Đừng sống mà vô tri Đừng ác mà không biết

Giới thiệu về cuốn sách này

Bài dự thi – “Đừng sống giống như hònđá”Phan Danh Hiếu 6 ngày ago Dự thi Văn học online, NGHỊ LUẬN Xà HỘI Leave a comment 215 ViewsĐỀ BÀI: Viết bài văn khoảng 1000 từbàn về lời bài hát sau: “Đừng sống giống như hòn đá,…sống không một tình yêu, sống chỉbiết riêng mình. Tâm hồn luôn luôn băng giá. Đừng hóa thân thành đá, vì tâm hồn đágiá băng”.Bài làmMột triết gia người Mỹ, Elbert Hubbard đã từng nói : “Cuộc sống chỉ thực sự phong phúkhi nó tràn ngập tình yêu và sự cao thượng.” Ý nghĩa của ông muốn gửi gắm qua câu nóichính là thông điệp sâu xa về lòng yêu thương giữa con người với con người trong cuộcsống này. Với cùng tâm niệm chân thành này, nhạc sĩ Trần Lập – tác giả đã sáng tácrất nhiều tuyệt phẩm đã ra đời trước đây, trong đó có bài hát “Tâm hồn của đá”. Nóchứa đựng nhiều những ca từ và giai điệu lắng đọng về tình yêu, tâm hồn của con người :“Đừng sống giống như hòn đá,…sống không một tình yêu, sống chỉ biết riêng mình. Tâmhồn luôn luôn băng giá. Đừng hóa thân thành đá, vì tâm hồn đá giá băng.”Trước tiên, ta phải tìm hiểu ý nghĩa của lời hát trong bài mà tác giả muốn truyền tảiđó là gì. “Hòn đá” có ý nghĩa như thế nào trong câu hát “Đừng sống giống như hòn đá”?Hòn đá vốn là một thứ nhỏ bé, là vật vô tri vô giác nằm chỏng chơ bên vệ đường. Đá sốngmột cuộc đời vô danh, cách xa mọi người, không một ai để ý đến mỗi lần đi ngang quađá. Ở đây, hòn đá chính là ẩn dụ tượng trưng cho lòng vô cảm của con người. Nếu nhưcon người sống nghèo nàn về mặt tâm hồn, chai sạn cảm xúc trước tình yêu thương thìrồi kết cục cũng sẽ trở thành hòn đá kia. Trơ trọi một mình, cô đơn giữa đời, tâm hồnsẽ hóa đá không bao giờ có thể trở lại như lúc đầu được. Như vậy, cả lời ca mang ý nghĩanhư một lời khuyên chân thành : hãy biết sống đồng cảm với mọi người, biết mở rộngtấm lòng để hòa vào biển lớn yêu thương của nhân loại, đừng bao giờ chỉ sống cho riêngmình mà quên đi những người khác.Vậy tại sao ta lại phải “Đừng sống như hòn đá”? Sống như đá là lối sống vị kỷ, sống chỉcho riêng bản thân mình, luôn đặt lợi ích tư lên đầu mà không để tâm đến những ngườixung quanh. Cuộc sống đó không tồn tại tình yêu thương và cũng không thể có được yêuthương, chính vì thế mà nó trở nên vô nghĩa và ảm đạm tối tăm. Sống như hòn đá sẽđẩy con người vào tình cảnh cô đơn, bị mọi người xung quanh xa lánh không muốn tiếpxúc. Hoàn cảnh như vậy lại càng làm họ lún sâu hơn vào cái hố đen của sự tuyệt vọng nếunhư chính họ không tự mình vực dậy, đem lòng mình ra mà yêu thương, sẻ chia. Bởi vì :“Nơi lạnh nhất không phải là Bắc Cực, mà là nơi không có tình thương.” (M.Go-rơ-ki)Ta cần phải làm thế nào để không sống như một hòn đá? Ngay từ đầu, tác giả Trần Lậpđã thêm vào động từ “Đừng” để tăng tính khuyên nhủ mạnh mẽ cho câu hát, nhắc nhởta về thái độ sống với cuộc đời này. Cần phải tăng cường hành động hành động yêuthương nều như chính ta muốn được yêu thương, bởi chăng : “Ngày sau sỏi đá cũng cầncó nhau” (Trịnh Công Sơn). Trong cuộc đời này, ta nên hòa mình vào với cộng đồng, biếtmở tâm hồn ra để đón nhận tình thương cũng như biết cho đi, vì khi cho đi chính là cònmãi.Tâm hồn ta giống như một mảnh đất, và ta là người quyết định nó sẽ trở thành mảnhđất màu mỡ phù sa hoặc trở thành vùng đất cằn cỗi nứt nẻ. Nếu như sống với một tâmhồn rộng mở, biết yêu thương sẻ chia thì mảnh đất ấy chắc chắn sẽ được bồi đắp dinhdưỡng khiến trở nên xanh tốt, cây cối đâm chồi nảy lộc, chim chóc đua nhau đến màsinh sôi nảy nở, còn hoa trái thì ngọt lành nở rộ. Thế nhưng ngược lại, khi ta khép cánhcửa tâm hồn mình vào, mảnh đất ấy cũng bị cô lập và thu hẹp nhỏ hơn. Qua thời gian,mảnh đất sẽ mất đi dần sức sống của nó, hóa khô cằn và thô ráp, không có bất cứ thứgì có thể tồn tại được nữa. Lúc đó, trên mảnh đất chỉ trơ trọi lại sỏi và đá, ta chỉ còncó thể sống “như một hòn đá.” Đã có người từng nói : “Cuộc đời bạn như một viên đá,chính bạn là người quyết định viên đá ấy bám rong rêu hay trở thành viên ngọc sáng.”