5 bộ phim hàng đầu của thập kỷ năm 2022

  • Truyền hình
  • Tin tức
  • Điểm đến
  • Cẩm nang
  • Văn hóa
  • Ẩm thực
  • Nhà hàng
  • Trải nghiệm
  • Khách sạn
  • Video
  • Album ảnh

Văn hóa

"Moonlight" đứng đầu danh sách 100 bộ phim hay nhất thập kỷ

Chuyên trang về điện ảnh IndieWire ngày 24/7 đã công bố danh sách 100 bộ phim hay nhất thập kỷ theo góc nhìn đánh giá của các nhà phê bình điện ảnh nổi tiếng. Đứng đầu danh sách này là tác phẩm "Moonlight" của đạo diễn Barry Jenkins.

  • Chủ nhân Tượng vàng Oscar sắp gia nhập Vũ trụ Marvel?
  • 9 bộ phim giành giải Oscar tuyệt vời nhất

Dàn diễn viên “Moonlight”. Ảnh: David Fisher/REX/Shutterstock

"Moonlight" là bộ phim đầu tiên trên thế giới có nội dung về cộng đồng người đồng tính, đồng thời là bộ phim đầu tiên trên thế giới có dàn diễn viên toàn bộ là người da màu, như Trevante Rhodes, André Holland, Janelle Monáe, Ashton Sanders...

"Moonlight" được khen ngợi chuyên môn rộng rãi ngay từ khi phát hành. Đây là bộ phim từng giành giải Oscar 2016 cho "Phim truyện xuất sắc nhất" và giải thưởng Quả cầu Vàng lần thứ 74 dành cho "Phim chính kịch xuất sắc nhất". Nhà biên tập của phim Joi McMillon trở thành người phụ nữ da màu đầu tiên giành đề cử Oscar cho biên tập [cùng đồng nghiệp Nat Sanders] và Mahershala Ali là người Hồi giáo đầu tiên thắng giải Oscar dành cho diễn xuất [Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất].

Trong danh sách 100 bộ phim hay nhất thập kỷ do IndieWire bình chọn cũng có khá nhiều tác phẩm của điện ảnh châu Á, chủ yếu đến từ nền điện ảnh Hàn Quốc và Nhật Bản. Bộ phim châu Á đứng ở vị trí cao nhất - vị trí thứ 12 - trong danh sách là tác phẩm của điện ảnh Thái Lan mang tên "Uncle Boonmee" ra mắt vào năm 2011.

IndieWire là chuyên trang uy tín về điện ảnh, chuyên đưa ra danh sách các bộ phim hay nhất thường niên theo nhận định độc lập của những nhà phê bình điện ảnh lớn trên thế giới.

Trailer phim "Moonlight"


Vậy là năm 2019 sắp khép lại, mở ra năm mới 2020 – một thập kỷ mới. Nhìn lại quãng thời gian 10 năm qua, điện ảnh thế giới đã chứng kiến những cái tên nổi lên bởi cả những điều tích cực và tiêu cực. Khoan nhìn vào những điều không hay, mình muốn nhìn lại 10 năm qua với một cái nhìn khách quan nhất và có lẽ cũng là thuần túy nhất, với tư cách là một người yêu điện ảnh. Hôm nay, chúng ta cùng ngồi lại và cùng bàn luận danh sách 10 phim mà cá nhân mình cảm thấy là hay nhất thập kỷ 2010.

Danh sách dưới đây hoàn toàn là ý kiến chủ quan của tác giả. Thứ tự dưới đây là ngẫu nhiên và không phản ánh mức độ yêu thích của tác giả đối với từng tác phẩm.

1. Parasite [2019] [tựa Việt: Kí sinh trùng]

Parasite có lẽ là một bộ phim trên cả đặc biệt, không chỉ với cá nhân mình mà còn với cả giới điện ảnh hàn lâm thế giới. Từ tràng pháo tay dài 8 phút tại Liên hoan phim Cannes [Pháp], tới Cành cọ Vàng [Palme D’Or] cao quý đầu tiên cho một bộ phim Hàn Quốc, Parasite đã chinh phục được những khán giả khó tính nhất, tới cả những khán giả quần chúng quen thuộc với dòng phim giải trí thuần. Phim là một câu chuyện dài, giả tưởng nhưng không hề lạ lẫm. Trong khi xem phim, bạn sẽ thấy mình hồi hộp dõi theo từng tình tiết, miệng không ngừng cảm thán, há khô, sau đó lại cười ngặt nghẽo, và cuối cùng là rơi lệ cảm thông, lòng đau đáu.

Khi Parasite ra rạp tại Việt Nam, mình đã không chần chừ mà ngay lập tức đi xem luôn và thực sự không hề hối hận. Bạn mình và mình từ sau ngày hôm đó vẫn không thể quên được trải nghiệm sau xem và thi thoảng vẫn bàn luận về một vài tình tiết trong phim. Như vậy, nếu nói phim là tiếng nói từ sau màn hình phẳng, lan truyền đi những thông điệp vị nhân văn thì Parasite đã làm điều đó trên cả tuyệt vời. Một tác phẩm mà gắn chặt vào tâm thức người xem, khiến người ta không ngừng phải nhắc đến là một tác phẩm xứng đáng được tán dương.

Parasite thực tế là một bộ phim hiếm hoi được mình dành hết mực những lời có cánh kể từ khi phim ra mắt. Khi mình dự định viết bài này thì không chút ngần ngại, mình đã nghĩ đến Parasite đầu tiên. Một tác phẩm không thể bỏ qua!

Đọc thêm:

2. Phantom Thread [2017]

Để Phantom Thread được có mặt trong danh sách ngày hôm nay, mình đã phải cân nhắc rất kĩ khi đem so với The Handmaiden [2016] – tác phẩm điện ảnh của đạo diễn Park Chang-wook. Điểm chung của cả hai bộ phim này là thứ nhất, phục trang ấn tượng và thứ hai, tình tiết bất ngờ và gây ám ảnh. Nhưng nếu xét về khắc họa nỗi ám ảnh của con người, ít ai làm tốt được hơn Paul Thomas Anderson với Phantom Thread.

Phantom Thread có tất cả mọi thứ mà bạn kỳ vọng từ một bộ phim hay: âm nhạc, diễn xuất, xây dựng nhân vật, kịch bản và quay phim, nhưng rõ ràng bộ phim cho chúng ta nhiều hơn thế. Có một trích dẫn trên trang Business Insider mà mình rất mực tâm đắc, và bạn chỉ cần đọc một câu này thôi để tóm gọn bộ phim này lại.

