.""Đi tắm đi. Ngày mai em sẽ thấy hiệu quả.""Là internet cùng phát sóng trực tiếp sao?"" Ừ,   mấy ngày trước anh có xem qua kịch bản gốc cùng một vài hình ảnh, có thể biết được nhân vật chính là em đó.""Kịch bản gốc là khi nào viết vậy?""Đầu năm ngoái.""Vậy cùng thời gian lão Hàn nhập viện không khác lắm." Tần Dĩ Duyệt sờ mặt mình một cái, "Em thật có mị lực."Hạ Kiều Yến bị giọng nói hài hước của cô làm cho tức cười."Nếu không, anh làm sao thấy em mấy lần liền cầu hôn?"Tần Dĩ Duyệt cười hắc hắc hai tiếng, "Nói cũng phải hihi."Tần Dĩ Duyệt nói xong tung tăng chạy lên lầu.**Bên trong xe.Dương Nhã Vi nhìn xe Ôn Cố lái qua Thành trung thôn hỗn loạn, quay đầu đi.Ôn Cố nhận ra được động tác của cô, "Sắp tới sao?"" Sắp tới rồi. Ôn tiên sinh, một chút nữa phiền anh dừng ở bách hóa Vương Phủ Tỉnh.""Cô ở gần đó?"Dương Nhã Vi do dự một chút, khẽ gật đầu một cái.Ôn Cố nhìn dáng vẻ cẩn thận của cô, không nói gì, ngừng xe ở cửa bách hóa Vương Phủ Tỉnh.Dương Nhã Vi cầm túi xách mình lên, "Tối nay làm phiền Ôn tiên sinh rồi, tôi đi trước.""Trên đường cẩn thận.""Được được." Dương Nhã Vi nở nụ cười cẩn trọng mà thẹn thùng.Ôn Cố nhìn nụ cười mờ nhạt dưới ánh đèn của Dương Nhã Vi, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.Nụ cười cô rất giống Lan Phi khi trước.Khi đó Lan Phi sạch sẽ, đơn thuần, giống như một chùm ánh mặt trời, trong trẻo cũng không nhức mắt.Khoảng thời gian này Ôn Cố thường thường nhớ tới thời học sinh của Lan Phi, hơn nữa có khuynh hướng càng diễn càng ác liệt hơn.Anh đã từng vì trả thù Lan Phi mà cố ý tìm một đống phụ nữ lớn trẻ  xinh đẹp đến trước mặt Lan Phi kích thích cô ấy, thậm chí tìm cái người đàn ông có tướng mạo bình thường đó nói chuyện, ở trước mặt người nọ nói những chuyện trước kia Lan Phi đã từng làm cho anh, ngay cả phá thai cũng đã nói.Còn người đàn ông đó phẩy phẩy bàn tay với anh, vẫn đúng như kỳ hạn cùng Lan Phi cử hành hôn lễ.Lúc nhìn thấy nụ cười của Lan Phi cùng người đàn ông kia khi trò chuyện về nhẫn cưới, Ôn Cố mới hoàn toàn ý thức được, anh đã thật sự mất đi Lan Phi rồi.Cô ấy đã từng vì anh mà trả giá tất cả những gì mà một người phụ nữ có thể bỏ ra vì một người đàn ông, cô ấy xoay người cũng là xoay chuyển vô cùng lưu loát.Đại khái là  đối với anh đã hết sức thất vọng.Ôn Cố không hiểu, cũng đã kiên trì nhiều năm như vậy, tại sao không thể kiên trì tiếp?Chỉ cần anh thu tâm, thì người anh muốn kết hôn chỉ có thể là Lan Phi.Nhưng, Lan Phi không đợi anh.Cô ấy không muốn đợi.Đạo lý đơn giản đến thế, Ôn Cố lại không nghĩ muốn hiểu.Chỉ muốn giả vờ ngây ngốc, không chịu trách nhiệm đem cuộc sống bây giờ của Lan Phi làm thành một khối hỗn độn.Dương Nhã Vi nhìn sắc mặt Ôn Cố  càng ngày càng âm trầm, lo âu lên tiếng nói: "Ôn tiên sinh, anh không sao chứ?"Ôn Cố lúc này mới phục hồi tinh thần lại, "Tôi không sao.""Vậy tôi đi đây, gặp lại."Ôn Cố gật đầu một cái, nhìn Dương Nhã Vi rời đi.Dương Nhã Vi chậm rãi đi, vừa đi vừa mong đợi Ôn Cố có thể gọi cô lại, hoặc là cho cô số điện thoại di động của anh ta.Nhưng cho đến khi cô tiến vào bách hóa Vương Phủ Tỉnh, Ôn Cố không hề gọi cô lại.Dương Nhã Vi trong lòng thoáng qua một trận thất vọng.Bạn bè Hạ Kiều Yến nhất định là phi phú tức quý*, Ôn Cố so với Hạ Kiều Yến cũng không kém bao nhiêu.(*)Phi phú tức quý: không giàu thì cũng có địa vịCô từng một lần hâm mộ Tần Dĩ Duyệt có thể gả cho Hạ Kiều Yến, cũng hy vọng sẽ có một ngày cũng có thể gặp phải một người đàn ông như vậy.Hình tượng và tài sản của Ôn Cố, so với trong tưởng tượng của cô còn tốt hơn.Cô muốn vì chính bản thân mình mà tính toán một chút.Những năm này cô đã vì người nhà trả quá nhiều, cô cũng nên có ý định sau này cho mình rồi.Dương Nhã Vi nghĩ như vậy, bước chân nhẹ nhàng đi từ cửa sau của cửa hàng bách hóa Vương Phủ Tỉnh, vòng mấy con phố, trở lại chỗ ở cũ nát ở Thành trung thôn.Cô ngây ra mà nhìn chỗ mình ở thuê, trong lòng bình tĩnh lạ thường.Bây giờ sống không tốt cũng không sao, cô không trộm không cướp, cố gắng làm việc, cuộc sống nghiêm túc, rồi cô sẽ có cuộc sống gia đình hạnh phúc thôi.Dương Nhã Vi  chạy chậm lên lầu.Mới vừa rồi đi tới chỗ dưới lầu, Dương Nhã Vi liền phát hiện không đúng.