Kết phim Điều tuyệt vời nhất của chúng ta

Đã 2 năm kể từ lần cuối tôi xem một bộ phim thanh xuân học đường. Tưởng chừng tượng đài ‘Năm Tháng Vội Vã’ trong lòng tôi đã quá vững chãi để có thể bị lung lay. Nhưng giờ thì đã có ‘Điều Tuyệt Vời Nhất Của Chúng Ta’.

“Thanh xuân chính là như vậy, giống như bất luận như thế nào đều cảm thấy trôi qua thật lãng phí, như thế, lãng phí luôn ở bên cạnh bạn.”

Điều tôi thích nhất ở thể loại thanh xuân – vườn trường chính là ai trong phim cũng có một khoảng không tỏa sáng làm nhân vật chính, cứ luân phiên thay nhau chia đều hào quang tuổi trẻ. Lúc viết review về NTVV còn đang mài đũng quần trong lớp cấp 3 thì giờ đây, khi đã ra trường, ĐTVNCCT lại cho tôi một dư âm nuối tiếc khó nói nên lời. Xuyên suốt 24 tập phim, dường như bản thân mình bay vào trong phim lúc nào không hay, ngồi trong cùng lớp học 11-5 và cùng trải qua những cung bậc hỉ, nộ, ái, ố của nhân vật trong phim. Bộ phim tự nhiên từ kịch bản, diễn xuất tới bối cảnh, mọi thứ đời thường đến không thể học sinh hơn, tinh nghịch mà đầy nét chấm phá.

Nếu như NTVV nhẹ nhàng, bình dị như ấm trà chiều thoang thoảng hương nhài làn lạt thì ĐTVNCCT lại giống như một ly nâu đá ít sữa. Vị trà vào miệng ban đầu thơm thật thơm mà về cuống họng lại đắng ngắt như lên án bạn nợ nó hai thìa mật ong thì ly nâu đá ít sữa mát lọng, sảng khoái, vừa thơm chút vị ngọt của sữa mà vị đắng cafe lại lan tỏa không ngừng.

ĐTVNCCT như cười vào mọi khía cạnh: tình bạn lý lắc, tập thể đầy yêu thương, những trò đùa nghịch ngợm không giới hạn, sự bồng bột đầy thách thức của tuổi trẻ đối với thực tế và lý tưởng cuộc sống, vài cơn cảm nắng đầu đời khó quên và tình yêu tuổi học trò.

Cảnh Cảnh – Giản Đan – Beta

Thời còn cắp sách đi học của chúng ta, ta luôn luôn có một hội bạn dù ít dù nhiều hai đứa ba đứa bốn đứa nhưng tụ hội đủ các tính cách như hội bạn này.

Đó là tình bạn vô tư, tình chiến hữu vững bền với những bờ vai ấm áp hơn tất thảy mọi sóng gió khó khăn trên đời này. Một Cảnh Cảnh vô tư cùng niềm đam mê nhiếp ảnh vô bờ bến, một Beta sừng sững dáng đàn chị luôn mạnh mồm nói lý bảo vệ mọi người, một Giản Đan nhẹ nhàng, luôn yêu thương bằng cả trái tim mình bất chấp ảnh mắt cả thế giới. Đằng sau đó là một Cảnh Cảnh hay lo nghĩ, một Beta cô đơn và một Giản Đan mạnh mẽ. Những lần bảo vệ nhau trước mặt giáo viên, tâm sự với nhau về tình cảm của bản thân để rồi khóc tu tu qua điện thoại, hay buồn tủi đến mức rủ nhau đi uống rượu rồi đập nát bàn quán người ta, tất cả đều minh chứng cho một tình bạn tuy mới chớm nở nhưng đã vươn lên thành đại thụ để quan tâm che chở nhau trong suốt chặng đường dài còn lại.