“Phantom Thread” kể về những con người nhỏ bé bất lực trước tình yêu, và họ bất chấp tất cả để được một lần nếm trải tình yêu ấy, ngay cả khi tình yêu khi ấy thay hình đổi dạng, đến độ trong chúng ta không ai còn nhận ra định nghĩa thường thấy của tình yêu nữa.

Đọc thêm:

3. Cold War [2018]

Lấy bối cảnh hậu Thế chiến II, khi xung đột Đông – Tây lên đỉnh điểm, tại Ba Lan, một đôi trai gái quấn lấy nhau và bắt đầu một cuộc hành trình tình yêu không tưởng. À, mình dịch lại câu này trên Wikipedia đấy, nhưng nó mô tả bộ phim theo một cách quá hoàn chỉnh nên không muốn nhọc công viết mới nữa.

Cùng với Parasite, Cold War là một bộ phim tiếng nước ngoài [tiếng Ba Lan và tiếng Pháp] lọt vào danh sách 10 phim dưới đây. Hệt như Parasite, Cold War là bộ phim đã từng được mình hết mực ca tụng từ sau khi được xem. Phim hoàn toàn là những thước phim đen trắng, âm thanh tràn ngập tiếng đàn, tiếng hát điệu dân ca Ba Lan cổ, những điệu múa, từ thanh điệu này sang thanh âm khác, từ du dương, trong trẻo, đến tuyệt vọng, đau đớn. Âm thanh trong phim phản ánh hành trình của đôi trẻ, chia cắt bởi Bức tường Berlin và sâu xa hơn nữa là quan điểm sống, là phân cách hệ tư tưởng. Phim mang đầy yếu tố lịch sử và dựa vào đó để chơi đùa với ý niệm “giải phóng” [free]. Cũng giống như những con người khi ấy cố gắng vượt sang bên kia bức tường, đến với “tự do” và phát triển của chủ nghĩa tư bản phương Tây, đôi trẻ cũng vật lộn với sự “giải phóng” ấy, nhưng là giải phóng trong tâm hồn, khỏi những bó buộc và khỏi quá khứ. Quãng này xem phim các bạn sẽ hiểu, mình phân tích ra thì mất hết hay :]


Cold War là bộ phim kén người xem nhất trong danh sách 10 phim ngày hôm nay. Hãy xem phim khi bản thân cảm thấy thật sự thư giãn và trong tâm khảm đang kiếm tìm một khoảng lặng, một cái hố sâu để vùi mình vào.

Nói thẳng ra là hãy xem khi bạn muốn được khóc. Và hãy quay lại đây để lại bình luận sau khi xem xong, để thấy thế nào là buồn một cách tinh tế :]

Đọc thêm:

4. The Wolf of Wall Street [2013] [tựa Việt: Sói già phố Wall]

Sói già phố Wall là một bộ phim cực kỳ thú vị. Mình nói thế không phải vì nó thuần túy giải trí, gây cười, mà thực tế nó là một tác phẩm điện ảnh hoàn chỉnh. Hẳn là vậy, vì đây là đứa con của Martin Scorsese mà mình yêu thích nhất. Với The Irishman [2019] mới được ra mắt trên Netflix và nhận được vô số lời tán dương từ giới phê bình – dòng phim mafia đã quay lại, dưới bàn tay cha đẻ của nó. Cá nhân mình cũng đã xem phim và quả thực hết sức thán phục, song ấn tượng của nó để lại cho mình không thể so được với The Wolf of Wallstreet.

Mình không thể liệt kê hết được những điều mình thích ở phim, song có lẽ không thể không đề cập đến diễn xuất của dàn diễn viên. Diễn xuất là yếu tố quan trọng nhất đối với mình khi xem xét một tác phẩm điện ảnh. Cái tên đầu tiên là Leonardo DiCaprio, tiếp đến là Jonah Hill, Margot Robbie và màn biến tấu thần sầu của Matthew McConaughey. Quả thực là quá đáng tiếc cho DiCaprio vì để lọt mất tượng vàng Nam chính xuất sắc nhất cho màn trình diễn quá đỗi tuyệt vời và thực sự sởn da gà.

Phim là 3 tiếng đầy tiếng cười, những cái vỗ tay đầy hứng khởi, và có lẽ là cả những bài học nhớ đời cho những ai ngoài kia cũng “lựa chọn sự giàu có”. Phim có mật độ sử dụng từ “fuck” cực kỳ dày đặc, vô vàn hình ảnh nhạy cảm và ngôn từ không khoan nhượng, nên hãy thật sự cân nhắc trước khi xem nhé!

Đọc thêm:

5. Call Me by Your Name [2017] [tựa Việt: Gọi em bằng tên anh]

Một trong những bộ phim Hollywood đẹp nhất mà mình được có dịp xem trong vòng vài năm trở lại đây, bởi khung cảnh thơ mộng miền nam nước Ý và một kịch bản chuyển thể không góc chết. Cá nhân mình đã đọc sách và mọi chi tiết trong trí tưởng tượng của mình đều hiện lên rõ mồn một trong phim, vừa đủ, không thừa không thiếu.

Đọc thêm:

6. Birdman or [The Unexpected Virtue of Ignorance] [2014]

Birdman là một cú sốc lớn, từ cảnh mở đầu đến quãng kết. Phong cách quay “one take” liền mạch đã gây ấn tượng mạnh và là yếu tố làm khán giả phải nhớ đến, khác với đa số những bộ phim Hollywood cùng giai đoạn. Phim là câu chuyện của những người nghệ sĩ Broadway, nơi ánh đèn sân khấu và cả những khoảng tối, những hào nhoáng và cả những bi kịch sau phía hậu trường. Birdman cũng đem đến một kịch bản xuất sắc, diễn xuất tuyệt diệu của những Michael Keaton, Edward Norton và Emma Stone hòa quyện hoàn hảo trong một vở kịch bi ai. Phim là một trải nghiệm điện ảnh hết sức thú vị và khác lạ, đem về cho đạo diễn Alejandro González Iñárritu tượng vàng Oscar cho Phim xuất sắc nhất ở Lễ trao giải lần thứ 87.