Đèn đường mờ nhạt, bang mở ra.Hai người đàn ông gương mặt bất thiện đứng ở trước cửa phòng cô.Một người trong đó lên tiếng, "Cô là Dương Nhã Vi?""Anh là người nào?" Dương Nhã Vi cảnh giác nhìn hai người."Dương Nhược Cường là em trai cô?"Dương Nhã Vi nuốt nước miếng một cái, muốn phủ nhận, nhưng thấy trên mặt người kia có vết sẹo bị đao chém nên sợ hãi gật đầu một cái.Người đàn ông mặt sẹo trong lòng ngực móc ra một tờ giấy, ném tới trước mặt Dương Nhã Vi, "Chính cô nhìn một chút!"Trong lòng Dương Nhã Vi có loại dự cảm xấu, run rẩy ngồi chồm hổm xuống, nhặt lên tờ giấy nhẹ tênh.Phía dưới góc phải của tờ giấy có chữ ký của Dương Nhược Cường cùng dấu ấn đỏ tươi."Dương Nhược Cường thiếu sòng bạc chúng tôi ba mươi vạn, thằng nhãi ấy nói cô có thể giúp nó trả.""Tôi không có tiền!""Có tiền hay không, đó là chuyện của cô. Một tuần lễ sau chúng tôi phải thấy tiền, nếu không mấy người cứ chờ nhặt xác cho nó đi!""Hiện tại các người cũng có thể giết nó ngay lập tức!" Dương Nhã Vi không chút suy nghĩ quát lên.Mới vừa nãy trong lòng mới có chút tích cực, buồn bực vơi bớt thì đã ba mươi vạn trước mắt đánh tan tác, tức giận trong lòng ngay cả chính cô cũng không khống chế được.Hai người đàn ông không ngờ tới Dương Nhã Vi nhìn nhu nhu nhược nhược thế mà lại cứng đến vậy.Người mặt sẹo cười tà, nói: "Nhìn cô là phụ nữ, không muốn nói lời quá khó nghe đẻ uy hiếp cô. Nếu như cô không thức thời, chúng ta có một ngàn loại phương pháp để cho cô sống không bằng chết. Chỉ cần tiền không trả nổi, em trai cô sẽ chết, cô cũng sẽ không tốt được đâu. Đến lúc đó là bị bắt đi để cho các loại đàn ông đùa bỡn thì cũng đều là thứ mà cô không phải là người có thể nắm trong tay!"Dương Nhã Vi tức đến cả người phát run, lạc giọng nói: "Đi! Đi hết đi!"Người đàn ông mặt sẹo cùng đồng bạn nhìn nhau một cái, nói: "Một tuần lễ sau, ở thời gian này chúng tôi sẽ tới. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng tự cho mình thông minh mà giở trò!"Nói xong, hai người dứt khoát quay đi.



Page 2

Dương Nhã Vi nhìn hành lang trơ trọi, rõ ràng là thời tiết tháng năm ấm áp, thế mà từ đáy lòng cô lại cảm thấy thật là lạnh lẽo.Cô hít sâu mấy hơi, tay mới run run vặn cửa sắt phòng trọ.Đón tiếp cô không nghi ngờ chút nào chính là bóng tối.Cái bóng tối đó khiến cho cô muốn khóc lên.Dương Nhã Vi mở đèn, nhìn những thứ vật dụng, đồ dùng điện cô đã mua từ các chợ bán đồ cũ.Lại nghĩ tới những thứ đồ dùng có giá trị không rẻ trong biệt thự của Hạ Kiều Yến lúc sáng nay, đến cả chén đĩa trong biệt thự, tùy ý chọn một món, cũng có thể bằng mấy năm tiền lương của cô.Cô không nghĩ rằng mình kém hơn Tần Dĩ Duyệt, vậy thì tại sao khắp chốn lại không bằng Tần Dĩ Duyệt?Cô so với Tần Dĩ Duyệt đẹp hơn, tính cách so với Tần Dĩ Duyệt cũng mềm mại hơn, tại sao cô cái gì cũng bại bởi Tần Dĩ Duyệt chứ?Dương Nhã Vi giận dữ bất bình suy nghĩ.Lúc này, điện thoại đặt ở trong túi xách reo lên.Dương Nhã Vi phiền não lấy điện thoại di động ra, là Tần Dĩ Duyệt gọi tới.Dương Nhã Vi muốn tắt đi, nhưng cuối cùng vẫn không có đè xuống.Đem điện thoại ném ở trên ghế sa lon, mặc nó vang lên từng hồi.Qua một lúc lâu, điện thoại mới ngừng lại.Sau khi dừng lại, không tới ba giây lại vang lên.Dương Nhã Vi muốn đem điện thoại di động chỉnh thành im lặng, nhưng phát hiện điện thoại là người nhà gọi tới.Dương Nhã Vi lửa giận trong lòng lại từng chút chui lên, nhận điện thoạiChữ còn chưa ra khỏi miệng, liền nghe được đầu kia truyền tới một trận tiếng khóc đau khổ."Nhã Vi. Con nhất định phải mau cứu em trai con đấy, nó chỉ chậm một chút nữa thôi, thì đã bị người chém tay chém chân rồi!" mẹ Dương khóc lóc nói, thanh âm khàn khàn không dứt."Con không có tiền. Mọi người tìm thân thích mượn đi.""Con làm sao lại không có tiền được chứ? Con ở trong nội thành làm việc, làm sao có thể không có tiền được? Mẹ nghe tiểu Lý đầu thôn nói. Bọn con làm thầy thuốc một tháng được bốn năm vạn. Một đứa con gái như con nhà lại không tốn bao nhiêu tiền, mỗi một tháng tiêu một ngàn. Mẹ xem như con mỗi một tháng chỉ có bốn vạn đi, thì con cũng còn được ba vạn chín. Con làm việc mấy năm, ba mươi vạn cũng không có?""Ai nói tôi một tháng bốn năm vạn thì bà đi tìm họ đi!"Mẹ Dương nhận ra giọng điệu Dương Nhã Vi  không đúng, tiếng khóc lập tức thu lại, lạnh lùng nói: "Cô có ý gì? Tôi và cha cô