Anh Ấy Rất Hay Trêu Chọc Tôi Chap 54

Thời gian trôi qua tới tháng 11 rất nhanh, toàn bộ khối 11 cao trung đã kết thúc hoạt động phân ban.Trong toàn khối có hai sự kiện không lớn cũng không nhỏ nhưng cũng đủ làm cho toàn trường chấn động.Chuyện thứ nhất có quan hệ với Văn Dục Phong.Kỳ thi phân ban kết thúc, thành tích của Văn Dục Phong xếp hạng rất cao làm không ít giáo viên kinh ngạc nhảy dựng lên.—— trước kia thành tích đếm ngược, thậm chí còn để giấy trắng, lần này lại cao hơn 40%, khiến cho chủ nhiệm giáo dục Tôn Hưng không nhịn được phải tự mình đến phòng điều khiển kiểm tra lại camera giám sát tại phòng Văn Dục Phong thi.Sau khi xác nhận thành tích là thật, toàn bộ giáo viên ở các tổ bộ môn bắt đầu thảo luận chuyện vui "Lãng tử hồi đầu*".Chỉ có duy nhất Thẩm Lương được Tôn Hưng phong là "Công thần lớn nhất" biết rõ chân tướng.Ban xã hội không giống như ban tự nhiên có lớp dự bị thi đại học, chỉ phân chia ban loại một và ban loại hai. Thành tích trước 50% sẽ vào loại một, sau 50% vào loại hai, đến nỗi loại một, loại hai đều phân ban cụ thể, còn lại được xếp theo thứ tự ưu tiên.Nói cách khác, chỉ cần Văn Dục Phong nổ lực một phen có thể vào top trước 50%, liền tất nhiên có thể cùng sáu ban còn lại tiến vào ban xã hội loại một.Động lực lớn như vậy, tự nhiên không cần nói cũng biết.Mà chuyện thứ hai cũng khiến cho chủ nhiệm Tôn Hưng kinh động không kém, chính là sau kỳ thi phân ban vài ngày là học sinh phải nộp phiếu điền nguyện vọng.Bắt đầu từ lúc chủ nhiệm Tôn Hưng hùng hổ vọt vào văn phòng Thẩm Lương, học sinh có tai mắt linh thông, chính mình nghe được tin tức liền lan truyền toàn bộ trường học ——Tiểu tài nữ cao nhị có thành tích đứng đầu danh sách toán, anh, lý, hóa, trên phiếu điền nguyện vọng, cư nhiên chọn ban xã hội mà không chọn ban tự nhiên.Tin tức truyền ra làm cho mọi người kinh sợ không nhẹ, đặc biệt là các học sinh ban sáu cùng lớp gấp gáp đợi không nổi muốn đi tìm Tần Tình xác thực.Chỉ tiếc bản thân chưa kịp đến gần —— bị ánh mắt gϊếŧ người của vị bên cạnh Tần Tình phóng tới, những người phía trước muốn đến gần cô gái nhỏ đành phải ôm hận rút lui.Mà Tôn Hưng mới vừa tranh luận với Thẩm Lương ở văn phòng liền chạy tới ban sáu, ngay lúc đó Văn Dục Phong đã sớm nhận được tin tức liền canh giữ ở cửa để ngăn cản."Tôn chủ nhiệm, em nghe nói lúc trước thầy dạy môn ngữ văn —— em muốn thỉnh giáo với thầy vài vấn đề."Bị Văn Dục Phong ngăn cản lại, trong lòng Tôn Hưng bỗng dâng lên một dự cảm xấu.Nhưng hắn lại không thể cự tuyệt, đành phải gật đầu: "Em nói đi."Văn Dục Phong cười khẽ:"Từ nguyện vọng trong hai chữ "nguyện vọng", giống nhau thì giải thích như thế nào?""......."Tôn Hưng nghẹn lại.Văn Dục Phong cười như không cười dựa vào khung cửa, âm điệu cũng lười biếng:"Còn có, cái "nguyện vọng" —— là hỏi nguyện vọng của học sinh, hay là hỏi nguyện vọng của thầy cô, của gia trưởng?"Tôn Hưng há miệng muốn nói một câu, nhưng không thốt nên lời."Nếu hỏi nguyện vọng của thầy cô cha mẹ, em thấy không bằng trường học thống nhất điền chung một cái, chủ nhiệm Tôn Hưng ngài đem chúng em phân tới ban nào thì phân đến ban đó, đỡ phải từng bước từng bước tới tìm —— ngài thấy vậy được không?""............."Mỗi một từ "ngài" trong lời nói đều rất có ý tứ, trán Tôn Hưng đổ đầy mồ hôi, so với học sinh trước mặt cảm thấy bản thân yếu thế hơn vài phần, Tôn Hưng cảm thấy chột dạ sợ hãi nói không rõ.Chẳng qua nhìn thấy Thẩm Lương và Văn Dục Phong đều một lòng bảo vệ, Tôn Hưng có không cam lòng cũng phải thở dài trở về.——Trạng nguyên ban xã hội hay trạng nguyên ban tự nhiên đối với trường học tuyên truyền cũng không khác nhau lắm.......Mà bên này, Văn Dục Phong vừa vào cửa, học sinh trong lớp học đang thấp giọng nghị luận liền an tĩnh lại.Văn Dục Phong không thèm để ý, lập tức trở về vị trí.Chỉ là hắn còn chưa ngồi xuống, Lý Hưởng không biết từ chỗ nào bên ngoài lớp học chạy tới, lòng nóng như lửa đốt."Dục ca, tớ nghe nói bạn học mới chọn ban xã hội? Cậu cũng sẽ chọn ban xã hội hả?"Giọng Lý Hưởng xưa nay không nhỏ, động tĩnh vừa phát ra, các học sinh đang im lặng liền căng lỗ tai để nghe ngóng động tĩnh bên này.Phản ứng của Văn Dục Phong bình tĩnh, ngữ khí rõ ràng, mắt cũng không thèm nhấc:"Bằng không thì sao?"- -----------Tác giả có lời muốn nói:Lý Hưởng: Cẩu lương vô hình, một phát trí mạng.....................