Đọc thêm:

7. La La Land [2016] [tựa Việt: Những kẻ khờ mộng mơ]


Có lẽ là mình không cần phải nói nhiều về La La Land nữa – câu chuyện tình yêu rất đương đại, được thể hiện dưới dạng nhạc kịch, cũng là tác phẩm cực kỳ xuất sắc của đạo diễn Damien Chazelle. Những lời có cánh đã được người ta dành hết cho La La Land từ thời điểm phim ra mắt, đến sự cố đọc nhầm tên trên sân khấu Oscar và cả sau đó nữa. Có lẽ phần lớn độc giả của mình đã đều xem La La Land rồi, nên nhân đây giới thiệu cho các bạn “An American in Paris” [1951] [Gene Kelly, Leslie Caron] – một phiên bản cổ tích hơn của La La Land, cũng ẵm giải Phim xuất sắc nhất cùng năm.

Đọc thêm:

8. BlacKkKlansman [2018]

Khi mình draft danh sách 10 phim ra giấy, BlacKkKlansman là phim làm mình đắn đo nhất và cứ cho vào rồi lại bỏ ra, nhưng cuối cùng lại vẫn để vào, thay thế cho Spotlight [2015] – Phim hay nhất 2015. Phim thuộc thể loại chính kịch/hài kịch [một lần nữa, rất Hồng Anh!], kể về hành trình triệt phá tổ chức Ku Klux Klan – hội kín cổ xúy thuyết người da trắng thượng đẳng ở nước Mỹ của viên cảnh sát người da màu Ron Stallworth [John David Washington] và cộng sự Flip Zimmerman [Adam Driver]. Phim là hơn hai tiếng đưa người xem qua những trận cười, xen vào đó là sự hồi hộp, đồng thời cũng phần nào phản ánh hiện trạng phân biệt chủng tộc diễn ra ngày ngày trong lòng nước Mỹ. Đó không phải là vấn đề cũ, nó vẫn đương đại và vẫn nhức nhối, nên phim giống như một cái tát thật mạnh, là tiếng nói đáp trả của những người da màu. Xem phim là được cười, nhưng cười thâm sâu, tuyệt đối không phải tiếng cười hề hời hợt. Phim được Viện Hàn Lâm trao giải Kịch bản chuyển thể xuất sắc nhất vào Lễ trao giải lần thứ 91.

9. The Lobsters [2015]


Tác phẩm bằng tiếng Anh đầu tiên của Yorgos Lanthimos, cũng là tuyệt tác của anh cho tới thời điểm hiện tại, The Lobsters là một bộ phim trên cả kỳ lạ. Phim mở ra với phân cảnh kỳ lạ, diễn biến kỳ lạ, kết cục kỳ lạ, nhưng lại được giải thích bằng chấm phá những nét châm biếm, biến mọi thứ trở nên dễ hiểu đến ... kỳ lạ. Phim khai thác khái niệm “yêu” và “soulmate”, trên nền bối cảnh một thế giới giả tưởng, nơi mà những người độc thân phải đến sống ở một khách sạn, có vỏn vẹn 45 ngày để tìm ra “soulmate” và nếu thất bại thì sẽ bị biến thành một con vật tùy ý họ. Để tránh kết cục xấu, người ta nhào vào tìm kiếm “tình yêu” và cố gắng ngụy tạo bản thân để kết nối dựa trên những “điểm chung”. Phim là hành trình tìm “soulmate”, cũng là hành trình tìm sự sống, thách thức cách mà những người hiện đại ngày nay nhìn nhận tình yêu, trên mọi góc độ và hoàn cảnh. Xem phim để hiểu được tình yêu có thể biến thể khôn lường ra sao, cùng lúc đó quay trở về hỏi bản thân mình yêu ai đó là vì họ, là chỉ là vì bản thân mình.

Phim gắn với một ký ức khá đặc biệt với mình, là bộ phim mà mình và một anh bạn [cũ] từng cùng nhau xem và bàn luận. Mình vẫn nhớ như in vì chúng mình cứ cãi nhau mãi về cái kết mở.

Đọc thêm:

10. Marriage Story [2019]


Một câu chuyện khác về tình yêu, những điều người ta làm nhân danh tình yêu, nhưng là tình yêu trong muộn màng và nuối tiếc.

Marriage Story đến với mình như một sự ngạc nhiên ngọt ngào. Không quảng bá rầm rộ, mình chỉ tình cờ nhìn thấy Scarlett Johansson và Adam Driver trong khi lướt qua feed trên Netflix và ngay lập tức bị hấp dẫn bởi khúc tự sự của hai nhân vật chính dành những lời yêu thương cho nhau. Mình mở phim lên xem mà không đọc trước, không xem trailer và được đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Một lần nữa, thể loại chính kịch lại chiếm gọn sự ưu ái của mình, nhưng phim tuyệt vời cực kỳ không chỉ ở phần kịch bản, mà còn là màn thể hiện trên màn ảnh vượt sức tưởng tượng của mình. Scarlett Johansson đã thực sự lột xác, từ một Góa phụ đen trong vũ trụ điện ảnh Marvel, tới một người vợ, người mẹ, một diễn viên đầy tiềm năng, và hơn hết là một người phụ nữ bình thường. 

Đọc thêm:

Phân đoạn trên đây là khoảnh khắc mình nhớ nhất phim vì nó gây ấn tượng cực kỳ mạnh mẽ với một người đam mê tính kịch trong điện ảnh như mình. Đôi lúc mình không hiểu, làm thế nào mà diễn viên có thể truyền tải tất cả những lời thoại ấy, trong tình huống ấy, máy quay và thành viên đoàn ở khắp nơi, với tất cả những ngôn ngữ cơ thể và cảm xúc trên khuôn mặt. Nghĩ về nó thôi cũng làm mình đủ thấy điện ảnh thật ảo diệu [magical] và thực sự ngả mũ thán phục.

Như vậy, chúng ta đã đi qua 10 bộ phim mà cá nhân mình cho là hay nhất của thập kỷ. Từng bộ phim đều mang một dấu ấn hết sức riêng đối với mình, nhưng nó cũng phản ánh được những hiện thực cuộc sống, những vấn đề xã hội trong thời gian qua. Chúng ta có tình yêu chia cắt, tình yêu đồng giới, tình yêu vị kỷ, có cả phân biệt giàu nghèo và khoảng cách xã hội, có phân biệt chủng tộc và có cả khát vọng đô la. Chủ ý của mình khi chọn ra 10 tựa phim trên đó là, mình không muốn phim chỉ có màu sắc của cá nhân mình, mà nó cần phải đủ dễ xem, đủ để đa số khán giả có thể đón xem và cảm thông được. Nếu như điện ảnh – với tư cách là một thể thức của nghệ thuật không thể chạm đến khán giả của nó vì chỉ mải mê theo đuổi chất “thượng lưu” [elite] hay tính “nghệ” [artistic] thì điện ảnh hoàn toàn vô nghĩa và sẽ nhanh chóng chết yểu.