khổ cực cho cô lên đại học, nếu không phải là bởi vì xoay sở tiền học phí cho cô thì em trai cô có thể không có tiền đi học chắc? Thằng bé sẽ giống như bây giờ chơi bời lêu lổng không có việc gì làm hay sao? Nếu nó không phải đem cơ hội nhường cho cô, thì làm sao nó có thể biến thành như bây giờ? Lấy trí thông minh của nó, nó nhất định đi đâu thì so với cô cũng tốt hơn! Bây giờ cô có tiền đồ rồi, liền bắt đầu ra oai đúng không?"Dương Nhã Vi khó chịu nhắm mắt lại, trong lòng là một trận lại một trận chán ghét, "Những lời này lừa gạt chính mấy người là được, ngàn vạn lần đừng có lấy ra để cho mất mặt, cũng đừng đến đầu thôn cuối thôn khắp nơi nói tôi bất hiếu, tôi đối xử với mấy người không tốt. Mọi người đều không mù, cũng sẽ biết rốt cuộc ai đúng ai sai! Năm đó tôi lên đại học, học phí là tôi vay mượn khắp nơi, tiền sinh hoạt là do chính tôi đi làm kiếm ra. Các người có bỏ ra đồng nào? Những năm nay tôi không muốn nói đến mấy cái này, không phải tôi không thèm để ý. Mấy người sinh tôi, nuôi tôi là có ân tình, những năm nay tôi cũng cho mấy người không ít tiền, số lần  giúp Nhược Cường cũng không hề ít, đúng hơn là phần lớn tiền lương đều cho các người giúp nó. Các người còn muốn thế nào nữa?  Một lần rồi lại một lần khiến tôi tổn thương, có phải thấy tôi như thế các người mới cảm thấy rất vui vẻ hay không? Tôi bây giờ không có tiền, không bạn trai, còn kéo theo một đám người nhà phiền nhiễu, thì  sau này ai dám lấy tôi?! Các người có thể đặt mình vào hoàn cảnh người khác vì tôi suy nghĩ một chút không hả? Không, căn bản là sẽ không nghĩ đến,  mấy người chỉ nghĩ là nuôi con trai thì sau này nó báo hiếu, còn nuôi con gái lại là cái loại hàng lỗ vốn. Vậy thì hãy xem mấy năm nay đứa con trai yêu quý kia đã cho các người cái gì? Còn tôi lại vì các người làm được bao nhiêu chuyện?!"Dương Nhã Vi gào xong, thở hổn hển mấy cái, tiếp tục nói: "Hãy tự sờ lên cái lương tâm một chút, Nhược Cường năm đó có phải là bởi vì tôi mới không được đi học không? Đừng nói ba chuyện tầm phào như cái gì mà nó vì tôi không được học nữa, nếu nó muốn học tiếp, các người nhất định sẽ để cho tôi đem tiền phun ra cho làm, căn bản không có khả năng để tôi phản đối!"Nói xong lời cuối cùng, Dương Nhã Vi đột nhiên ném điện thoại.Điện thoại di động đụng vào vách tường, phát ra tiếng vang chói tai.Màn hình lớn điện thoại theo tiếng vang mà bể.Dương Nhã Vi không nhịn được ôm lấy đầu gối, thất thanh khóc rống lên.**Hôm sau.Tần Dĩ Duyệt đem túi buông xuống, liền đi ngay khoa phụ sản tìm Dương Nhã Vi.Đồng nghiệp Dương Nhã Vi thấy Tần Dĩ Duyệt tới, nói: "Bác sĩ Tần, cô đến tìm bác sĩ Dương sao? Cô ấy hôm nay xin nghỉ không tới.""Lý do cá nhân hay là nghỉ bệnh?""Lý do cá nhân.""Cô ấy có nói lúc nào đi làm lại không?""Nói là ngày mai sẽ tới, có chuyện gì thì có thể gọi điện thoại cho cổ.""Cũng không có chuyện gì." Tần Dĩ Duyệt đem một túi quà vặt đưa cho người bác sĩ kia, cười nói: "Nếu bác sĩ Dương không tới, thì chỉ có thể tiện nghi cho các cô rồi, mọi người ăn thử một chút, xem có hợp khẩu vị hay không.""Ai da, nơi đó có cái gì mà hợp hay không hợp khẩu vị chứ? Bác sĩ  Tần toàn đưa những thứ quà vặt mà cả thành phố cũng đều rất ít thấy mà."Cô trước kia thường xuyên đến tìm Dương Nhã Vi, cũng giúp khoa phụ sản khoa giải quyết không ít chuyện, nên cùng những người này cũng rất quen, không có gì cũng có thể tán gẫu mấy câu.Tần Dĩ Duyệt cười cười cùng đồng nghiệp khoa phụ sản trò chuyện một hồi, rồi trở về phòng làm việc.Cô vẫn còn có chút nghi ngờ.Dương Nhã Vi không phải là một người lơ mơ, thường sau khi buổi tối cùng cô ấy đi về, thì sau khi đến nhà cũng sẽ gửi cho cô tin nhắn bình an, nhất là dưới tình huống do một người đàn ông xa lạ đưa đón.Tối hôm qua Tiểu An về đến nhà cũng nhớ gọi điện thoại cho cô, Dương Nhã Vi thế nhưng không có động tĩnh.Cô ngược lại không đến nổi lo lắng Ôn Cố sẽ làm chuyện có lỗi với  Dương Nhã Vi, chẳng qua là như cũ không khỏi có chút lo âu.