Tóm tắt truyện độc bộ thiên hạ

Dòng dõi Cửu Lê, dùng võ nhập vu, lấy vu nhập đạo. Tu vi đạt tới võ đạo tiên thiên liền có khả năng trở thành ma đạo vu sĩ.Vu hoang thế gia Diệp gia đệ tử Diệp Húc, tư chất hơn người, mười bốn tuổi bước vào võ đạo tiên thiên, không ngờ trong quá trình trắc thí trở thành vu sĩ thì phát sinh ra một hồi biến cố, bị đánh thành phế vật, bị bắt làm mã nô, nhận hết sỉ nhục khi dễ của huynh đệ mình.

Mang theo một tòa ngọc lâu thần bí, hắn bắt đầu trùng tu võ đạo, bước vào tiên thiên, độc bộ thiên hạ!

Cập nhật, 20:55, Chủ Nhật, 29/07/2018 (GMT+7)

Tóm tắt truyện độc bộ thiên hạ
 

Tiểu thuyết gia trẻ tuổi Bộ Du Nhiên trong một lần đến khu cổ mộ của vị đệ nhất mỹ nữ của bộ tộc Nữ Chân- Bố Hỷ Á Mã Lạp cách cách, nhũ danh Đông Ca- để tìm cảm hứng sáng tác đã bị thu hút bởi câu chuyện của Đông Ca cách cách.

Và, cô đã lục lạo, góp nhặt lịch sử, sưu tập từng chút một rồi sau đó đã cho ra mắt độc giả một câu chuyện tình yêu truyền kỳ thời mạc Minh sơ Thanh giữa Hoàng Thái Cực- vị hoàng đế sáng lập triều Đại Thanh với Đông Ca, đệ nhất mỹ nữ bộ tộc Nữ Chân.

Truyện kể rằng: Vào thời Minh Thần Tông vạn lịch, Bố Hỷ Á Mã Lập cách cách của bộ Diệp Hách tộc Nữ Chân, nhũ danh là Đông Ca, là đệ nhất mỹ nữ của Nữ Chân, từ khi vừa chào đời đã được dự ngôn là “khả hưng thiên hạ, khả vong thiên hạ”. Bởi vẻ đẹp và danh tiếng đó mà cô trở thành đối tượng bị tranh giành giữa các bộ lạc Nữ Chân.

Đông Ca bất đắc dĩ bị rơi vào vòng xoáy tranh đấu, chỉ có thể cố gắng mạnh mẽ sinh tồn trong tuyệt cảnh.

Cô bị huynh trưởng đem tặng cho kẻ thù giết cha- Nỗ Nhĩ Cáp Xích để mưu cầu hòa bình, để rồi sau đó phải đối mặt với tình cảm theo cách tranh giành của cha con họ: đó là Bối lạc thành Kiến Châu- Nỗ Nhĩ Cáp Xích nhiều tham vọng trở thành bá chủ thiên hạ, Đại a ca Chữ Anh nóng nảy, thiện chiến nhưng chân thành, Nhị a ca Đại Thiện đa mưu túc trí luôn cận kề, dịu dàng chăm sóc, hay đó là tình yêu đến từ sự thông cảm, thương yêu, lo lắng, bảo vệ nhau không gì thay thế được của Bát a ca Hoàng Thái Cực, cùng với sự cuồng si bất chấp tuổi tác của thập tứ a ca Đa Nhĩ Cổn.

Từ chỗ là tình cảm tỷ- đệ, Đông Ca một lòng săn sóc Hoàng Thái Cực, trải qua bao gian nguy, biến cố, thất lạc rồi tìm thấy nhau... họ đã dần hiểu nhau, tin tưởng, hứa hẹn yêu nhau suốt đời và cuối cùng Đông Ca cũng đã chứng kiến Hoàng Thái Cực lên ngôi hoàng đế, kiến dựng triều Đại Thanh, kề vai sát cánh cùng ước về cảnh thái bình thịnh thế, tạo thành một câu chuyện truyền kỳ rung động lòng người.

“Độc bộ thiên hạ” với sự tham gia diễn xuất của Lâm Phong, Đường Nghệ Hân, Trương Duệ, Vương Khải Dập,... sẽ được giới thiệu vào lúc 22h15 các buổi tối trong tuần trên THVL1, bắt đầu từ 27/7/2018.