Chúc các bạn một năm 2020 thật nhiều niềm vui! Hết sức ngóng chờ danh sách đề cử của Viện Hàn lâm cho mùa Oscars mới!

Đọc thêm:

Thực sự chỉ có một câu chuyện thành công nhất quán khi bạn xem những bộ phim của thập kỷ qua - phim truyện tranh.here's really only one consistent success story when you look at the movies of the past decade - comic-book movies.

Trong khi Vũ trụ Điện ảnh Marvel bắt đầu với 'Iron Man' vào năm 2008, 'Iron Man 2' vào năm 2010 và 'The Avengers' vào năm 2012 đã giúp thiết lập nó trên con đường thống trị toàn cầu. Thập kỷ không chỉ là tất cả Disney, tuy nhiên. Christopher Nolan, thực tế của Christopher Nolan đã giúp đỡ Caped Crusader đã giúp phân biệt nó với Marvel bằng cách chọn Christian Bale trong vai trò tiêu đề và xếp bộ phim với những câu chuyện đạo đức phức tạp và lọc nó qua một thế giới sau 9/11.

Ngoài các bộ phim bom tấn lớn, sự gia tăng của các dịch vụ phát trực tuyến như Netflix và Amazon Prime đã giúp mang lại sự trở lại của giá vé độc lập, chưa kể đến việc hồi sinh sự nghiệp của một số đạo diễn và diễn viên. Khi viết danh sách này, chúng tôi đã làm hết sức mình để tham gia vào sự đa dạng lớn tại các rạp chiếu phim trong mười năm qua - từ các bộ phim bom tấn lớn đến những nỗ lực nhỏ hơn, thân mật hơn.

Dưới đây là 20 bộ phim hay nhất của thập kỷ, từ năm 2010 đến 2019.

20. 'Địa ngục hoặc nước cao' | 2016

Có một khoảnh khắc trong 'Hell hoặc High Water', nơi nhân vật của Gil Bermingham, Texas Ranger Alberto Parker, nói thẳng về ý tưởng về vùng đất bị đánh cắp ở Mỹ. Khi anh và Jeff Bridges, Texan đặt ra một cách yên bình trên hiên nhà, chờ đợi Chris Pine và Ben Foster đến cướp ngân hàng địa phương, câu chuyện về cuộc chinh phạt tàn bạo ở Mỹ mở ra. 150 năm trước, tất cả đây là vùng đất của tổ tiên tôi. Mọi thứ bạn có thể nhìn thấy. Mọi thứ bạn đã thấy ngày hôm qua. Những người chinh phục tiếp theo.

'Địa ngục hoặc nước cao' sử dụng các họa tiết tân phương Tây để phơi bày và kiểm tra sự tàn phá hoàn toàn mà chủ nghĩa tân cổ điển đã tạo ra cho tầng lớp lao động của Mỹ. Không có súng không suy nghĩ ở đây, không có buổi biểu diễn bài giảng hoặc ngoại cỡ. Thay vào đó, đó là một kiệt tác đốt cháy chậm về sức nặng của nước Mỹ, và cách nó thường xuyên loại bỏ nhân loại ở những người thậm chí không nghĩ đến việc cướp ngân hàng. Tinh tế nhưng mê hoặc, 'địa ngục hay nước cao' là phương Tây mạnh nhất được sản xuất trong nhiều thập kỷ, không chỉ cái này.

19. 'Người bảo vệ' | 2011

Chúng ta hãy rõ ràng về điều này - không có hài kịch Ailen nào có quyền tốt như vậy. Hơn nữa, không có bộ phim hài nào ở Galway có quyền tốt như vậy. Những bộ phim hài Ailen thường có xu hướng lao động những điều phức tạp của văn hóa Ailen, những người ngoài cuộc phù hợp với tất cả những người nhìn chằm chằm về nhà thờ, nhà nước, bog, v.v. Prod at it, trong khi nhân vật chuẩn độ bánh xe tự do của Brendan Gleeson ôm lấy nó. Hai người nảy ra với nhau nhưng đó là kịch bản sắc sảo của John Michael McDonagh, cuối cùng vượt ra ngoài những gì bạn mong đợi để trở thành một thứ gì đó thực sự độc đáo và tuyệt vời trong kinh điển của điện ảnh Ailen. Đó là adroit, không bao giờ nhàm chán và xấu xa nhận thức được nó ảm đạm như thế nào.

18. 'Cabin trong rừng' | 2012

Kinh dị, như với bất kỳ thể loại nào, cuối cùng đạt đến một điểm quan trọng và một vụ nổ sẽ khiến nó rơi ra khỏi sự ủng hộ. 'Cabin trong rừng' có lẽ đã cứu được thể loại kinh dị khỏi số phận đó và mua nó có thể 20 năm thiện chí trong quá trình này. Chưa bao giờ, toàn bộ thể loại đã bị sai lệch một cách lộng lẫy như ở đây, với sự pha trộn hoàn hảo của sự tôn kính và nổi loạn, tất cả đều được thực hiện với một cú chạm bóng.

Các lựa chọn casting, sử dụng đối thoại, thả ở Bradley Whitford và Richard Jenkins khi các quan chức mệt mỏi chỉ kéo dây trên toàn cầu - nó nói lên sự kinh hoàng đã trở thành một ngành công nghiệp và một công nghiệp không thể duy trì trên con đường hiện tại của nó. Trong khi bộ phim kết thúc với sự kết thúc hiệu quả của thế giới, kinh dị vẫn chịu đựng. Có lẽ tất cả chúng ta đều sống trong ngày tận thế bây giờ và chỉ nhận ra điều đó.

17. 'Nhiệm vụ: Không thể - Fallout' | 2017

'Nhiệm vụ: Không thể - Fallout' là những gì xảy ra khi bạn đặt các đạo diễn giỏi nhất, các biên đạo diễn đóng thế tốt nhất, và Tom Cruise cùng nhau và để họ đưa ra một câu chuyện và thiết lập thủ công sau khi setpiece xung quanh nó. Kết quả là một trong những bộ phim hành động được thực hiện tốt nhất trong thập kỷ. Dù tốt hay xấu, công việc tốt nhất của Tom Cruise hiện nay bao gồm việc tìm kiếm nhiều cách sáng tạo hơn để anh ta nhảy ra khỏi mọi thứ và tắt mọi thứ với máy ảnh, và tất cả chúng ta đều tốt hơn cho nó. Hơn nữa, dòng CGI nặng như vũ trụ điện ảnh Marvel có nghĩa là công việc hành động trên máy ảnh đang ngày càng ít thường xuyên hơn. 'Nhiệm vụ: Không thể - Fallout' nhắc nhở chúng ta rằng khi nó được thực hiện đúng, nó có thể gần như không thể.