Cảnh Cảnh, người luôn sẵn sàng ở bên chị em trong mọi tình huống, dễ buồn vu vơ chỉ vì bạn cùng bàn hửng tính cau có, dễ khó chịu khi thấy người mình thích cười đùa đối tốt với người khác. Tưởng Niên Niên, một người có kiến thức về xã hội, tưng tửng từ cúng bái Phật Tổ đến bói cung hoàng đạo hay xem quẻ bài thi, dám nghĩ dám làm, mồm miệng luôn sẵng giọng đốp chát nhưng tâm lại tốt tính đến cô đơn, giúp Cảnh Cảnh chụp tấm ảnh cùng người mình thích bằng cách giả vờ tập học chụp ảnh để lấy 2 người họ làm mẫu, giúp người mình thích đi chọn đồ và trang phục để anh đi tỏ tình cùng người con gái anh yêu. Giản Đan, người không ngần ngại thể hiện tình cảm với người mình thích từ mẫu giáo, để rồi tay trắng thất bại bởi cả thế giới ai cũng biết Giản Đan thích Hàn Tự, duy chỉ Hàn Tự không biết. Tình yêu từ một phía chính là ván cược nhận thua. [Thực ra Hàn Tự chính là ví dụ điển hình của đa số các bạn bây giờ, biết người ta có tình cảm nhưng vẫn rửng mỡ đón nhận như một điều hiển nhiên bởi ‘Mình thích thì mình làm thôi.’]

“Cậu ấy thích tôi đối xử tốt với cậu ấy, nhưng cậu ấy lại không thích tôi”

“Tại sao thầy ấy tỏ tình thất bại mà mình lại vẫn cứ khó chịu thế này chứ? Cậu nói xem, chuyện chẳng có hi vọng mình có cần phải tiếp tục kiên trì không?”

“Tưởng Niên Niên. Thực ra lúc đó ở sân bóng rổ lúc cậu tặng nước cho mình, mình đã cảm thấy cậu rất tốt. Tuy cậu lúc nào cũng tùy tiện đánh người, nói lời thô bạo không lịch sự, nhưng mình không bao giờ thấy cậu ngang ngược, ghê gớm, không biết lý lẽ. Mình thấy cậu như thế rất đáng yêu”.

Dư Hoài – ‘bạn cùng bàn quốc dân’

Tôi rất thích Lưu Hạo Nhiên. Đặc biệt cực thích Lưu Hạo Nhiên. Ngoài đời cậu bé 97 này chẳng khác mấy ‘con nhà người ta’ ở trong phim: học giỏi thi đỗ trường chuyên của tỉnh, thi đỗ Học viện Hí kịch Trung Ương với thành tích đứng đầu toàn quốc, ngoài ra còn có thể chơi bắn cung, kèn armonica, saxophone, piano và đặc biệt sống cùng đam mê với môn toán.

Lưu Hạo Nhiên đóng vai Dư Hoài là một cặp bài trùng quá hoàn hảo. Như trong ‘Chuyện tình Bắc Kinh’, nhân vật chưa quá có đột phá nhưng đến ĐTVNCCT, cậu bé đã ‘diễn mà như không diễn.’

Dư Hoài là hình mẫu lý tưởng của các nice guy chuyên gia làm ‘bạn thân quốc dân.’, là hình tượng soái ca của lớp học: vừa học giỏi lại vừa chơi bóng rổ siêu, có tài thổi kèn mà còn thẳng tính, sẵn sàng giúp đỡ bạn bè xung quanh mình. Điểm đầu tiên mình ngưỡng mộ đó chính là niềm đam mê tuyệt đối của cậu với Vật Lý, học vì mình thích và ham muốn tìm hiểu vật lý không dừng lại. Hơn thế, cậu là người đã áp dụng những logic của môn tự nhiên vào  khoa học, một cách tư duy rất riêng và ‘nghệ thuật theo cách của khoa học’.

“Thực ra địa lý về cơ bản cũng là khoa học tự nhiên mà thôi. Địa lí không chỉ là sự lãng mạn của đầu óc. Mỗi môn học từ khi mới được hình thành nên cho đến khi phát triển hoàn thiện là do vô số lí trí của thiên tài trong vô số các thiên tài làm nên. Nó không hàm chứa yếu tố cảm tính ở trong đó. Như vậy, ta mới có được một chút thành quả mà ngày nay ta thấy được. Bất luận nó là việc đặt đường ray hay việc phát triển vũ trụ, khoa học chính là môn không có cảm tính. Nếu như chúng ta chỉ đơn giản quy nó về cảnh đẹp và đồ ăn ngon, vậy thì chúng ta đã quá hẹp hòi rồi.”