BÁCH HỢP

Sau những tháng ngày lười chảy thây thì hôm nay tôi cũng lấy hết động lực (và vì rảnh quá ngồi không cũng mệt) để viết bài review (nhưng mang hướng nói nhảm và kêu ca nhiều hơn) này. ╰(▔∀▔)╯

Tóm tắt truyện độc bộ thiên hạ

VÀO ĐỀ

Tôi nhớ hồi lâu về trước khi thấy má coi “Độc bộ thiên hạ” chiếu trên TV, tôi đã nghĩ Trung Quốc hoàn toàn có thể vin vào đây làm bằng chứng thép cho lý luận “phim cổ trang làm ảnh hưởng đến nhận thức của giới trẻ tới lịch sử thế nào”. Khi mà tác giả có thể cho cô Đông Ca sống từ thời Nỗ Nhĩ Cáp Xích, vèo một cái đến tận đời con của Nỗ Nhĩ Cáp Xích thành Hải Lan Châu, thì phim Hoàng hậu biến Quý phi thành phản diện, phim của Quý phi biến Hoàng hậu thành mất não đã thấm vào đâu. Lúc đó tôi còn đăm chiêu suy nghĩ, rằng biên kịch dùng “hàng” nội địa hay nhập khẩu mới có thể nghĩ ra những chi tiết phi thường đến thế. Có bài báo nhận xét về phim bằng câu mà tôi cho rằng không thể nào chuẩn hơn: “Vì để phù hợp với mối quan hệ của các diễn viên trong phim mà không từ bỏ bất kì một cơ hội nào sửa đổi lịch sử.” ( ˙꒳​˙ )

Sau đó tôi mới biết, phim là chuyển thể từ tiểu thuyết ngôn tình, của tác giả Lý Hâm, người cũng đồng thời là tác giả của Tú lệ giang sơn (đã được chuyển thể thành phim do Lâm Tâm Như đóng), Phượng tê ngô (nghe bảo sắp được chuyển thể luôn).

Nhiều tác phẩm chuyển thể như thế mà tôi lại chưa từng nghe tên, nhất định là do tôi quá thiếu hiểu biết! Vì vậy tôi thử mò đi xem nguyên gốc của bộ phim “viễn tưởng” kia thế nào, vì tôi cũng từng thấy quá nhiều bộ phim chuyển thể hay đến nỗi mẹ đẻ của nó cũng chẳng nhận ra nổi. Kết quả là...

Chính chủ thật!!!

Tôi chết trong lòng nhiều chút. (¯▿¯)

Nếu đây là tác phẩm yêu thích của bạn, người đang đọc bài viết này, tôi xin thành thật xin lỗi và mong bạn hãy rời đi, vì những lời dưới đây của tôi sẽ ám toàn khói bụi, cay chát và khiến bạn không thoải mái đâu.

Còn với những người chưa xem thì link truyện đây còn phim đây nhé.

NHẬN XÉT VỀ TRUYỆN

Truyện như kết hợp giữa “Nữ hoàng Ai Cập” và “Bộ bộ kinh tâm” ấy. (¯▿¯)

Câu truyện bắt đầu khi cô gái Bộ Du Nhiên – một thành viên trong đoàn phóng viên/làm chương trình gì đó, cùng mọi người đi tìm hiểu lăng mộ bí ẩn. Và bùm, cô bị chiêu hồn về thời đại Nỗ Nhĩ Cáp Xích, trở thành “Đệ nhất mỹ nữ” Đông Ca. Ai cũng muốn có được nàng, từ Nỗ Nhĩ Cáp Xích, đến ba đứa con xuất sắc của hắn là Chử Anh, Đại Thiện, và Hoàng Thái Cực. Trong khi nàng giãy dụa chống lại số phận, vừa muốn sống vừa muốn tự do, vừa muốn tình yêu vừa phải xuôi theo lịch sử. Thậm chí khi cuộc đời Đông Ca đã kết thúc (theo lịch sử bà mất ở tuổi 34), thì tác giả đưa… thẳng Bộ Du Nhiên bay qua tiếp, biến thành một “Đệ nhất” khác – sủng phi Hải Lan Châu. Và lần này thì dây dưa tiếp với Đa Nhĩ Cổn.

(ノ´ヮ`)ノ*: ・゚

May mà chị yêu Hoàng Thái Cực, chứ không có khi tác giả bắt chị sang đời Khang Hi diễn tiếp tình tay ba với Ngao Bái cũng nên…

Truyện được chia thành 3 quyển, tương ứng với ba giai đoạn, ba thân phận khác nhau của nữ chính. Quyển đầu tôi đánh giá là hấp dẫn nhất, quyển hai hơi thừa thãi và quyển ba thật sự là chán chường, giống như cố nhai một chiếc kẹo cao su đã hết vị ấy.

Điểm chung của các nhân vật là họ hầu như không có sự phát triển hay thay đổi gì. Cả nam chính và nữ chính đều là hình mẫu cũ trong truyện ngôn tình, tôi hiểu câu chuyện của họ nhưng không thích cách họ cư xử.