16. 'Whiplash' | 2014

So với 'La La Land', 'Whiplash' của Damien Chazelle có cùng một câu chuyện cơ bản - một người bị điều khiển vượt ra ngoài mọi lý do để theo đuổi mục tiêu của họ với chi phí của người khác và bản thân họ - nhưng sự khác biệt là 'Whiplash' cảm thấy nhiều hơn thuyết phục. Chủ đề tương tự cũng xuất hiện trong 'Người đàn ông đầu tiên', nhưng một lần nữa, 'Whiplash' có một phần thưởng bổ sung khiến nó trở nên hấp dẫn - JK Simmons. Màn trình diễn của anh ấy với tư cách là Terence Fletcher đã mang lại cho anh ấy nhiều giải thưởng, bao gồm một giải Oscar, và mọi cảnh anh ấy đều nhắc nhở bạn tại sao đó là một trong những chiến thắng xứng đáng nhất trong thập kỷ.

Không chỉ là anh ta hét lên với loại cường độ dành riêng cho người hướng dẫn khoan chứ không phải giáo viên nhạc jazz. Những gì màn trình diễn của Simmons làm là đưa ra lý do tại sao bất cứ ai sẽ tiếp tục quay trở lại nhiều hơn - bởi vì đằng sau màu trắng của đôi mắt anh ta, đằng sau tiếng la hét, đằng sau bản chất tàn nhẫn, có một người đang phấn đấu cho sự hoàn hảo và không thể chấp nhận bất cứ điều gì ít hơn. Có một dòng tuyệt vời trong đó nhân vật của Simmons, sau khi bị đuổi khỏi Shaffer vì hành vi của anh ta, giải thích với nhân vật của Miles Teller rằng "không có hai từ nào có hại trong ngôn ngữ tiếng Anh hơn là 'công việc tốt' ...", và đó chỉ là về tổng hợp 'Whiplash' - sự coi thường hoàn toàn cho sự tầm thường trong tất cả các hình thức của nó.

15. 'Avengers: Endgame' | 2019

Cho dù bạn có thích hay không, không thể phủ nhận mức độ tác động tuyệt đối mà 'Avengers: Endgame', thực sự là vũ trụ điện ảnh Marvel nói chung, đã có trong ngành giải trí. Các số liệu xung quanh nó là so le. Bộ phim chi phí thứ ba mọi thời đại. Bộ phim có doanh thu cao nhất từng được thực hiện và phần thứ hai chỉ sau 12 ngày được phát hành. Nhanh nhất đến 2,5 tỷ đô la tại phòng vé toàn cầu, đánh bại 'Avatar' sau 52 ngày trong quá trình này, và tại Ireland, nó giữ kỷ lục về tổng doanh thu cuối tuần mở đầu cao nhất.

Bạn có thể tranh luận về giá trị của việc đó là rạp chiếu phim hay giải trí, nhưng những con số đó không nằm. Khi bạn bắt đầu khoan vào chúng, bạn bắt đầu thấy rằng Anthony và Joe Russo đã giúp xây dựng và xác định một bộ phim bom tấn trong thời đại này trông như thế nào. Nó không chỉ là một bộ phim, nó còn là năm bộ phim được xây dựng cho bộ phim này và nó không chỉ là một diễn viên hòa tấu, mà còn là một chiếc xe chú hề của các nhân vật đang cố gắng đi lên màn hình. Cố gắng giữ cho các tấm này quay, trong khi vẫn làm một bộ phim hấp dẫn và giải trí, không phải là điều dễ dàng. Chỉ cần không hỏi đó là rạp chiếu phim.

14. 'Khách sạn lớn Budapest' | 2014

Có một vài đạo diễn quý giá làm việc ngày nay, những người có thể liên tục tạo ra cùng một loại thẩm mỹ trong mỗi bộ phim và có tất cả mọi người xếp hàng cho nó hết lần này đến lần khác. Tuy nhiên, đó là những gì 'Khách sạn lớn Budapest' nói đến - khao khát sự quen thuộc, vì niềm tin rằng lòng tốt, sự đàng hoàng và vẻ đẹp có thể tồn tại trong một thế giới đang dần biến thành sh*t. Ralph Fiennes đang ở trong sự quyến rũ và sủi bọt nhất của anh ấy ở đây, quyến rũ đi qua Trung Âu với Tony Revolori theo sau.

Như bạn mong đợi từ Wes Anderson, dàn diễn viên hỗ trợ bằng với nhiệm vụ của họ và mỗi người làm cho sự hiện diện của họ được biết đến với loại độ chính xác đồng hồ mà Anderson được biết đến. Edward Norton, Harvey Keitel, Willem Dafoe, Saoirse Ronan của chúng tôi, chưa kể đến các nhà điều hành của Anderson như Jeff Goldblum và Bill Murray, tất cả đều gợn qua câu chuyện, nhưng đó là Fiennes dẫn đầu một cuộc phiêu lưu của một trò chơi ném bóng hoang dã.

13. 'John Wick' | 2014

Nếu bất kỳ diễn viên nào đã có một thập kỷ hồi sinh, thì đó là Keanu Reeves, và nó có thể được truy nguyên từ bộ phim này. Khi bạn xem nó, thật dễ dàng để biết lý do tại sao. Có một sự thanh lịch của sự đơn giản đối với nó không thể được cường điệu hóa, và trong khi bạn có thể chế giễu cách các tay sai của Reeves dễ dàng hoặc ném chúng trên màn hình, bạn không bao giờ không bao giờ bị mê hoặc bởi ân sủng của nó. Các đạo diễn David Leitch và Chad Stahelski làm việc trước đây với tư cách là điều phối viên đóng thế thông báo mọi cảnh, biết rằng khán giả cảm thấy mệt mỏi khi nhìn thấy điều tương tự nhiều lần.

Giống như 'Nhiệm vụ: Không thể-Fallout', 'John Wick' là kết quả của những người giỏi nhất trong doanh nghiệp đi vào một căn phòng và trở lại với một đoạn phim hành động được điều chỉnh tốt , không chỉ của thập kỷ.

