Đừng Mơ Ước những gì ngoài Tầm với - Mây của trời hãy để Gió cuốn đi

Chúng ta quen nhau vì em yêu anh thôi !

12 bến nước biết bến nào mà đậu, hay phải đậu thử vài bến mới có lựa chọn đúng, trong tình yêu có đủ lý trí mà sáng suốt không, khi yêu rồi có đủ dũng cảm mà từ bỏ khi biết yêu nhầm người không? Khi đủ đau để từ bỏ rồi, liệu phải mất bao lâu để khuây khoả, thanh thản, hay lại vội vàng chấp nhận một ai khác rồi sẽ đau ?

Yêu anh em chưa bao giờ hối hận, cái kết em đã đoán trước được, nhưng, e lại để tình cảm mình nó rơi tự do như thế, đậu vào anh như thế, em xem cái đó như một trải nghiệm, đến lúc thể hiện tình cảm em vẫn chưa một lần nghĩ rằng mình sẽ yêu anh nhiều đến thế , nghĩ nhiều như thế . Quả thật, đúng là trải nghiệm, vì ta đến với nhau chỉ trong một thời gian rất ngắn nhưng đối với em, em lại trải qua quá nhiều cảm xúc, cảm giác đạt được khi anh ngỏ lời, cảm giác của hạnh phúc khi vừa mới yêu, cảm giác bị lừa dối khi anh vẫn còn với người cũ, cảm giác mình là người thua cuộc khi người níu giữ mối quan hệ này chỉ có em, cảm giác cô đơn, trống rỗng khi câu chuyện kết thúc. Em vẫn không hối hận nhưng 5h sáng lại bật dậy nhận được tin nhắn anh, mà bao nhiêu suy nghĩ dồn đến trong em, em phải viết, nếu không viết em điên mất.

Ai cũng nói em khác, em không phải là em nữa, em điên rồi, sao em lại dính vào chuyện tình chẳng ra sao này, em chỉ trả lời chấp nhận “ thì vỗn dĩ em đã điên rồi mà” . Em không biết vì lý do gì mà anh và chị ấy chia tay, nhưng em biết cái lý dó đó chắc nó phải đụng chạm đến danh dự của một người đàn ông thì a mới nhất quyết như thế và… anh đến với em - anh và người yêu thế nào? Đã hết, h e là ng iu của a nhé! đơn giản thế, và em chấp nhận, tin tưởng, vui vẻ iu a. E biết vì lý do gì mà anh vẫn còn phải nghĩ đến chị ấy, em hiểu, bỏ qua, nhưng em không hiểu, k thể hiểu được vì sao anh lại trở nên như thế !!! Người như anh không thể vì một lý do mà trở nên như vậy !!! Anh cũng không phải là anh nữa rồi, nhưng lý do không phải ở em mà ở anh và chị ấy.

Em muốn nói với anh, dù anh có nói yêu em bao nhiêu, nhớ em bao nhiêu, nhưng em biết đó chỉ là anh đang cố dặn mình phải thế, anh đang cố ép mình k được còn tình cảm với chị ấy, chị ấy đã làm anh khổ nhiều rồi, chị ấy làm a trở thành một người tồi tệ. Anh lại biết không? E muốn nói với anh: yêu là yêu, dù đối phương có như thế nào khi anh đã yêu thì anh không thể tự ép mình không có tình cảm được, dù anh dùng mối quan hệ khác để thay thế, bù đắp, san sẻ như đang yêu thì đó vẫn chỉ là như đang yêu thôi. Vì em cũng muốn nói với anh : khi em biết rằng anh chia tay với chị ấy vì một lý do không thể chấp nhận được nào đấy, là vì anh tuyệt đối không chấp nhận được mới chia tay chứ đó không phải là vì hết yêu, vậy anh nghĩ rằng em tin anh quen em vì yêu em sao? \