Với nụ cười nhếch mép đầy soái ca và nụ cười duyên cùng chiếc răng khểnh lém lỉnh, quả thực Dư Hoài là một cậu nhóc tinh nghịch và mồm mép cũng nhây như tính cách vậy. Việc Dư Hoài lên tiếng với thầy Phan chủ nhiệm toàn trường về việc xếp chữ lâu và không hiệu quả vì sợ Cảnh Cảnh say nắng, đứng dậy tuyên chiến với thầy chủ nhiệm để có thể ngồi cạnh Cảnh Cảnh, sẵn sàng lên tiếng đòi lại bất bình cho Cảnh Cảnh [hay đơn giản là vì cậu ta thấy không hợp lý], những điều này đã đủ để chứng minh Dư Hoài vừa thẳng tính, không ngại nói lí lẽ và rất quan tâm đến Cảnh Cảnh.

Ngay từ đầu, Dư Hoài đã có hứng thú với Cảnh Cảnh, đơn giản là vì thấy một bạn gái xinh xắn kẹt ở cửa sắt vì đầu quá to thì buồn cười thôi! Nhưng dần dà rồi, ấy lại là một chuỗi hành động dở khóc dở cười vô tình đưa hai người đến với nhau: cầm nhầm túi quân sự của nhau, vô tình bắt gặp Dư Hoài ăn sung nướng để rồi lại chính Dư Hoài đứng lên nhận tội thay Cảnh Cảnh mà 2 đứa vẫn cùng bị phạt viết bản kiểm điểm cùng nhau, ‘Lần đầu tiên có người cùng gu âm nhạc với tớ đấy’,… – duyên phận.

Từ sự trùng hợp tình cờ trên bảng danh sách phân lớp học: Cảnh Cảnh Dư Hoài – cho tới mối tình hơn 13 năm: ‘canh cánh trong lòng‘

Dư Hoài là mẫu ngừoi khá giống với Beta, phóng khoáng với người ngoài, miệng luôn nói không có gì nhưng thực chất là do không muốn gây phiền toái cho người xung quanh. Tôi đã đọc kha khá bình luận về việc Dư Hoài im ỉm như thế ai biết được tình cảm hay ‘Dạng như Dư Hoài ở ngoài đời chắc chắn là nam phụ’. Cái này phải nói là do tùy gout mỗi người. Dạng tôi, tôi thích dạng trầm tính quan tâm săn sóc qua hành động chứ không phải là thể hiện tình cảm quá táo bạo. Từ cái hẹn làm bạn cùng bàn cho tới hẹn ‘Cậu đến xem trận rổ chung kết của tớ nhé?‘ hay từng cái xoa đầu đầy yêu thương, quả thực, Cảnh Cảnh hẳn là đổ từ cái nhìn yêu thương rồi từng sự quan tâm giảng bài mỗi ngày của Dư Hoài. Chưa từng một lần phủ nhận tình cảm của mình dành cho cô bạn cùng bàn, từng câu nói lấp lửng và hành động quan tâm chắc như đinh đóng cột của Dư Hoài, tình cảm ngấm dần vào trong da thịt mới là thứ tình cảm cắm rễ sâu nhất trong tim.

Như lần chủ động kéo Cảnh Cảnh vào lòng để chụp ảnh chia tay lớp 10, Dư Hoải chẳng ngần ngại kéo Cảnh Cảnh vào lòng và dỗ dành ‘Đừng khóc nữa.’

Ở trại tập huấn không cho dùng điện thoại, Dư Hoài tìm mọi cách để sửa điện thoại công công trong trường để gọi được cho Cảnh Cảnh vì lo lắng.