12. 'xấu hổ' | & nbsp; 2011

'Xấu hổ' là loại phim mà bạn có lẽ sẽ chỉ xem một lần và điều đó là đủ để nó để lại tác động. Hiệu suất của Michael Fassbender đã bị bỏ rơi hoàn toàn bởi Oscar năm đó là bằng chứng cho thấy không có công lý trên thế giới này. Đó là một miêu tả hoàn toàn hấp dẫn của một người bị mất một cách vô vọng trong chứng nghiện của họ đến nỗi cố gắng tìm ra lối thoát không chỉ là không thể mà còn hoàn toàn vượt ra ngoài họ. Chỉ đến khi nhân vật của Carey Mulligan xuất hiện trong sự pha trộn, anh ta mới bắt đầu mất kiểm soát cuộc sống vết thương chặt chẽ của mình.

Có rất nhiều cảnh trong 'xấu hổ' trong đó lỗ hổng của Fassbender được hiển thị đầy đủ và hướng của Steve McQueen không bao giờ cho phép bạn rời mắt hoặc che giấu nó. Hơn nữa, các động lực tình dục của bộ phim được miêu tả theo cách không bao giờ được một lần chuẩn bị hay khiêu dâm. Đó là đồ họa và đầy đủ như bạn mong đợi nhưng với một loại bắt buộc và tuyệt vọng rách rưới hoàn toàn tàn phá.

11. 'SPOTLIGHT' | 2015 /2016 [Ireland]

'Spotlight' là thế hệ này 'tất cả những người đàn ông của tổng thống'. Đó có thể là một sự so sánh đơn giản, chưa kể rằng 'tất cả những người đàn ông của tổng thống' vẫn có liên quan trong thời đại ngày nay, những gì đang diễn ra trong Nhà Trắng hiện tại. Không, 'Spotlight' kiếm được sự so sánh đó bởi vì nó tiết lộ một câu chuyện mà không ai muốn được kể nhưng cần phải được kể. Nó cần được nói bởi những người nghiêm túc, làm việc nhiều giờ, hiểu sai, tìm đường trở về đường mòn và cuối cùng cố gắng hiểu ý nghĩa của những gì họ đang nhìn thấy.

Khác với một cảnh mà nhân vật của Mark Ruffalo lật ra, không có cảnh nào lớn "diễn viên-y" trong 'Spotlight'. Đó là tất cả những khoảnh khắc nhỏ, những cái nhìn thoáng qua về mức độ tài năng trên màn ảnh. Nhân vật của Stanley Tucci nhận xét về cách người Boston bảo vệ chính họ và điều đó khiến người ngoài phải phơi bày họ. Biên tập viên của John Slattery chụp tại Mark Ruffalo vì đã so sánh người Boston với "người Đức tốt". Rachel McAdams nói nhẹ nhàng với một trong những nạn nhân lạm dụng trong một quán cà phê. Đó là tất cả ở đó, được thực hiện với sự siêng năng và chú ý đến chi tiết rằng một câu chuyện nghiêm túc, thực tế buồn nôn này, đòi hỏi và xứng đáng.

10. 'Spider-Man: vào Spider-Verse' | 2018

'Spider-Man: Into the Spider-Verse' là một trong số ít-có thể là bộ phim truyện tranh duy nhất để nắm lấy nguồn gốc của nó. Đó không phải là về sự tận tâm của các vòng cung hoặc trang phục nhân vật mà là nó bao gồm chính định dạng của chính truyện tranh để kể câu chuyện và đưa nó lên màn hình. Xuyên suốt bộ phim, màn hình bùng nổ với màu sắc và năng lượng theo cách mà tất cả các CGI và START của hành động sống có thể và không, và bạn thực sự thấy những bộ phim truyện tranh có thể như thế nào nếu họ thậm chí còn có một phần mười của trí tưởng tượng được hiển thị ở đây. Thật là sôi động, nó là điện và thật buồn cười và thú vị đến nỗi bạn ngay lập tức quên rằng tất cả có thể dễ dàng là một thứ gì đó nhạt nhẽo và đáng quên như rất nhiều bộ phim truyện tranh thường xuyên.

9. 'Inception' | 2010

Đóng góp của Christopher Nolan cho chính thể loại vừa được thảo luận không thể được cường điệu hóa, nhưng trong 'Inception', anh ta đã cho thấy anh ta có thể khéo léo như thế nào khi nói đến cả câu chuyện và hành động. Nếu bạn đã cố gắng và giải thích cốt truyện của 'Inception' trước khi nó trở lại vào năm 2010, bạn sẽ bị cười từ một căn phòng. Bây giờ, nó cảm thấy rõ ràng và thói quen mà bạn tự hỏi tại sao bất cứ ai cũng không cố gắng làm một bộ phim như nó sớm hơn.

Có một lý do cho điều đó - những bộ phim đó không có Christopher Nolan đằng sau máy ảnh hoặc viết kịch bản. Đó thực sự là tất cả những gì có với nó. Chắc chắn, bạn có thể đặt Leonardo DiCaprio và Tom Hardy cùng nhau trên màn hình với Michael Caine, Joseph Gordon -Levitt và Ellen Page và cho họ loại ngân sách - nhưng nó sẽ không có ý thức câu chuyện sắc sảo của Christopher Nolan để mang lại cho nó tất cả cùng nhau. Hành động này là vô cùng lớn, hình ảnh quản lý để cảm thấy xúc giác ngay cả khi họ không nên, và cốt lõi của nó, nằm ở một câu chuyện phức tạp về mặt cảm xúc về cảm giác tội lỗi, hối hận và gia đình.

8. & nbsp; 'Lady Bird' | 2017'Lady Bird' | 2017

Có rất ít đạo diễn có thể kéo một cái gì đó như 'Lady Bird' ra khỏi túi khi ra mắt. Nói với sự tự tin và trưởng thành, bạn thực sự có cảm giác rằng đó không phải là một tuyên bố về ý định của Greta Gerwig vì đó là điều cô ấy nên làm tất cả cùng. Sự năng động mà cô ấy phát ra giữa Saoirse Ronan và Laurie Metcalf không chỉ sống và xác thực mà còn là loại mà bạn có thể đã thấy tại một số điểm trong cuộc sống của bạn.

Mọi người đều biết hoặc đã là một bên của mối quan hệ đó, chưa kể đến người mà nhân vật của Ronan chia sẻ với cha cô, bạn bè của cô - tất cả. Tất cả đều cảm thấy rất thật, đã nắm bắt một cách sinh động rằng thời kỳ đầu năm 00 đến nỗi không có gì lạ khi những người trong chúng ta sống qua nó rất rõ ràng nhìn thấy mình trên màn hình.