*Lãng tử hồi đầu: Lãng tử [kẻ lông bông], hồi đầu [ăn năn hối lỗi]. Câu này được trích trong câu "Lãng tử hồi đầu kim bất hoán", nghĩa là "Lãng tử quay đầu vàng chẳng đổi".

Triều đại nhà Minh, có một người giàu có trên 50 tuổi mới có được một cậu con trai, đặt tên là Thiên Bảo. Thiên Bảo sau khi lớn lên chơi bời lêu lổng, tiêu tiền như nước, người cha sợ cậu con trai cứ như vậy thì khó mà giữ được gia nghiệp, liền nhờ một thầy giáo dạy dỗ cho cậu ta hiểu được lý lẽ, không cho cậu ta đi ra ngoài.

Dưới sự quản giáo của người thầy, Thiên Bảo dần trở nên biết lễ nghĩa và cũng đọc được một ít sách vở. Không lâu sau, cha mẹ của Thiên Bảo không may cùng qua đời, việc học của Thiên Bảo vì thế mà bị gián đoạn.
Thầy giáo của Thiên Bảo vừa rời đi, những bạn bè xấu thuở còn nhỏ của Thiên Bảo đã tìm đến tận cửa rồi. Thói cũ của Thiên Bảo lại tái phát, cả ngày ăn chơi, không đến hai năm, gia tài bạc triệu đã không cánh mà bay, cuối cùng phải dựa vào ăn xin mà sống qua ngày.

Cho đến lúc này, Thiên Bảo mới hối hận về cuộc sống trong quá khứ của mình, quyết định sửa đổi. Vào một buổi tối, anh đi mượn sách để đọc, trên đường đi về, bởi vì mùa đông đường trơn, hơn nữa cả ngày không có hạt cơm nào vào bụng, anh bị té xuống đường, không còn sức để đứng lên nữa, chỉ một lát sau, liền đông cứng lại ở bên đường.

Lúc này, Vương viên ngoại vừa đi ngang qua, liền nói người nhà cứu giúp Thiên Bảo. Sau khi Thiên Bảo tỉnh lại, Vương viên ngoại vì thương cảm đã giữ anh ta ở lại, làm thầy giáo cho con gái tên Lạp Mai, dạy cho Lạp Mai biết chữ và đọc sách.


Lạp Mai lớn lên như hoa như ngọc, lại thêm ôn nhu, hiền thục. Thiên Bảo lúc đầu chỉ để ý dạy học, về sau tật cũ lại nổi lên, có ý nghĩ bất chính với Lạp Mai, động tay động chân. Lạp Mai tức giận tìm cha khóc lóc kể lể.

Vương viên ngoại nghe xong tỏ ra thản nhiên như không, nhưng trong lòng ông sợ chuyện này truyền ra bên ngoài, sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của con gái, liền viết một bức thư, gọi Thiên Bảo đến nói: "Thiên Bảo, ta có một việc gấp cần anh hỗ trợ".