Cảnh Cảnh cùng Dư Hoài, ai cũng ngầm hiểu tình cảm của nhau và cùng chấp nhận chờ tới thời điểm hợp lý để nói ra một câu ba chữ quan trọng kia. Đốc thúc Cảnh Cảnh học tập vì mong mỏi có thể cùng nhau học đại học ở Bắc Kinh, luôn miệng trêu cô bé ‘cậu thích đỡ mặt bằng bóng vì mặt cậu to à‘ hay ‘cậu biết bản thân ở đâu vẫn là còn cách chữa, học lại từ sách toán tiểu học đi‘ nhưng khi Cảnh Cảnh gặp chuyện, người sốt sắng nhất vẫn là Dư Hoài. Vì không đi chơi tập thể, Dư Hoài ở thư viện ôn thi nhưng lại đọc sách nhiếp ảnh và nghĩ tới Cảnh Cảnh, để rồi viết nguyên một tập vở mới tổng hợp công thức toán học cho cô bé. Như tấm ảnh trường lớp đầy kỉ niệm của Cảnh Cảnh thường lấy Dư Hoài làm tâm thì bức ảnh chụp vội của Dư Hoài vẫn luôn lấy Cảnh Cảnh làm trọng điểm.

Cảnh Cảnh Dư Hoài – trà nóng thêm thìa mật ông phải để từ từ mới ngấm.

Mười năm sau, khi đã có quá nhiều vấp ngã cản trở bởi cuộc đời, cơ hội đến với Dư Hoài không trọn vẹn. Không muốn mất mặt trước người mình yêu thương, Dư Hoài chọn cách chạy trốn, chỉ dám tìm kiếm tên người thương trên mạng để cập nhật tin tức suất ngần ấy năm. Ấy là khi lý tưởng gặp thực tế và bị đè bẹp không thương tiếc. Cậu muốn thi đỗ Thanh Hoa? – Cậu thi đỗ Thanh Hoa. Cậu muốn đi du học Mỹ học về vật lý? – Cậu đạt được học bổng toàn phần đi du học Mỹ. Chỉ là, chuyện gia đình rồi tiền bạc, cản trở con đường của cậu mất rồi.

Ngần ấy năm, người vấn vương mối tình ‘canh cánh trong lòng‘ vẫn sẽ đến với nhau, như Dư Hoài quyết định xăm hình vẽ ‘cố lên’ mà Cảnh Cảnh vẽ lên tay vào trước ngày thi đại học.

Nếu như Dư Hoài là người âm thầm quan tâm và dè dặt cẩn trọng với tình cảm của mình thì Lộ Tĩnh Hà lại là người trái ngược hoàn toàn: thẳng thắn, trực tiếp thể hiện tình cảm, không những sẵn sàng tỏ tình cho toàn thiên hạ biết [tận 2 lần] mà còn thẳng thừng tuyên bố: “Tỏ tình một lần không được thì hai lần. Hai lần không được thì ba lần.” và cứ như thế tỏ tình tận 56 lần.

“Những người xuất hiện trong cuộc đời của bạn, không phải là người sẽ đợi bạn chuẩn bị kỹ càng rồi mới xuất hiện, mà họ đều là đột nhiên xuất hiện.”

Thực ra con gái là người dễ rung động trước những điều nhỏ nhặt. Và khi ấy, đao to búa lớn như cả lọ natri đổ xuống vòi phun nước cái bùm cũng không thể bằng chậu cây dạ lan hương mà Dư Hoài đã trèo rào đến mức trật chân để ở bên bục cửa sổ nhà Cảnh Cảnh. Lộ Tĩnh Hà là người có tư tưởng của nghệ thuật, cái tư tưởng ‘vào thời điểm đẹp nhất nên làm thứ mà mình thích làm nhất‘. Người bình thường như Cảnh Cảnh lọt được vào mắt xanh của hắn chẳng qua là vì sự khác nhau giữ lý tưởng của hai người, nhưng lý tưởng của Cảnh Cảnh có thể dung hòa tất cả vào nghệ thuật.