5h sáng anh chưa ngủ, nhắn tin cho em, anh mệt mõi quá, anh đang điên vì không thể nói chuyện cho ra lẽ với chị ấy. Anh biết em đau đến mức nào không? Anh điên, anh muốn buông xui, anh mất ngủ để suy nghĩ cả đêm chỉ vì chị ấy , em tự hỏi :Nếu không còn tình cảm gì, liệu anh trở nên như vậy vì một người như thế có đáng không? Có đáng không????? Sao khi anh trở nên như thế anh không nghĩ lại người anh nói yêu là em? anh như vậy em sẽ như thế nào, có tổn thương không? Có đau không?

Em chưa bao h hối hận khi phải dành tình cảm cho anh, nhưng giờ đây em thấy việc này thật ngu xuẩn, sau bao nhiêu việc cứ ập đến với em, bao nhiêu chuyện anh nói em nghe, thực ra tình cảm của em quá thừa thải để cho đi hay là đời nó cũng đang trêu em ?

Trước đây em đắn đo mãi : “ Tiếp tục tin anh hay từ bỏ, tiếp tục giữ anh lại hay buông anh ra ??” Và emlựa chọn theo trái tim mình. Hôm nay em lại day dứt mãi : “ Vì sao anh lại trở nên như thế ? Vì sao anh chỉ đối xử với em như một người tình, như một người bạn thân? Còn chị ấy như là vợ của a ??? Có thật anh không còn chút tình cảm nào với chị ấy ? vậy anh điên dại như thế có đáng không? Có đáng không anh ? Anh vốn dĩ rất dứt khoát trong mọi việc, việc này muốn giải quyết cho rõ ràng em nghĩ không làm khó được anh …chỉ là.... nếu còn tình cảm thì sẽ khó vô cùng …..! Em………….. là gì giữa bề bộn cuộc đời anh đây hả anh ????

Mọi việc em dường như mơ hồ nhận ra từ trước, rằng anh vẫn còn tình cảm với chị ấy nhưng em cố chấp, hay là quá yêu a nên cứ cho qua việc đó? Em cũng chả hiểu nổi mình. Đúng là em với anh đã không là gì của nhau nữa rồi, Thực tế chúng ta đã từng là gì của nhau chưa a nhĩ ?? thà rằng em đừng biết gì về chuyện giữa hai người nữa, sức em đâu đủ để cứ bị việc của hai người dằn xéo trong tình cảm. E nhếch mép tự giễu mình, mình là đứa thế nào mà phải chịu như thế này, quả báo trong tình cảm sao? Đời thật lạ! lại có người muốn đi nghe chuyện cãi nhau của người yêu mình và người tình cũ của anh ta !

Ý định của em khi viết những dòng này là mong một ngày nào đó em dũng cảm hơn một tý gửi cho anh đọc, nhưng thôi, đến đây thôi, đó đối với em lại là một sĩ nhục nữa rồi, níu giữ làm gì, biết về nhau nhiều để làm gì, khi ta không còn là của nhau, ta vốn dĩ không dành cho nhau rồi.

Đừng mơ ước những ai ngoài tầm với, mây của trời cứ để gió cuốn đi

Đừng Mơ Ước những gì ngoài Tầm với - Mây của trời hãy để Gió cuốn đi

…..

E lại một mình với vô vàn suy nghĩ, e buông............. !!!!!