7. 'AD Astra' | 2019

Phim về không gian giữa cha và con trai hoàn toàn không có gì mới trong điện ảnh. Lý do là một trải nghiệm quá phổ biến. Tuy nhiên, rất ít bộ phim sẽ xem nó như 'ad astra' và cố gắng pha trộn một bộ phim gia đình cùng với một bộ phim khoa học viễn tưởng quy mô bom tấn, cùng với nam diễn viên lớn nhất làm việc ngày nay. Trong bối cảnh điện ảnh ngày nay của các bộ phim truyện tranh ngân sách lớn hoặc phần tiếp theo được cắm vào nhau, 'ad astra' là những điều hiếm nhất-một bộ phim đứng một mình, như một thứ riêng của nó, và không ngại tham gia vào cái đó.

Buổi biểu diễn của Brad Pitt với tư cách là phi hành gia đơn độc đang ám ảnh, và sự khao khát trong giọng nói của anh ta khi anh ta cố gắng nói chuyện với cha mình từ Sao Hỏa sẽ biến bất cứ ai thành bụi. Kỹ xảo điện ảnh của Hoyte Van Hotema rất đẹp và sáng suốt, và điểm số của Max Richter, Lorne Balfe và Nils Rahm chỉ làm tăng thêm ý nghĩa về quy mô đó và tự hỏi làm cho 'ad astra' trở thành một kiệt tác khoa học viễn tưởng trong thập kỷ.

6. 'ánh trăng' | 2016

Có rất ít giám đốc làm việc ngày nay, những người có thể tuyên bố nói chuyện với chính quyền về việc Oscar đã gây rối như Barry Jenkins. Hai mươi năm kể từ bây giờ, kerfuffle từ sự pha trộn hình ảnh tốt nhất có thể bị lãng quên, nhưng 'ánh trăng' sẽ thoải mái vẫn là một trong những lần ra mắt nguyên bản nhất, hấp dẫn nhất ngoài kia. Được thực hiện với sự tự tin và niềm tin mạnh mẽ, mạnh mẽ vào mọi khung hình, 'ánh trăng' thực sự là một trong những bộ phim có thể thay đổi toàn bộ quan điểm của bạn sau khi xem nó. Bạn kết thúc phía bên kia thay đổi bởi nó, và điều đó thậm chí không tính đến các buổi biểu diễn của Mahershala Ali, Naomie Harris và Janelle Monae.

'Moonlight' cẩn thận đến ranh giới giữa bộ phim nghệ thuật thẳng thắn và bộ phim truyền hình sắp đến tuổi, không bao giờ bỏ qua cái này để đưa ra quan điểm của nó. Nó khám phá các chủ đề có vẻ hẹp, nhưng hãy nhìn vào một cái gì đó như 'Lady Bird' hoặc 'Whiplash' và bạn sẽ thấy rằng những bộ phim hay nhất là những bộ phim khiến bạn nghĩ về điều gì đó mà bạn có thể chưa từng xem xét. 'Moonlight' làm điều đó với một tác động nhẹ nhàng nhưng vô cùng mạnh mẽ.

5. & nbsp; 'Cái chết của Stalin' | 2017

Nếu có bất kỳ nghi ngờ nào trong tâm trí bạn rằng 'cái chết của Stalin' là bộ phim hài hay nhất của thập kỷ, chúng ta chỉ cần chỉ cho bạn một cảnh và chỉ một cảnh. Đó là một phần của bộ phim nơi các thành viên của Presidium đứng trên cơ thể của Stalin khi anh ta nằm trong trạng thái, với những người bình thường xáo trộn qua anh ta. Dàn diễn viên của các nhân vật - Beria, Khrushchev, Molotov, Malenkov và Bulganin - cố gắng tìm ra ai đã khởi động lại các chuyến tàu, và những gì xảy ra là một cuộc nói chuyện chéo là một trong những bộ phim hài thể chất hay nhất mà bạn từng thấy.

Trên thực tế, cái chết của Stalin ', là những người biểu diễn hài và nhà văn hài kịch ở đầu trò chơi của họ - và một số bạn không nhất thiết phải nghi ngờ. Ai đã biết Rupert Friend từ 'Homeland' có thể kênh Gene Wilder không trống rỗng để chơi con trai của Stalin? Hoặc làm thế nào về Jason Isaacs, biến Georgy Zhukov thành một Yorkshireman và làm cho nó hoạt động tốt như vậy? Mức độ thông minh và tính cơ bản của sự hài hước được thể hiện trong 'Cái chết của Stalin' là một trong những thể loại tốt nhất không chỉ trong thập kỷ này, mà trong bất kỳ thập kỷ nào.

4. 'Mạng xã hội' | 2010

Tỷ lệ cược là bạn có thể đã đến bài viết này từ Facebook hoặc Google. Làm thế nào để bạn kể câu chuyện về sự trỗi dậy của internet - không phải Facebook hay Google, Internet - và vẫn làm cho nó thú vị trong khi vượt qua tất cả các điểm chính? Chà, bạn không. Không thực sự. Thay vào đó, bạn nghiền nó xuống một vài nhân vật và để các trò chơi tham lam và tâm trí bắt đầu. Kịch bản của Sorkin không bao giờ trôi dạt vào loại tình cảm mà anh ấy thể hiện trong những thứ như 'The West Wing' hoặc 'một vài người đàn ông tốt', và chỉ đạo của David Fincher không bao giờ cảm thấy quá lâm sàng để không cộng hưởng.

Những gì 'Mạng xã hội' làm là cố gắng nắm bắt cách một sinh viên vụng về xã hội trở nên ngày càng mạnh mẽ và phá vỡ xã hội hiện đại trong quá trình này, và những gì thực sự thúc đẩy loại não đó. Nó có phải là sức mạnh không? Có phải là trả thù? Có phải là một loại bắt buộc? Có phải đơn giản là vì họ có thể? 'Mạng xã hội' khéo léo tránh trả lời những câu hỏi đơn giản như vậy, thay vào đó để chúng tôi rút ra kết luận của mình từ những gì chúng tôi đã chứng kiến.

3. 'Mad Max: Fury Road' | 2015

Trước đây chúng tôi đã cho rằng 'Mad Max: Fury Road' là bộ phim hành động tuyệt vời nhất từng được thực hiện, vì vậy nó theo dõi rằng nó sẽ gần với đầu danh sách thập kỷ của chúng tôi. Tất cả mọi thứ chúng tôi nói vẫn đúng. Rất đơn giản, 'Mad Max: Fury Road' là rạp chiếu phim hành động được nâng lên đến trình độ nghệ thuật. Chỉ huy nhịp độ, chỉnh sửa, đóng thế của George Miller, vụ nổ, điện ảnh và câu chuyện được chứng minh trong mỗi cảnh.

