Hướng dẫn xử lý rác thải wattpad

Hôm nay mình mới phát hiện là watt nó bị lỗi, app trên đt cứ báo là không có mạng, thậm chí lên web cũng trắng xóa. May mà mở bằng máy tính hay lap thì vẫn bình thường.

Nhưng mình chỉ sợ là chả mấy ai đọc truyện bằng lap ấy kìa, với cả là list truyện mất sạch. Có mấy bạn mất list truyện rồi ấy, sợ thế chứ lị. Mình kb là lỗi này bgio mới hết cho nên là mình sẽ để link fb ở đây để mn tiện bề hỏi thăm nếu mn có nhu cầu. Với cả là link wp, mình có wp cx post truyện này ý, nhỡ đâu watt chết lâu.

lý bạo lực gia đình, tranh chấp mẹ chồng nàng dâu và đối phó với nhân tình. Với một phong cách viết mạnh mẽ, tác giả đưa ra cách phản ánh sắc nét những vấn đề của đời sống thực và cũng đồng thời tạo nên một câu chuyện tình cảm đầy cá tính giữa hai nhân vật chính. Tác phẩm tạo ra một bức tranh đời thực về hôn nhân và cũng đem lại hy vọng cho độc giả về một tương lai tươi sáng. Với cách xử lý tình huống tỉnh táo, hợp lý, chắc luật pháp, Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc giúp nhân vật của mình cứu vớt được những gì tốt đẹp trong cuộc đời. Tác phẩm truyền cảm hứng với thông điệp rằng phụ nữ có thể hành động đầy kiên cường khi cần thiết và khi tình yêu đích thực đến, nó sẽ bền vững.
                                          
**Chương 6: Bị thương**
                      
Trích lời Gia Mộc: Không phải người mẹ nào cũng mạnh mẽ vì con. Thật ra có rất nhiều người lại lấy con cái làm lý do bào chữa cho sự mềm yếu của mình.
                      
Nửa tiếng sau, tiếng còi chói tai của xe cứu thương đánh thức toàn bộ cư dân trong tiểu khu. Có người bấm chuông cửa, sau đó ra sức gõ
                      
cửa. Lâm Gia Mộc khoác áo vào bước xuống giường, Trịnh Đạc thì dọn dẹp sofa cực nhanh rồi ôm chăn chạy vào phòng ngủ, sau đó Lâm Gia Mộc mới ngáp dài đi ra mở cửa: "Ai đấy?".
                      
Trần Thục Lương xông vào như phát điên: "Khải Hân... Khải Hân...".
                      
Lâm Gia Mộc giật mình đỡ lấy cô ta. Vừa rồi nhìn màn hình theo dõi thấy Trương Hoành Lượng uống rượu say về nhà co chân đá người nào đó, cô cho rằng người bị đá là Trần Thục Lương, không ngờ lại là...
                      
"Bố Khải Hân uống rượu say về nhà, tôi đau đầu quá nên uống thuốc mới ngủ được, không nghe thấy tiếng anh ấy gõ cửa... Khải Hân luôn rất sợ anh ấy, không dám mở cửa... Sau đó... Bố nó phát cáu... Khải Hân mới...".
                      
Ánh mắt đờ đẫn, vẻ mặt hoảng hốt, dường như Trần Thục Lương bị kích động rất mạnh, hoặc dường như tác dụng của thuốc còn chưa tan hết: "Bố nó nóng tính, chờ bên ngoài lâu quá... Khải Hân mở cửa cho anh ấy, anh ấy tưởng là tôi nên co chân đạp nó một cái, Khải Hân bị đạp bay vào trong nhà, đập đầu vào đâu đó... Anh ấy cũng không thèm nhìn con mà đi thẳng vào phòng ngủ, nhìn thấy tôi đang ngủ... lại lôi tôi từ trên giường xuống đánh... May mà lần này anh ấy uống nhiều...".
                      
Trần Thục Lương nói không giống như đang kể chuyện của mình mà giống như đang nói chuyện của người khác: "Anh ấy ngủ... Tôi không nghe thấy Khải Hân khóc... nên ra phòng khách tìm nó... Khải Hân chảy máu đầu... trên mặt cũng toàn là máu...".
                      
"Cái gì? Thế xe cứu thương là chị gọi à?".
                      
"Ờ... Tôi... Tôi không có tiền, đúng rồi, tôi đến để vay tiền... Tôi đưa nó đi viện khám...". Nói xong chân Trần Thục Lương cũng mềm nhũn, cô ta ngồi thụp xuống đất, lẩm bẩm gì đó không rõ.
                      
"Đứng dậy! Chị có còn là mẹ nó nữa không? Mau đứng dậy!". Lâm Gia Mộc kéo cô ta đứng lên, đưa tay vỗ mạnh vào mặt cô ta: "Mau đứng lên! Đi! Chúng ta đưa Khải Hân đến bệnh viện!".
                      