**Sau khi internet và truyền hình bắt đầu công chiếu 《 Y giả nhân tâm 》, những người quen biết Tần Dĩ Duyệt đều biết bộ phim đó là viết về Tần Dĩ Duyệt.Tần Dĩ Duyệt không mặt mũi xem bộ phim đó, nhưng cô vẫn cảm nhận được sau khi chiếu phim, dư luận xã hội đối với chuyện của cô trong khoảng thời gian trước có thay đổi mới.Trước kia là một vị nghi ngờ ôn tồn thảo luận, bây giờ chính là một mảnh khen ngợi tán dương.Trước sau tương phản  quá lớn, Tần Dĩ Duyệt cũng cảm thấy thích ứng không tốt.Tiểu An mỗi ngày vui vẻ cắt một phần lời khen cô đem đến cho cô xem.Cùng dư luận cùng nhau thay đổi chính là bệnh nhân, lại bắt đầu có bệnh nhân chủ động tới khoa Tần Dĩ Duyệt khám bệnh.Có một số bệnh nhân một bên xem bệnh, một bên làm bộ như tự selfie, len lén chụp Tần Dĩ Duyệt làm việc.Chụp lén quá rõ ràng, Tần Dĩ Duyệt liền lên tiếng ngăn lại.Cô cũng không phải là minh tinh, không thích bị chụp lén.Đồng thời, chuyện này cũng để công việc bình thường của bệnh viện bớt đi rất nhiều cản trở, câu chuyện Tần Dĩ Duyệt bị chuyển thành tác phẩm truyền hình, đối với bệnh việc Nhã Đức là một kiểu tuyên truyền vô cùng tốt.Viện trưởng ở trước toàn viện nói trọng điểm chuyện của Tần Dĩ Duyệt, cũng giải thích lý do bệnh viện khấu trừ Tần Dĩ Duyệt ba tháng tiền lương thành tích.Ngay cả Tiểu Phương đã chuyển đến những bộ phận khác, mấy ngày nay cũng thường xuyên chạy đến phòng làm việc của Tần Dĩ Duyệt.Tiểu An trước kia cùng tiểu Phương quan hệ không tệ, nhưng từ sau khi Tiểu Phương nói chuyển chỗ công tác, Tiểu An liền đối với cô ta lỗ mũi không phải lỗ mũi, mắt không phải mắt*.(*)Không quan tâmTiểu An vừa nhìn thấy tiểu Phương đi vào, liền nói: "Ngọn gió nào đem bác sĩ Phương tương lai của chúng ta đến đây thế nhỉ?"Tần Dĩ Duyệt nghe được giọng Tiểu An cố tình nói, khóe miệng hung hăng co rút.Trên mặt Tiểu Phương là một trận lúng túng, "Em tới xem một chút có chuyện gì để em có thể giúp một tay hay không thôi."



Page 3

"Bây giờ tôi là phụ tá của chị Tần, tạm thời không cần cô, sau này tôi không xứng làm phụ tá cho chị Tần nữa, thì chị ấy cũng chẳng cần cô đâu!""Tiểu An, cô nói chuyện đừng gai góc như vậy, tôi cũng là có ý tốt thôi mà, cô đừng đem lòng tốt trở thành lòng lang dạ thú.""Lòng tốt? Tôi không cảm nhận được. Tôi nói cho cô biết, cái loại cấp dưới có cái tính giống cô ấy, thì khi chị Tần gặp nạn cô liền phủi mông đi. Bây giờ chị Tần tốt rồi, cô lại liếm mặt muốn làm quen. Có lẽ, trên đời này tất cả tiện nghi đều là của cô hết à?"Tần Dĩ Duyệt không để ý hai người tranh cãi, tiếp tục bận bịu công việc trên tay mình.Đối với hành động của Tiểu Phương, không đáng để cô nhận xét.Còn với Tiểu An, cô nhóc nhìn bề ngoài mặc dù ngốc. Nhưng hành động của cô nhóc ấy luôn có chừng mực, sẽ không để cho chính mình rơi vào tình cảnh khó khăn.Nếu cô lúc này ra mặt ngăn Tiểu An lại, thỉ sẽ khiến cho tiểu Phương cho rằng cách làm của mình là chính xác, sau này sẽ càng tệ hại hơn.Tần Dĩ Duyệt đang bận, điện thoại di động để trên bàn làm việc đột nhiên sáng lên.Là tin nhắn của Trình Giang Tuyết.Trình Giang Tuyết: Buổi trưa tới phân cục chúng tôi một chuyến.Tần Dĩ Duyệt: Xảy ra chuyện gì sao?Trình Giang Tuyết: Tới sẽ biết.Tần Dĩ Duyệt nhìn hàng chữ ngắn ngủn kia, trong lòng không khỏi có chút lo âu.**Tần Dĩ Duyệt buổi trưa sau khi tan việc liền lái xe đi đến phân cục của Trình Giang Tuyết.Sau khi cùng bảo an của phân cục nói rõ tình huống cũng đăng ký xong, một người bảo an ngồi lên xe cô dẫn đường.Vào phân cục rồi Tần Dĩ Duyệt mới biết cái phân cục này thế mà có tòa chuyên môn pháp y độc lập.Một điểm này ở trong rất nhiều phân cục đồng cấp cũng là đãi ngộ khó có.Bảo an nói: "Phòng làm việc của Trình pháp y nằm ở căn phòng thứ hai của tầng ba. Cô ấy lúc này hẳn là ở chung một chỗ với Trương đội để thảo luận vụ án.""Cám ơn."Tần Dĩ Duyệt tạm biệt người bảo an xong, đi thẳng lên lầu.Đến phòng làm việc của Trình Giang Tuyết, đúng như dự đoán thấy Trình Giang Tuyết cùng Trương Dương đang thảo luận vụ án.Tần Dĩ Duyệt chờ giây lát, đợi khi thảo luận của hai người họ thoáng tạm ngừng, mới nhẹ gõ mấy tiếng trên cửa phòng làm việc.Trình Giang Tuyết cùng Trương Dương đồng thời xoay đầu lại.Trình Giang Tuyết nhìn thời gian trong máy vi tính."Cô đến sớm hơn tôi nghĩ đấy. Ăn cơm chưa?""Chưa kịp ăn." Tần Dĩ Duyệt trả lời."Tôi cũng nghĩ vậy." Trình Giang Tuyết chuyển hướng Trương Dương, "Trương đội, phiền anh giúp tôi cùng bác sĩ Tần đặt hai phần ăn trưa."" Được, hai người trò chuyện trước đi." Trương Dương vừa nói vừa xoay người