Nhiều người bảo rằng cuối phim, mọi việc làm thân thiết tạo cảm giác như Cảnh Cảnh đang lợi dụng tình cảm của Lộ Tĩnh Hà. Thực chất, việc lợi dụng duy nhất là cố tình đeo nhẫn cầu hôn trước mặt Dư Hoài mà thôi. Quen nhau chai mặt ở đất Bắc Kinh rồi tâm sự đủ đường với cái giọng đanh thép như vậy, trong mắt Cảnh Cảnh, Lộ Tĩnh Hà mãi chỉ là một người bạn thân. Lộ Tĩnh Hà là người luôn xuất hiện và an ủi Cảnh Cảnh mỗi khi thấy cậu ấy buồn, mua trà sữa, vẽ thư tình dài kỳ rồi gửi bưu kiện từ Bắc Kinh về Chấn Hoa. Nhưng trớ trêu cũng nằm ở duyên số. Cùng là hai con người của nghệ thuật nhưng với góc nhìn khác nhau,  không thể đến với nhau cũng là chuyện trời định. Giống nhau chưa chắc đã hợp yêu nhau, nhưng khác nhau chắn chắn sẽ thu hút nhau. Ở đời không nên có chứ nếu, ‘Nếu Dư Hoài không vấp ngã‘ hay ‘Nếu Lộ Tĩnh Hà xuất hiện sớm hơn‘. Có chữ ‘nếu‘ thì đã chẳng là đời. Duyên phận ăn nhau ở thời điểm, đúng thời điểm mà sai người cũng bằng không.

“Cậu ấy của năm đó chính là cậu ấy tuyệt vời nhất. Nhưng tôi của mãi sau này mới là tôi tuyệt vời nhất.”

“Hai con người tuyệt vời đó của chúng tôi cách nhau một tuổi trẻ, dù chạy thế nào cũng không thắng được thanh xuân.”

Mấy ngày hôm nay mình xem ĐTVNCCT nonstop 4 lần liền, liên tục. Lần 1 xem xong vẫn có cảm giác nuối tiếc, lần 2 xem xong càng ngấm và lần 3 lần 4 mình càng hiểu vì sao mình tiếc. Mình tiếc cho một thời học sinh của mình không được đủ đầy tình thương như vậy, tiếc cho những lần đơn phương nhận thua. Từng chi tiết, câu chuyện, tình huống trong phim, mình thấy được một phần bản thân cùng cả câu chuyện của mình ở trong đấy. Não nề đến nuối tiếc.

Dư Hoài có cái cá tính giống anh người yêu của mình bây giờ. Hồi thích nhau, cứ âm thầm thể hiện, không ngần ngại mang cả con laptop mới cứng cho mình xài việc mà virus rung cả lap luôn. Nhưng mà, anh ấy cũng dè dặt chẳng thèm tỏ tình. Tự nhận mình là của anh ấy luôn. Vấn đề không nằm ở 3 con chữ mà ai cũng nghĩ là cần thiết, vấn đề là ở cách thể hiện và biểu đạt.

2 năm rồi mới viết review trở lại, hơn 1 năm rồi mới viết blog nên quả thực đọc bài hồi xưa và bây giờ thấy văn chương nghèo nàn đến mức không nhận ra bản thân. Do hồi này học kinh tế và đọc mấy thứ lấc cấc chăng? Do lâu không luyện viết.

Hồi này mình xem phim soi chemistry chuẩn lắm, đợt vừa rồi là Lee Sung Kyung với Nam Joo Hyuk nè, bây giờ soi luôn Lưu Hạo Nhiên với Đàm Tùng Vận. Xem phim Đàm Tùng Vận trong Mùa Hè Của Hồ Ly đóng cũng ổn, thi thoảng thấy hơi lố và sự gượng gạo với nam chính đâm ra xem không được nuột lắm. Hồi đóng với Ngô Lỗi cũng thấy đáng yêu bình thường thôi. Ấy mà xem bộ này thất nuột hơn cả tự nhiên luôn mình nghĩ là phim xong có cảm tình với nhau ấy. Lưu Hạo Nhiên 19 Đàm Tùng Vận 26 mà nhìn cứ như 2 đứa ngang nhau 19 tuổi. Nhìn thấy 2 đứa nhìn nhau tình dã man huhu ship ;-;

Lưu Hạo nhiên nhìn bao cưng bao soái mà giờ đây bị bắt giảm 10 cân thật không nỡ ;-; Em nó giảm cân nhìn mặt góc cạnh nam tính ngời ngời mà già đi thêm vài tuổi híc ;-;

meltem-belhevi.blogspot.com

Video liên quan

Chủ Đề