NGƯỜI ĐÃ CHIA SẺ

Ngay lần đầu tiên đọc đựơc hai câu này trên một bức tranh thư pháp, tôi hiểu rằng nó đúng là dành cho mình. Là những gì mình vẫn luôn nghĩ đến, là những gì trong đầu mình luôn tâm niệm “ cái gì là của mình sẽ mãi mãi là của mình, cái khi không phải là của mình dù có cố gắng thế nào cũng không phải là của mình”. Vì thế mà chưa bao giờ mình cố gắng giành giật cái gì nếu như nhận ra nó không phải là của mình ( trừ hồi bé luôn giành giật với ông anh tất cả, vì nghĩ tất cả đều của mình ) Lúc nào cũng thế luôn cho phép mình bỏ cuộc nếu như thấy mình có thể đang giành lấy cái không thuộc về mình. . Nhớ ngày đi học, mình bị say nắng bởi cậu bạn trong lớp. Nhưng vì cái long tự kiêu mình không nói cho cả mấy đứa bạn thân biết, chứ đừng nói đến việc nói cho ngừơi ấy biết. Lại âm thầm và lặng lẽ giống như ngày trước thích anh hang xóm ý ( ngại nhỉ? Toàn thích những ngừơi chẳng thích mình ) Nhưng rồi khi nhận thấy cậu ấy thích một cô bạn khác trong lớp, thì mình hiểu rằng cậu ấy sinh ra không dành cho mình. Nhưng giống như những cô nàng ích kỉ khác, mình bắt đầu ác cảm với cô bạn này, vì tự nhiên mình mất đi một ngừơi bạn thân, chứ chưa nói đến là mất đi một ngừơi mình thực sự rất thích. Thế rồi mình từ từ xa họ, mình không chat nhiều, không nhắn tin và trên lớp mình bắt đầu lạnh lung hơn. Ngừơi ấy nhận ra sự thay đổi của mình, nhưng không biết nguyên nhân vì sao? Chỉ nói rằng “ dạo này thấy cậu lạ lắm” và thế là thôi. Đơn giản ngừơi ấy với mình bây giờ đã ngoài tầm với. Dù trong long thật buồn khi thấy họ vui vẻ bên nhau, dù trên lớp mình vẫn bình thường nhưng về nhà là nhật kí lại chất chứa nỗi buồn. Nhưng mình chưa bao giờ có ý định sẽ xen ngang vào, hay chí ít là nói cho ngừơi ta tình cảm của mình rồi ra sao thì ra, dù sao thì cái long tự kiêu nó vẫn lớn hơn tình yêu mà. . Rồi dần dần những tình cảm ấy qua đi, tất cả chỉ đơn thuần như những ngừơi bạn, mình lại bắt đầu làm bạn với họ, tất cả chỉ bắt đầu từ mình nên mình là ngừơi duy nhất gỡ nút đựơc. Và rồi nhận ra, chẳng có gì để biến 2 ngừơi mình coi là ngừơi dưng, trở thành bạn bè, và rồi bây giờ trở thành bạn thân của họ, luôn chia sẻ vui buồn với nhau. Thân thiết như những ngừơi ruột thịt. Mình thực sự thích điều này, thích những tình bạn như vậy, vậy mà mình đã phải mất một thời gian lãng phí cái tình bạn đáng quý đó. Và thực sự mình không hề hối hận vì những tình cảm mà mình đã chon kín. . Thế đấy! . Đừng mơ ước những ai ngoài tầm với Mây của trời hãy để gió cuốn đi . Mây của trời giờ đây gió đã cuốn đi rồi. Nhưng tất cả chỉ còn là những kí ức mỏng manh, những kí ức mà nghĩ về nó chưa bao giờ mình thấy đau cả, chỉ thấy buồn cười thôi. Nếu điều này lại xảy ra thêm 1 lần nữa thì có lẽ mình sẽ lại như thế này thôi. Mây của trời, không phải của mình, uh, thế thì gió cứ cuốn đi nhé. Còn nếu mây là của mình, thì một ngày nào đó mây sẽ lại về bên mình thôi đúng không? Cái gì là của mình sẽ mãi mãi là của mình, nằm trong tầm tay mình. Ngừơi ta bảo phải đấu tranh để giành lấy hạnh phúc, nhưng mình sẽ không tranh đâu, không giành giật đâu, hãy cứ để “ mây của trời hãy để gió cuồn đi” . .

.