đi ra ngoài.Tần Dĩ Duyệt không nghe được tiếng bước chân của Trương Dương nữa mới lên tiếng: "Tôi nghĩ cô với Trương đội là vợ chồng đấy."Trình Giang Tuyết câm nín nhìn cô một cái, "Sao cô nghĩ thế?""Tôi thấy cô nhiều lần, thì chỉ có thời gian chúng ta một mình ăn cơm trưa thì mới không thấy Trương đội với cô ở chung một chỗ.""Thì ra là như thế. Vậy cô nghĩ lầm rồi, Trương đội cũng đã kết hôn rồi, là người đẹp nhất trong đội hình cảnh chúng tôi, tư thế đặc biệt oai hùng hiên ngang, nhìn thôi cũng có thể mang cảm giác rung động.""Vậy vợ anh ta tâm đúng là lớn, có thể để cho chồng mình ngày ngày cùng cô lăn lộn chung một chỗ.""Cô ấy cũng cùng tôi lăn lộn cùng nơi mà. Hơn nữa, tôi cũng kết hôn rồi đó, ba người đã kết hôn ở chung một chỗ có thể đánh ra cái tia lửa gì nữa chứ." Trình Giang Tuyết nói xong buồn cười nhìn Tần Dĩ Duyệt, "Bác sĩ Tần, trước đây sao tôi lại không cảm thấy cô thật ra cũng bà tám như vậy nhỉ.""Không phải do tò mò nữ pháp y cùng đội trưởng đội hình cảnh sinh hoạt hàng ngày như thế nào hay sao?""Đừng có tò mò nữa, ngày ngày giao thiệp với người chết và tội phạm, nếu là tam quan bất chính*, sớm muộn gì tinh thần cũng vặn vẹo, biến mình thành tội phạm."(*)Tam quan tức Thế giới quan, Nhân sinh quan, Giá trị quan. Tam quan bất chính ngắn gọn là tam quan méo mó =)))).Tần Dĩ Duyệt kinh ngạc, "Nghiêm trọng đến vậy sao?"" Ừ. Rất nhiều tội phạm đều là bắn tên có đích, bọn họ đem tất cả thông minh tài trí đều đặt ở phạm tội, cái mạch não đó cũng không biết làm sao mà lớn lên. Có lúc chúng tôi giải án xong, cũng không nhịn được khen ngợi trình độ tỉ mỉ, suy nghĩ kín đáo của bọn họ, đúng là hết sức trâu bò."Tần Dĩ Duyệt đột nhiên đối với cái nghành pháp y này sinh ra hứng thú cực lớn, "Mấy năm này cô phụ trách vụ án thì có án nào là án tử* không?"(*)Án tử là những vụ án không phá giải được hoặc chưa tìm được cách phá giải."Chỉ có trong tiểu thuyết và phim ảnh mới có phân cục, cơ quan an ninh không án tử, một phân cục thụ lý vụ án mới có thể phá được thành công 50% án là đã cười trộm rồi đấy.""Tỷ lệ phá được thấp vậy sao?""Chị gái à, 50% không coi là thấp, phần lớn phân cục đều ở khoảng 30 40% mà."Tần Dĩ Duyệt cười nói: " Xin lỗi, không phải người trong ngành nên có chút không biết tình huống thực tế."Hai người lại trò chuyện thêm mấy câu, Trương Dương cầm hai phần ăn đi vào, "Hai người ăn đi. Tôi đi ăn với vợ tôi đã."Trình Giang Tuyết nhận lấy đồ ăn, trêu ghẹo nói: "Có thể đừng ở hai trước mặt hai đứa chúng tôi show ân ái không hả? Muốn show thì nên đi đến đội hình cảnh cho đám FA kia xem, hiệu quả bảo đảm thỏa mãn."Trương Dương ha ha cười lớn rời đi.**Tần Dĩ Duyệt cùng Trình Giang Tuyết nhanh chóng giải quyết bữa trưa, sau đó đứng ở hành lang trước phòng làm việc tiêu thực.Tần Dĩ Duyệt nói: "Tôi đã nghỉ là chỉ có tổng cục mới có tòa nhà riêng cho chuyên môn pháp y đấy.""Xem mỗi một phân cục để quy hoạch, phân cục chúng tôi lấy kỹ thuật pháp y xứng danh so ra nên vì vậy hoàn cảnh làm việc của bên pháp y tôi so với những phân cục khác thì đãi ngộ khá hơn một chút. Tổng thể mà nói, sau tổng cục chính là phân cục chúng tôi, điều kiện sở hữu đều là tốt nhất đấy." Trình Giang Tuyết một chút cũng không hàm súc nói."Chắc chắn không phải là vì có cô ở chỗ này sao?""Người nhà tôi còn không rãnh rỗi như vậy. Luật lệ, gia huấn nhà tôi rất nghiêm khắc, trưởng thành chỉ cần không làm nguy hại xã hội, không phá hoại nhà cửa thì làm chuyện gì đều được hết. Huống chi tôi làm còn không kém, thành tích trong lĩnh vực chỗ tôi cũng không tệ, bọn họ sẽ không vì tôi ở phân cục mà đối với phương tiện phần cứng của phân cục có thêm chút cải tiến đâu."Tần Dĩ Duyệt gật đầu một cái, "Tôi nhận ra những gì tôi biết về hào môn, cùng những thứ cô cùng Hạ Kiều Yến bày ra cho tôi thấy không quá giống nhau.""