Nữ chính Bộ Du Nhiên: nếu bạn biết Carol của “Nữ hoàng Ai Cập” thì chị gái này y chang vậy. Suốt cả quyển một, sự không cam lòng, giằng xé và sống không bằng chết của chị tạo nên không khí ngột ngạt, bức bối vô cùng cho truyện. Dù được giới thiệu là trẻ mồ côi, tự lớn, tự lập, từng trải qua nhiều chuyện, nhưng độ thông minh và can đảm của chị lên xuống theo quy luật: khi tác giả cho. Chị muốn chạy trốn nhưng toàn chạy vào rắc rối rồi bị bắt về, còn liên lụy đến người khác nhưng chẳng rút được kinh nghiệm gì. Được cái là lúc bị bắt cóc chị cũng kiên cường, dùng mưu kế, kiên trì… tới khi mấy anh nam xuất hiện giải cứu. Tần suất chị may mắn, kịp thời được các anh đỡ khi sắp ngã, giải cứu khi suýt bị bắn tên, kéo lên khi suýt bị địch bắn, vân vân… còn nhiều hơn số mì gói tôi ăn vào cuối tháng.

Đến quyển ba thì chị chỉ còn làm được ba việc: cầu xin cho Đại Thiện, khóc, đòi đánh trận. À, thêm vụ dây dưa với Đa Nhĩ Cổn, thôi thì cho là bốn. Không thể hiểu được khát vọng “cùng ra trận” để thể hiện “ta không phải người phụ nữ chỉ biết chờ chàng trong cung cấm”! Một người từng chứng kiến và ghê sợ sự tàn khốc của chiến tranh lại đem việc ra trận thỏa mãn ước nguyện cá nhân. Đóng góp mưu lược không được, đánh trận cũng chẳng rành, miệng nói “ta không muốn làm gánh nặng của chàng”, phút sau bị địch vây bắt lại khóc cầu tướng quân bên mình bảo vệ. Còn la làng “Hoàng Thái Cực cứu ta”. Sau đó phát hiện chị mang thai và… chị lại khóc tiếp, cầu Hoàng Thái Cực hy sinh việc nước, cầu Trời cứu con mình!

Điều thứ hai tôi không ưa nổi ở Bộ Du Nhiên, là chị ta toàn hứa những điều mình không bao giờ làm được. Ngoài ví dụ về việc đánh trận ở trên, còn vô vàn chuyện khác như hứa vĩnh viễn không rời xa Hoàng Thái Cực (dù lúc đó còn chịu cam kết với Nỗ Nhĩ Cáp Xích cộng thêm việc chị biết mình sẽ chết năm 34 tuổi), hứa bù đắp cho Chử Anh (nhưng ai dè Chử Anh đầu thai hơi sớm nên là say bye, làm như không quen nhau anh nhé), hứa không nghĩ về Đại Thiện nữa (rồi lại quỳ xin Hoàng Thái Cực), hứa bảo vệ tì nữ của mình dù bản thân chị cũng nhận thức mình ở trong cảnh “cá chậu chim lồng” hoàn toàn không có quyền lực gì …

Nhân đây nói thêm, lý do duy nhất Nỗ Nhĩ Cáp Xích không cưới chị ấy thì có lẽ là do 1. lịch sử, 2. tác giả muốn thế. Bởi vì thực ra nếu lý lẽ chị dùng là “mỹ nhân kế để lấy cớ chinh phạt các bộ tộc xung quanh” thật sự có hiệu lực, thì chị đâu phải lấy cái chết để đe dọa ông ta. Nỗ Nhĩ Cáp Xích vẫn có thể cưới chị và dùng chị làm mồi như dùng A Ba Hợi vậy thôi. Một Đế vương thích chinh phục nhưng lại quan trọng việc “để nàng thật lòng yêu ta” trong khi nàng ta long nhong khắp nơi với Đại Thiện và Chử Anh. Buồn cười.

Còn Hoàng Thái Cực, một nam chính được thể hiện qua… cách cư xử. “Ánh mắt sắc bén”, “cư xử thận trọng”, “cao sâu khó lường”, “khiến người khác vừa nhìn đã run”, nghe quen không?