Đừng chỉ sống cho mình mà hãy biết thả mình vào đại dương tình yêu của nhân loại. Cánhân không bao giờ có thể tách rời tập thể được. Chính tác giả chứ không ai khác, TrầnLập đã sống đúng nghĩa như một cuộc sống không phải là một hòn đá. Tiền anh kiếmđược từ các buổi biểu diễn anh chỉ nhận một phần rất nhỏ trong đó, còn lại đều đem đitừ thiện cho người khác. Giọng hát của anh là nguồn sống của biết bao con người vẫn đangcòn khốn khổ trong cuộc đời này. Để giờ đây, khi anh ra đi, tấm chân tình ấy vẫn mãilà viên ngọc sáng mãi cho người đời sau noi theo.Từ việc phân tích trên, ta rút ra bài học cho bản thân mình. Về nhận thức, ca từ bài hátđã bàn đến vấn đề về lối sống vô cảm của con người con người và khuyên ta sống phảibiết đến yêu thương, biết cho đi tình thương của mình. Về mặt hành động, ta phải họccách yêu thương bằng việc tăng cường thêm những hành động ý nghĩa thiết thực trongcuộc sống, yêu thương để được yêu thương.Tình yêu thương luôn luôn không bao giờ là đủ, hãy biết mở tấm lòng mình ra để đónnhận và cho đi như một thứ quà tặng của cuộc sống. Xin mượn mấy vần thơ thay cholời kết :“Xin gửi lại bạn đường yêu quý nhấtCòn mấy vần thơ một nắm troThơ gửi bạn đường tro bõn đấtSống là cho, chết cũng là cho.”————————-CUỘC THI VĂN HỌC ONLINE LẦN 2 – 2016Đề ra: Viết bài văn khoảng 1000 từ bàn về câu hát sau của nhạc sĩ Trần Lập : “Đừngsống giống như hòn đá. Sống không một tình yêu. Sống chỉ biết thân mình”.BÀI LÀM 1Họ tên : Nguyễn Quốc ĐạtLớp 12C8 trường THPT Tĩnh Gia 2 (huyện Tĩnh Gia,tỉnh Thanh Hóa)Đã khá lâu rồi tôi mới tìm đến một quán nước vỉa hè ở góc phố Hà Nội . Khung cảnh vẫnvậy, chút nắng chiều cuối Đông hòa vào cái se se của gió mùa Đông Bắc mang tới cái cảmgiác bâng khuâng lạ thường mà quá đỗi quen thuộc. Hà Nội vẫn thế, dòng xe, dòng ngườinhư hòa vào cái dòng đời hối hả, vội vàng vì lẽ mưu sinh thường nhật… Và đâu đó, mộtchiếc Radio cũ lại phát những bài hát, ca từ đậm chất bình dị của Hà Nội, cho tôi nhữngphút lắng nghe về cuộc sống xung quanh, những suy tư chiêm nghiệm về cuộc đời :…Đừng sống giống như hòn đá, giống như hòn đáSống không một tình yêuSống chỉ biết riêng mìnhTâm hồn luôn luôn băng giáĐừng hóa thân thành đáVì tâm hồn đá giá băng …Những câu hát quen thuộc từ ca khúc “Tâm hồn của đá” mà ban nhạc Bức Tường thểhiện. Tôi không nhớ rõ tôi đã nghe ca khúc ấy bao nhiêu lần, vì cứ mỗi chiều Hà Nội cakhúc ấy lại vang lên ở góc nhỏ nội thành như một thứ dư vị không thể thiếu. Nhưngvới tôi, dù nghe bao nhiêu lần chăng nữa thì nó vẫn mới mẻ, vẫn hấp dẫn, vẫn đáng suytư, đáng cảm nhận. Và mỗi lần nghe trong tôi lại có những xúc cảm riêng trong tâm hồn,tôi lại rút ra những triết lý sống cho bản thân trong mỗi ca từ giản dị ấy…Tôi bắt đầu tìm tòi trong trí nhớ của mình những hình ảnh, khoảnh khắc mà chính tôinhìn thấy, “con người giống như hòn đá” – mọi người thờ ơ với một nạn nhân tai nạngiao thông, im lặng trước hành động trộm cắp ở bến xe bus,… tôi và bạn, ai trong chúngta cũng từng nhìn thấy điều này, ít nhất một lần. Và rồi đâu đó trong tư tưởng của tôivà bạn cũng tồn tại tâm lý “đó không phải việc của mình”, “đâu cần quan tâm chuyệnngười khác”… Hay cố