Đó là đương nhiên. Nhận định trước đây của cô về hào môn là do tác giả, biên kịch viết ra. Hào môn chân chính nào có ngu dốt như vậy, càng là gia tộc có tầm ảnh hưởng lớn, thì càng sẽ bận tâm đến hành động của chính mình làm ra ảnh hưởng gì đối với xã hội, đối với bên ngoài. Cho ví dụ, cô đã từng nghe nói câu "Làm giàu bất nhân" chưa?"" Đã nghe qua.""Tại sao lại đặc biệt xuất hiện cái thành ngữ "Làm giàu bất nhân" mà không có "Vì bần bất nhân" chứ?"Tần Dĩ Duyệt trầm mặc nhìn về phía Trình Giang Tuyết.Trình Giang Tuyết nói: "Cũng không phải là bởi vì người giàu có nhiều "bất nhân" mới có thể đơn độc tạo nên cái từ này đâu. Đầu tiên, cái gì là bất nhân? Định nghĩa bất nhân là cái gì? Ai tới đánh giá tiêu chuẩn bất nhân này đây? Phần lớn dân chúng đều cho rằng, người giàu nên tiếp tế người nghèo, có tiền liền phải chia cho người ở nơi nghèo khổ, để cho nhiều người có cuộc sống tốt hơn. Mà hình thái kinh tế xã hội bây giờ của chúng ta đã cung cấp nhiều công ăn việc làm, cơ hội cùng giảm bớt tiêu chuẩn việc làm đến ngưỡng cửa, chỉ cần người thực tế chịu làm, thì đạt tới cuộc sống của gia đình bậc trung cũng không hề khó khăn. Nhưng rất nhiều người không muốn động đậy, ngày ngày ăn uống tiêu tiểu ngủ, sau đó cảm thấy vận mệnh mình nhiều chông gai, kẻ có tiền cũng không thèm tới tiếp tế bọn nghèo khó cực khổ như hắn. Trên thực tế, người có tiền hàng năm cầm tiền đi ra làm từ thiện mất bao nhiêu, hàng năm nạp thuế mất bao nhiêu, chính là bởi vì có những cái gọi là "Làm giàu bất nhân" có tiền nhiều nạp thuế, mới chống đỡ quốc gia không đi xuống. Thành phố cùng nông thôn phát triển cái nào không cần tiền, những thứ này tiền đào đâu ra? Còn chưa phải là do đám người trong miệng bọn họ đào ra sao?"



Page 4

"Cô gặp phải tội phạm đại đa số là vì cái này mà đi đến phạm tội?" Tần Dĩ Duyệt hỏi."Có không ít. Cũng không phải là bởi vì gia thế nhà tôi tốt tôi mới nói như thế. Cô so sánh tôi với sinh hoạt của Hạ Kiều Yến và bạn Hạ Kiều Yến một chút, chúng tôi mỗi ngày tốn bao nhiêu thời gian cho công việc, chúng tôi phân chia thời gian ở chung với người nhà như thế nào, lại là cải thiện bản thân ra sao? Chúng tôi có thành tích bây giờ, không phải là bởi vì chúng tôi có gia thế cực kỳ tốt, bọn họ ở phía sau cho chúng tôi bao nhiêu trợ giúp. Giả như chúng tôi không nỗ lực, không có thực lực, cho dù gia thế tốt cũng không chống đỡ được xã hội đào thải." Trình Giang Tuyết nói xong thì thở dài, "Má ơi, tôi phẫn nộ thanh, đều là bị vụ án ngày hôm nay làm cho tức giận. Đi thôi, tôi dẫn cô đến phòng phẫu thuật xem người kia.""Xem ai?""Người mà ngày đó đã cứu cô ở trên đường."Tần Dĩ Duyệt rất nhanh liền hiểu ra, "Anh ta chết rồi?""Ừm."Trình Giang Tuyết trước tiên đi về phía trước mấy bước, dẫn Tần Dĩ Duyệt đến phòng phẫu thuật trên lầu.Phòng phẫu thuật của pháp y lớn hơn phòng phẫu thuật của bệnh viện rất nhiều.Thông thường phòng phẫu thuật của bệnh viện nhiều nhất chỉ có ba cái giường ngủ và ba bộ thiết bị chữa bệnh.phòng phẫu thuật của pháp y thì lại khác, phần lớn thời gian là mấy vụ án cùng nhau tụ tập, pháp y đều là dùng chung, có thể đồng thời bước vào cùng một phòng phẫu thuật để làm việc.Bởi vậy, phòng giải phẫu của bọn họ là gấp hai lần phòng phẫu thuật của bệnh viện.Tần Dĩ Duyệt và Trình Giang Tuyết thay đồ tiêu độc xong mới bước vào phòng phẫu thuật.Trên giường trong phòng phẫu thuật đều là thi thể che vải trắng, mấy pháp y đang làm việc dồn dập dừng lại công việc trong tay chào hỏi Trình Giang Tuyết và Tần Dĩ Duyệt.Trình Giang Tuyết dẫn Tần Dĩ Duyệt đến một bên bàn mổ ở tận cùng bên trong, nói: "Đây chính là người lúc đó đã cứu cô, từ vết thương của anh ta nhất trí với lời cô miêu tả lúc đó, từ trình độ trị liệu cũng có thể phán định lúc ấy đã từng được trị liệu hữu hiệu. Còn nguyên nhân cái chết khá là đáng giá nghiên cứu, một là chảy máu trong, dẫn đến áp lực não quá cao mà chết; hai là nội tạng lệch vị trí, không có được tĩnh dưỡng thích đáng." Tần Dĩ Duyệt mở vải trắng ra, quan sát kỹ một hồi tình trạng tử vọng trên người anh ta, "Anh ta là được các người phát hiện ở nơi nào?""Một nhà kho ngoại thành, do người giữ kho phát hiện."Tần Dĩ Duyệt gật gù, "Vậy có phải là có thể xác định người này là bị người vứt bỏ ở nơi đó?""Trước khi có kết quả, tất cả suy đoán đều có khả năng. Hôm nay tôi dẫn cô tới, ngoại trừ để cô xem người chết một chút, xác định vết thương của anh ta ra, còn có một việc cần cô xác định.""Chuyện gì?""Sự xuất hiện của người này và cái chết của anh ta, theo phân cục chúng tôi vào một quãng thời gian trước suy đoán không thành công. Chúng tôi cảm thấy người này nên xuất hiện sớm hơn, càng chết sớm hơn, hiệu quả thương tổn đối với cô sẽ càng to lớn hơn. Anh ta chết vào lúc này, hiển nhiên sẽ không gây nên sóng gió to lớn gì, cảm thấy chết có chút vô ích.""