Không có một ounce chất béo khi bộ phim hét lên và gầm lên trong suốt thời gian chạy. Bạn bước ra khỏi 'Fury Road' kiệt sức và phấn khởi vì bạn thấy những gì chỉ có thể được mô tả như một kiệt tác. Việc 'Fury Road' đã được thực hiện và không ai chết trong quá trình tạo ra nó sẽ đủ lý do để đưa nó vào danh sách này. Rằng nó đã làm tất cả những điều đó và vẫn có thể kể một câu chuyện ngoạn mục về sự sống còn, nhân loại, kiểm soát và quyền lực, sự suy đồi xã hội và vai trò giới, và ném vào một người chơi guitar kim loại hạng nặng đột biến, đặt nó cao trong danh sách này.

2. 'Ra ngoài' | 2017

Thật dễ dàng để nhìn vào 'ra ngoài' và chấp nhận nó chỉ là một tác phẩm kinh dị xã hội hấp dẫn và giải trí trộn lẫn với châm biếm. Nó có điều đó, nhưng đó là mức độ thông minh mà Jordan Peele sử dụng trong việc ghép lại rất nhiều vấn đề khác nhau và chủ đề & nbsp; và gật đầu trực quan với lịch sử khiến nó trở nên quyến rũ. Nhân vật của Daniel Kaluuya phải chọn Cotton để cứu mạng anh ta trong cao trào của bộ phim, tất cả đều được thực hiện trong khi một cái đầu buck gắn liền phía sau anh ta; Một tài liệu tham khảo về các trang trại bông của Chiến tranh tiền dân Mỹ và những lời chỉ trích chủng tộc đã trao cho những người đàn ông da đen bởi những người da trắng.

'Get Out' là một bộ phim nói lên nỗi sợ hãi sâu sắc trong mọi người, nhưng thậm chí còn hơn thế trong người Mỹ da đen - rằng họ không thuộc về, và sẽ không bao giờ thuộc về những gì mọi người có thể nói với bạn. Peele đó có nỗi sợ hãi rất mạnh mẽ, rất thực tế này và sử dụng nó bằng cách làm cho một nỗi kinh hoàng tiết lộ, thường là bóng tối hài hước.

1. 'Boyhood' | 2014

Nếu bạn nhìn qua thử nghiệm liên quan đến 'thời niên thiếu', vẫn còn một câu chuyện vô cùng chân thành được kể với lòng tốt và sự hào phóng của tinh thần khiến nó xứng đáng với vị trí hàng đầu. Trong toàn bộ bộ phim, các nhân vật mà Richard Linklater và dàn diễn viên đã tạo ra cảm giác thực sự thực sự. Khi chúng ta thấy Ethan Hawke tinh nghịch cố gắng để con của anh ta mở ra, có vẻ như anh ta thực sự đang làm điều đó. Chúng tôi tin rằng anh ấy thực sự đang thúc đẩy họ cởi mở. Tương tự như vậy, trình tự bừa bộn nơi Patricia Arquette kết hôn và sau đó từ từ tan rã dưới người chồng lạm dụng của cô cảm thấy rất sống trong đó.

Có một sự trung thực với nó, một chiều sâu của nhân loại đang quyến rũ và hấp dẫn - rất lâu sau khi tất cả các Buzz Oscar đã chết và các giải thưởng đã được trao. 'Boyhood' là một chiến thắng, một kiệt tác kể chuyện vạch ra một cuộc sống và tìm thấy vẻ đẹp trong những điều tầm thường và tầm thường nhất theo cách không thể định lượng được cho đến khi chúng ta thấy tấm thảm mở ra ở cuối cùng. Lực lượng của ý chí mà nó đã khiến Richard Linklater gắn bó với câu chuyện này, để không bao giờ từ bỏ nguyên tắc cốt lõi của nó, và để các diễn viên tìm thấy những nhân vật đó nhiều lần sau nhiều năm và không bao giờ mất liên lạc với họ, nói đến mức độ chăm sóc và thủ công được dành cho 'thời niên thiếu'.

Bạn có thể loại bỏ 'thời niên thiếu' như một mánh lới quảng cáo, rằng ý tưởng làm một bộ phim trong suốt nhiều năm là không đủ để đảm bảo loại lời khen ngợi đã gây lên trên nó - nhưng đó chỉ là điều chỉnh về nó. Mỗi nhân vật & nbsp; trong suốt bộ phim thích nghi và thay đổi, và chính câu chuyện tự di chuyển theo họ, để khi chúng ta đi đến cuối của nó, có một cảm giác mà chúng ta đã trải nghiệm và sống một cuộc sống đầy đủ với họ và câu chuyện, mặc dù nó Kết thúc bây giờ, tiếp tục sau khi cuộn tín dụng.

Đó là những gì làm cho nó trở thành bộ phim hay nhất của thập kỷ này.

5 bộ phim được xem nhiều nhất là gì?

Hầu hết các bộ phim được xem mọi thời đại..
Titanic [1997] ....
E.T.Các cuộc đua ngoài hành lang [1982] ....
Phù thủy xứ Oz [1939] ....
Star Wars: Tập IV - A New Hope [1977] ....
Chúa tể của những chiếc nhẫn: Sự trở lại của Vua [2003] ....
Bạch Tuyết và bảy người lùn [1937] ....
Kẻ hủy diệt 2: Ngày phán xét [1991] ....
Vua sư tử [1994].

Những thập kỷ phim hay nhất là gì?

Hầu hết các học giả phim sẽ nói với bạn rằng những năm 1970 là thập kỷ phim hay nhất của bộ phim.the 1970s were the greatest decade of film.

Những bộ phim hay nhất năm 2020 là gì?

30 bộ phim hay nhất của thập kỷ, được xếp hạng..
Mad Max: Fury Road [2015] Chúng tôi bắt đầu ở đầu với một bộ phim không giành được bức ảnh đẹp nhất Oscar như nhiều người nghĩ rằng nó sẽ vào năm 2016. ...
Spider-Man: Into the Spider-verse [2018] ....
Boyhood [2014] ....
Ra ngoài [2017] ....
Lady Bird [2017] ....
Yêu thích [2018] ....
Roma [2018] ....
Black Panther [2018].

Phim nào có xếp hạng 10 10?

Xếp hạng IMDB: 9.0 - 9.9.

Chủ Đề