Trịnh Đạc sốt ruột nhìn hai người rồi mặc quần áo, lấy ví tiền: "Anh đi xem Khải Hân trước, lát nữa em lái xe đưa cô ấy đến bệnh viện".
                      
"Anh mang đủ tiền chưa?".
                      
"Đủ rồi". Dứt lời, Trịnh Đạc mở cửa đi thẳng ra ngoài.
                      
Nghe thấy tiếng đóng cửa, hình như Trần Thục Lương tỉnh táo hơn một chút: "Khải Hân...".
                      
"Rốt cuộc là chị uống thuốc gì?".
                                          
**Chương 1: Xem bói**
                      
Trích lời Gia Mộc: Thầy bói và thầy tướng số có lẽ là những "bác sĩ tâm lý" đầu tiên của Trung Quốc, cũng là đám người hiểu nhân tâm nhân tính nhất.
                      
Hàn Dĩnh dụi đôi mắt hơi nhức nhối vì khói hương, ngáp một cái, buồn tẻ đánh giá gian phòng này. Đây là một gian phòng khách một nửa là hoa cỏ, một nửa là các loại rượu Tây thuốc lá ngoại lẫn lộn với củi gạo dầu muối. Bên cạnh cô ta còn có mấy người ngồi yên lặng, mấy phụ nữ trung niên nhỏ giọng nói chuyện. Cô ta cảm thấy có thứ gì cọ vào chân, cúi đầu xuống xem thì là một con mèo đen bốn chân trắng. Con mèo đen ngẩng đầu nhìn cô ta, kêu một tiếng, uốn éo đi qua rèm cửa kết bằng những chuỗi hạt ra ngoài.
                      
Phía ngoài rèm là một khoảng sân ở nông thôn điển hình, được lát bằng gạch hình chữ nhật. Trong sân có giàn nho và vại nước, tường phù điêu hình tùng hạc ốp gạch men, người qua lại đều nói giọng địa phương khẩu âm rất nặng. Hàn Dĩnh đã cố hết sức nhưng vẫn nghe không hiểu.
                      
"Dĩnh Dĩnh, vào đi". Mẹ mở cửa gọi cô ta.
                      
"Vâng". Cô ta cất điện thoại di động, đi vào phòng trong. Trong phòng tràn ngập mùi khói hương, trên điện thờ rất dài bày mấy tượng đồng, có tượng Phật, cũng có tượng mặc đồ đạo sĩ, phía trước mỗi bức tượng đồng đều có lư hương. Mẹ kéo cô ta ngồi xuống chiếc ghế gỗ với nệm ghế cũ rích. Một bà già mặc áo nhung đen thêu hoa mẫu đơn đỏ ngồi xếp bằng trên giường. Bà già nhìn thấy cô ta liền cười: "Đây là con gái chị à? Quả nhiên là có phúc tướng".
                      
"Tôi thường nói nó không xinh, nhưng đi đến đâu người ta cũng nói nó có phúc tướng".
                      
"Chị nhìn nhầm thật rồi. Con gái chị da trắng muốt, thiên đình tròn trịa, địa các vuông vức, trời sinh có tướng vượng phu".
                      
"Ha ha". Mẹ vuốt tóc Hàn Dĩnh, cười rất vui mừng: "Thầy xem bát tự cho cháu nó xem rốt cuộc lần này thi đại học thế nào".
                      
Hàn Dĩnh cảm thấy hơi ức chế trong lòng, không ngừng an ủi mình cứ coi như đi cùng mẹ đến gặp bác sĩ tâm lý để xoa dịu tâm tình căng thẳng của mẹ. Từ một khía cạnh nào đó, hoạt động mê tín này cũng có
                      
thể xem như là một giải pháp tâm lý. Cô ta không phải người đầu tiên trong lớp bị bố mẹ bắt đi xem tướng, cũng không phải là người cuối cùng.
                      
"Được. Vừa rồi tôi nói không nhìn thấy người không dám nói lung tung, bây giờ...". Thầy tướng nhắm hờ mắt bấm đốt ngón tay một lượt: "Bát tự của con gái chị rất tốt, có điều...".
                      
"Thầy nói bao nhiêu việc nhà tôi đều chuẩn, tôi tin hết. Chuyện của con gái tôi thầy cũng đừng giấu tôi".
                      
"Có điều duyên phụ mẫu hơi mỏng. Khi còn bé cháu nhà chị có một thời gian không sống cùng bố mẹ". Bà thầy tướng số vừa nói xong, ngay cả Hàn Dĩnh cũng giật nảy mình. Bởi vì cô ta là con thứ hai, trước khi được năm tuổi vẫn sống cùng ông bà nội ở nông thôn.