Ý của cô là anh ta kỳ thực không ở trong phạm vi của những người hãm hại tôi kia."Trình Giang Tuyết tán thưởng nhìn Tần Dĩ Duyệt một chút, phát hiện dòng suy nghĩ cô quả nhiên rất nhanh rất rõ ràng."Nếu như là mưu đồ đã lâu, anh ta nên nhân lúc tuyên truyền hình ảnh bộ phim ( bác sĩ trái tim) này mà chết, hiệu quả nhất định sẽ khác ngay, đồng thời cái bộ phim kia dù cho vẫn truyền bá như bây giờ, cũng không nhất định có thể cứu vãn hình tượng và danh dự cho cô. Nhưng anh ta chết ở cái bộ phim kia sau khi truyền bá ra ngoài liền khác."



Page 5

"Nếu như là mưu đồ đã lâu, anh ta nên nhân lúc tuyên truyền hình ảnh bộ phim ( bác sĩ trái tim) này mà chết, hiệu quả nhất định sẽ khác ngay, đồng thời cái bộ phim kia dù cho vẫn truyền bá như bây giờ, cũng không nhất định có thể cứu vãn hình tượng và danh dự cho cô. Nhưng anh ta chết ở cái bộ phim kia sau khi truyền bá ra ngoài liền khác.""Tra được bệnh viện anh ta chữa trị chưa?""Chúng tôi điều tra camera giám sát bệnh viện và gần bệnh viện, không có bất kỳ manh mối gì. Trong kho hàng ngoại thành và gần đó không có camera giám sát hữu dụng, tiến triển rất chậm. Ngay cả người giữ nhà kho cũng không biết người kia là tiến vào lúc nào.""Nếu không biết anh ta đi vào đó, vậy người giữ kho làm sao có thể biết người này ở trong kho hàng?" Tần Dĩ Duyệt đối với việc này rất là nghi hoặc."Người giữ kho nói anh ta ngửi thấy mùi thối.""Xác thối?"Trình Giang Tuyết lắc lắc đầu, "Thời gian anh ta chết trong vòng ba ngày, cái nhà kho kia quanh năm đều là nhiệt độ thấp, tốc độ mục nát có chậm lại, sẽ không ngửi thấy đượcmùi thối của thi thể. Anh ta ngửi thấy được rất có thể là mùi thuốc trên cơ thể người chết, nhưng lúc tôi và Trương đội đến hiện trường, trên cơ thể người chết cũng không có mùi thuốc.""Người giữ kho đang nói dối?""Trương đội cho người kia làm ghi chép, không có phát hiện dấu hiệu nói dối, nhưng lời người giữ kho nói không xác định là sự thật." Trình Giang Tuyết đút tay vào túi áo khoác trắng, "Xem thi thể như vậy cũng đủ rồi, chúng ta đi ra ngoài đi."Tần Dĩ Duyệt phủ vải trắng lại cho người chết, mắt không khỏi dời xuống, sau đó ánh mắt dừng lại.Trình Giang Tuyết nhận ra được cô khác thường, hỏi: "Sao vậy?"Tần Dĩ Duyệt chỉ vào một khối đen thui trên mặt trái của người chết, "Đây là vết ban của xác chết hay là trên da đã vốn có?"Cô có hiểu biết đối với người vừa mới chết, sau khi chết thi thể biến hóa không phải quá rõ ràng.Trình Giang Tuyết cẩn thận phân biệt một hồi cái chỗ kia, sau đó vào phòng phẫu thuật gọi mấy pháp y khác lại đây.Mấy người pháp y vây quanh xác chết kia nghiên cứu hồi lâu, mới có kết luận cuối cùng.Trình Giang Tuyết nói︰"Không phải vết ban của xác chết, là bớt." Tần Dĩ Duyệt nhíu nhíu mày, "Trên mặt người cứu tôi kia không có bớt, lúc đó đầu anh ta bị thương nặng, ở trong quá trình chữa trị tôi có quan sát mặt anh ta. Giả như mặt anh ta có một vết bớt rõ ràng như thế, tôi không thể không có ấn tượng."Trình Giang Tuyết bảo trợ lý ghi chép lời Tần Dĩ Duyệt, sau đó nói︰ "Mọi người dành thời gian đối chiếu, xác nhận thân phận người chết và các tin tức khác."Nói xong, cô liền dẫn theo Tần Dĩ Duyệt đi ra phòng phẫu thuật.Tần Dĩ Duyệt cởi đồ tiêu độc ra, "Sao tôi cứ cảm thấy bối rối thế nào ấy.""Cô không cảm thấy bối rối mới là kỳ quái đó. Hiện nay còn không cách nào xác định thân phận người chết, không xác định người chết có có thân thích giống mình hay không, do đó tìm hiểu nguồn gốc người thật sự cứu cô đến cùng đi đâu. Càng khiến người ta không rõ chính là, tại sao vết thương của người chết và thương thế của người cứu cô kia phân bố giống nhau như vậy?"Tần Dĩ Duyệt nuốt một ngụm nước bọt, không cách nào trả lời.Một trận lại một trận ý lạnh xông vào trong lòng.Cô không phải là bởi vì nhìn thấy người chết mà sợ, khiếp đảm, cô đã nhiều năm giao thiệp với người chết, đối mặt người chết cô không có cái gì phải sợ.Nhưng chỉ có lần này tử vong là gần sát với cô.Cô không cách nào không sợ.Mục đích của những người kia là cái gì, tại sao lại dùng một người chết nhìn như không có bất cứ quan hệ gì với cô để dẫn dắt cô?