gắng dùng một sự suy diễn nào đó biện minh cho cách nhìn cuộcsống vô cảm của mình và rồi thầm nhủ “phận ai nấy lo”. Đó là sự thờ ơ, vô cảm với cuộcsống xung quanh.Và tôi nhìn về bản thân mình, cũng có những lần chính tôi vô cảm với mình. Hay nói cáchkhác là suy nghĩ vô thức, nhắm mắt nhắm mũi để nghe ai đó đưa ra những lựa chọn chobản thân mình. Để rồi có những khoảng thời gian tôi sống theo cách “ngày qua ngày”nhàm chán, không động lực, không lý tưởng. Cũng có lúc tự tôi che giấu đi những cảmxúc tâm hồn để làm khổ chính mình. Và bây giờ nhìn lại, hẳn tôi và bạn đã thấy mìnhtừng như thế, sống mà chỉ mang nghĩa tồn tại, “sống giống như hòn đá- sống hóa đátâm hồn.”Chẳng ai trong chúng ta muốn thấy những người xung quanh mình như vậy, càng khôngmuốn chính mình là nạn nhân của căn bệnh xã hội ấy. Tôi bắt đầu biết lắng nghe hơi thởcuộc sống, bộc lộ những cảm xúc ra ngoài, người ta gọi đó là cách mở lòng với cuộc sống.Tôi không né tránh những gì mà mình thấy, không biện minh cho những gì mình sai vàcũng không tìm cách kìm hãm quá mức cảm xúc của mình. Đó là lúc tôi không muốnmình như biển chết, chỉ có vị mặn và đắng trong cuộc sống, cũng không muốn mình biếnthành hòn đá lạnh lẽo, thờ ơ, tôi muốn đem tâm hồn mình nhuộm màu cuộc sống.Trái tim con người vốn dĩ có nhiệm vụ là đập…đập…và đập để duy trì sự sống cho thểxác. Nhưng cũng cần nhớ rằng, trái tim không phải sỏi đá, không đơn thuần chỉ là biếtđập, mà còn biết rung động. Cách duy nhất để cảm nhận được sự rung động của trái timlà chia sẻ và lắng nghe như chính tôi đang trải lòng và tản mạn.Phố phường Hà Nội vẫn ồn ào, náo nhiệt như cái cách mà nó trường tồn, còn tôi, chínhtrong cái ồn ào, náo nhiệt ấy tôi lại tìm thấy cho chính mình những khoảnh lặng tâmhồn, chút bình yên cho cuộc sống của riêng tôi.Với tôi, tôi luôn muốn đối mặt với những gì cuộc đời dành tặng, hạnh phúc hay đau khổ,niềm vui hay nỗi buồn. Tôi luôn quan niệm rằng sóng gió cuộc đời mình chỉ đánh thứcchứ không thể đánh gục niềm tin vào cuộc sống, sự lạc quan vào cuộc đời. Tôi đón nhậncuộc đời bằng cách cho đi và nhận lại như cái cách mà Tố Hữu thổi hồn mình qua 4 câuthơ :Nếu là con chim, chiếc láThì con chim phải hót, chiếc là phải xanhLẽ nào vay mà không có trảSống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình.Thế gian này từ khi tạo hóa sơ khai, cần tới bốn tỷ nămđể bông hoa biết nở, đểcon bướm biết bay, con chim biết hót và đến bây giờ đã hơn bốn tỷ năm để con ngườibiết chết vì yêu, chấp nhận hy sinh vì tình yêu của mình. Vậy tại sao ta không thể sốngmột cách trọn vẹn nhất?Một góc Hà Nội, tôi chợt nhận ra rằng, cuộc đời cũng thật ngắn ngủi, sinh ra mất đi vốnđã là quy luật tất yếu, vậy nên đừng tự ép buộc chấp nhận hay thừa nhận quy luật đó,mà hãy đón nhận nó một cách lạc quan rằng cuộc đời này cho ta những phút giây anvui, những phút giây hồn nhiên, những niềm tin yêu khát khao cháy bỏng…Mười tám tuổi, tôi không có quá nhiều kinh nghiệm sống, nhưng để trải lòng thì tôi luônsẵn sàng chia sẻ tất cả. Có thể một lúc nào đó, tôi cảm thấy bất lực với cuộc sống nàyđể rồi có thể tự làm tâm hồn mình hóa đá nhưng được sống trên đời này đã là đángquý, đáng trân trọng biết bao. Như một nhà văn đã từng nói : “hãy mỉm cười với cuộcđời – thì cuộc đời sẽ mỉm cười lại với chúng ta”Hà Nội giờ đã xế chiều, nắng đã tắt, bài hát “Tâm hồn hóa đá” cũng khép lại. Dòng ngườilại càng hối hả hơn. Và chiếc ra Radio cũ lại tiếp tục mang âm hưởng mới hòa vào nhịpsống nơi đây :“Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng. Để làm gì em biết không ? Để gió cuốn đi ,để gió cuốn đi…”