Tình yêu của nữ chính với Hoàng Thái Cực, theo cảm nhận của cá nhân tôi, giống như “chết đuối vớ được cọc”, hoặc nói trắng ra là vì có sự bảo đảm “sau này sẽ làm vua” nên nữ chính có thể an tâm dựa vào sau quá nhiều drama bão tố với ba cha con. Tất nhiên, ở hai quyển đầu khi mà Đông Ca không có gì để đảm bảo thì tình yêu của nữ chính chỉ có thể dâng hiến bằng đức hy sinh, cái này cũng hợp lý. Nhưng tới quyển ba sau khi trùng phùng, đáng lẽ Bộ Du Nhiên phải được hưởng hạnh phúc thì nàng… vẫn tiếp tục nhẫn nhịn hy sinh, đơn giản vì Hoàng Thái Cực… là vua. Đúng như lời Bộ Du Nhiên nói: cô xuyên tới đây, bỏ tất cả chỉ để tìm và yêu chàng, nhưng trong tình cảnh 1. Bộ Du Nhiên phải từ bỏ cuộc sống hiện đại và xuyên không bằng chính thân thể mình, 2. tình yêu không trọn vẹn, sẽ khiến độc giả sinh ra một câu hỏi: liệu có nhất thiết phải làm đến như thế không?

Trong khi đó các nhân vật phụ, tuy xuất hiện ít, nhưng sự “một màu” của họ lại quyết liệt và tạo ấn tượng mạnh hơn với tôi. Tôi thích một Cát Đái dịu dàng ngốc nghếch, thích Chử Anh cục tính nhưng chân thành, một Triết Triết trầm tĩnh thông minh, thậm chí cả A Ba Hợi nhiều toan tính cũng dễ cảm thông hơn cái mớ yêu hận tình thù mà hai nhân vật chính bắt tôi nuốt. (ノ´ヮ`)ノ*: ・゚

Mà tới giờ tôi vẫn không hiểu sao đến phiên ngoại Bố Mộc Bố Thái lại thù ghét nữ chính thế?

THAY ĐỔI CỦA PHIM

Vì truyện vốn đã lệch sử tè le nên biên kịch “đâm lao thì phải theo lao”, thay đổi luôn lịch sử cho khớp với logic trong truyện.

Bối cảnh từ xuyên không chuyển thành tiểu thuyết do nữ chính viết, đoạn kết SE cũng được lược bỏ. Bộ Du Nhiên từ chị họ thành cháu họ của Mãnh Cổ Tỷ Tỷ, tăng tuổi của Hoàng Thái Cực, hai người từ cô – cháu thành chị – em họ, cốt là để cân bằng chênh lệch tuổi tác giữa nam – nữ chính.

Ưu điểm:

  • Đông Ca “phiên bản gốc” nên cách cư xử phóng khoáng, tự tin và sang chảnh hơn. Mở đầu phim vì vậy dễ chịu hơn. Không bị cấn khi nghĩ Hoàng Thái Cực muốn chiếm hữu Đông Ca từ năm 8 tuổi.
  • Tương tác của nam nữ chính rất dễ thương. Tình cảm của Hoàng Thái Cực phát triển hơi nhanh nhưng rõ ràng hơn so với truyện.
  • Cắt bỏ một số tình tiết quá nặng nề cho nữ chính.
  • Cát Đái, Triết Triết và A Ba Hợi được phát triển thêm. („• ᴗ •„)

Nhược điểm:

  • Phải lược bỏ toàn bộ quá khứ, tuổi thơ của Đông Ca, khiến mối tình của Đông Ca – Đại Thiện nhạt nhòa.
  • Việc hết “xuyên không” cũng khiến một số câu thoại đắt giá đánh mất ý nghĩa (như câu “trở thành đệ nhất mỹ nữ có gì tốt”, và cảnh Bộ Du Nhiên khóc khi Hoàng Thái Cực nói “tỷ xấu hay đẹp cũng không quan trọng”).
  • Chử Anh bị dìm từ ngoại hình đến trí thông minh. Nhiều tình tiết của Chử Anh bị đẩy cho Đại Thiện, của Đại Thiện đẩy thành Hoàng Thái Cực. Cảnh cuối của Chử Anh cũng bị sửa bớt: nguyên gốc Bộ Du Nhiên nhìn Chử Anh quá thảm nên đau lòng, tự tay đưa vòng ngọc đổi lấy lược và khăn giúp Chử Anh sửa sang, lên phim lại thành Đại Thiện đưa tới.
  • Bố Mộc Bố Thái và Cổn Đại tự dưng thành phản diện, ơ hơ.

Ngoài ra còn có một số vấn đề bên ngoài cải biên như:

  • Xài nền xanh ảo ma canada
  • Thật khó để nghĩ Trương Duệ là anh của Lâm Phong
  • Rất thích Đường Nghệ Hân nhưng những phân đoạn đau khổ vật vã của Bộ Du Nhiên chị diễn một màu quá
  • Tổ make up tiết kiệm phấn vậy, thêm vài cái nếp nhăn cho câu “Đông Ca đã già rồi” hợp lý xíu được không???

Kết bài

Nếu bạn đang có một ngày chán v~ con nhái mà thì cũng đừng rờ vào truyện này, có khi trầm cảm thêm.

.

.

.

Nhưng phim có thể cân nhắc („• ᴗ •„)