Page 6

Mục đích của những người kia là cái gì, tại sao lại dùng một người chết nhìn như không có bất cứ quan hệ gì với cô để dẫn dắt cô? Nếu như lần này vị trí phá án không phải Trình Giang Tuyết, cô có thể biết được những tin tức này sao? Có khi nào mình bị tạm giam mới biết mình bị người hãm hại hay không. Nghĩ đến đây, trên mặt Tần Dĩ Duyệt hoàn toàn trắng bệch. Trình Giang Tuyết nhìn dáng vẻ cô, thở dài, nói: "Cô cũng đừng quá suy nghĩ lung tung. Ở tình huống phạm vi chức trách của tôi cho phép, tôi sẽ tận lực nói cho cô tiến triển vụ án. Cái khác, chính cô cẩn thận một chút. Chí ít trước khi vụ án có kết quả, cô sẽ không phải chịu bất kỳ hệ thống công an nào bàn hỏi và thẩm tra." Tần Dĩ Duyệt nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Trình Giang Tuyết, chậm rãi gật đầu, "Trình pháp y, phiền phức cô." "Tôi còn có việc, thời gian không còn sớm, cô về đi làm đi. Có tin tức mới, tôi sẽ thông báo tiếp cho cô." "Ừ." Tần Dĩ Duyệt trở lại văn phòng, nhanh chóng điều chỉnh tình tự nhân lực một hồi, tập trung vào công việc, nhưng thần kinh căng thẳng vẫn không có được giảm bớt. Lần này công việc trưa tuy rằng không có phạm sai lầm, nhưng vẫn làm cho Tần Dĩ Duyệt cảm thấy khó chịu và ngột ngạt. Vừa đến lúc tan việc, cô thấy không có bệnh nhân xếp hàng, liền cầm túi xách rời đi. Ngồi vào bên trong xe, cô nhìn về phía trước sững sờ một hồi lâu, mới móc điện thoại ra gọi cho Hạ Kiều Yến. Hạ Kiều Yến rất nhanh liền bắt máy, "Alo." "Cường hào, chúng ta có nên đi làm vận động giảm sức ép hay không?" "Xảy ra chuyện gì?" "Trong lòng không thoải mái."  "Vậy em cất xe đi, anh qua đón em, dẫn em và Tiểu Bảo chuyển sang nơi khác ăn cơm, để cho các người buông lỏng một chút." Tần Dĩ Duyệt nghe giọng từ tính mà trầm thấp của anh, căng thẳng trong lòng giảm bớt không ít, "Em đã ở trong bãi đậu xe của bệnh viện." "Khoá xe lại, đến cửa bệnh viện chờ ta. Buổi chiều anh ở gần bệnh viện của các người thảo luận hợp đồng, sẽ qua đó rất nhanh." Tần Dĩ Duyệt biết nghe lời nắm lấy túi xách, khóa xe của mình lại, đi ra ngoài bãi đậu xe. Lúc gần đi đến cửa lớn thì có chiếc xe đậu bên cạnh Tần Dĩ Duyệt. Tần Dĩ Duyệt nghi hoặc mà nhìn sang, ghế phụ cũng vừa vặn quay cửa kính xe xuống, là chủ nhiệm khoa phụ sản. "Vi chủ nhiệm, chào cô, có chuyện gì sao?" "Mấy ngày nay cô có liên hệ với tiểu Dương không?" Vi chủ nhiệm hỏi. "Không có. Dương bác sĩ vẫn chưa về đi làm?" "Đúng. Lần trước nói với tôi xin nghỉ một ngày, bây giờ gần qua một tuần lễ cũng không thấy cô ấy tới làm và còn gọi điện thoại xin nghỉ phép thêm, có phải là xảy ra chuyện gì không?" "Tôi không nghe cô ấy nói muốn làm chuyện gì. Tôi sẽ chờ cô ấy ở nhà của cổ, nhìn thấy cô ấy, sẽ bảo cô ấy gọi điện thoại cho ngài nói rõ tình hình." "Chỉ có thể như vậy. Cô nói với cô ấy, nhanh đánh giá chức danh, cô ấy vốn là có tư chất tương tự với mấy bác sĩ dự bị khác, nhưng thời gian làm việc của cô ấy dài hơn những người khác, tôi và lãnh đạo bệnh viện cũng có ý định chọn cô ấy. Vào lúc này cô ấy nháo chuyện như vậy, làm chúng tôi rất khó xử, đến lúc đó có chọn cô ấy hay không, không phải tôi nói là được." "Chuyện chức danh kính xin Vi chủ nhiệm ngài đến lúc đó giúp Dương bác sĩ chu toàn nhiều một chút, cô ấy làm việc dưới trướng ngài thời gian dài như thế, ngài cũng hiểu rõ cách làm người và thái độ làm việc của cô ấy. Lần này hẳn là có chuyện đặc biệt mới phải xuất hiện tình huống như vậy, tôi liên lạc với cô ấy, nhất định làm cho cô ấy ngay lập tức gọi điện thoại cho ngài."