Thiên Bảo nói: "Viên ngoại đối với tôi ân trọng như núi, bất kể là chuyện gì, tôi quyết không chối từ!" Vương viên ngoại nói: "Ta có một người anh họ, nhà ở gần một cây cầu ở Tô Châu, phiền anh đến Tô Châu đưa bức thư này cho người ấy. Anh lên đường ngay nhé!"


Nói xong, lại cho Thiên Bảo hai mươi lạng bạc làm lộ phí, Thiên Bảo tuy không muốn rời xa Lạp Mai, nhưng cũng không làm sao được, đành phải lập tức lên đường.

Ai ngờ đến Tô Châu, khắp nơi đều là cầu, Thiên Bảo tìm hơn nửa tháng, cũng không tìm được chỗ ở người anh họ của Vương viên ngoại, tiền lộ phí đã dùng hết rồi, anh ta thử mở thư ra xem, mới thấy vô cùng xấu hổ.

Chỉ thấy trong thư viết bốn câu: "Năm đó lạnh cóng ở bên đường; Mà nay dám đùa bỡn Lạp Mai; Không có anh nào bên cầu cả; Tiền bạc xài hết không cần về!"

Xem xong thư, Thiên Bảo muốn nhảy xuống sông tự vẫn, nhưng anh ta nghĩ lại: "Vương viên ngoại chẳng những đã cứu mạng mình, còn giữ thể diện cho mình, mình sao không cố gắng kiếm được 20 lạng bạc trả lại cho Vương viên ngoại, rồi cầu xin ông ấy tha tội?"


Vì vậy, Thiên Bảo phấn chấn tinh thần lên, ban ngày giúp việc nhà cho người ta, buổi tối châm đèn đọc sách. Ba năm trôi qua, anh ta chẳng những tích góp được 20 lạng bạc, hơn nữa còn trở thành một tài tử học rộng biết nhiều. Lúc này, vừa hay lại có khoa thi, Thiên Bảo vào kinh dự thi, và đỗ cử nhân, anh ta đi gấp trong đêm, trở về cầu xin Vương viên ngoại tha tội.

Khi đến nhà của Vương viên ngoại, Thiên Bảo quỳ ngay xuống đất, tay nâng một bức thư cùng 20 lạng bạc, nói với Vương viên ngoại rằng anh ta có tội. Vương viên ngoại nhìn thấy vị cử nhân trước mặt là Thiên Bảo, vội nhận lấy bức thư và số bạc, thì thấy chính là bức thư mà ông đã viết 3 năm trước.

Nhưng ở dưới bốn câu ông viết, lại có thêm bốn câu nữa: "Ba năm anh họ chưa tìm được; Bạc của ân nhân còn mắc nợ; Lãng tử quay đầu vàng chẳng đổi; Áo gấm hồi hương làm hiền nhân".


Vương viên ngoại vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vội đỡ Thiên Bảo dậy, thăm hỏi ân cần, lại hứa gả Lạp Mai cho Thiên Bảo. Từ đó về sau, câu tục ngữ "Lãng tử quay đầu vàng chẳng đổi" đã được lưu truyền rộng rãi.

Những lời này khuyên bảo người đời sau, một người nếu phạm phải sai lầm cũng không đáng sợ, chỉ cần có thể ý thức được sai lầm của mình, biết sai có thể sửa, thay đổi hoàn toàn, một lần nữa làm một con người đàng hoàng, không có gì là muộn cả.

- ------------------------------------

Chương này mình tặng bạn fujiwarayukiko. Cảm ơn bạn đã ủng hộ ^^

"Là em để."Cô gái nhỏ cầm ly nước ấm đứng trước mặt Văn Dục Phong, có chút vô thố nhìn phong thư trên bàn."........"Văn Dục Phong nhìn Tần Tình, ánh mắt trầm xuống........"Cậu hiện tại chỉ dựa vào cái gọi là cận thủy lâu đài* mới thân cận với cô ấy, nhưng giữa hai người vẫn có một khoảng cách, cận thủy lâu đài là có thể có kết quả tốt sao?".............!"Thừa nhận đi Văn Dục Phong, cậu và cô ấy trước giờ không phải là người chung một vòng tròn, tôi thật sự nghĩ không ra, cậu rốt cuộc vì cái gì mà một hai phải quấn lấy cô ấy?"..............!"Chờ tới khi phân ban, với thành tích của cô ấy, tất nhiên sẽ chọn lớp tự nhiên dự bị cho đại học —— tôi sẽ ở đó chờ cô ấy, cậu có thể sao? Sau đó, khoảng cách giữa hai người sẽ lớn biết bao nhiêu?"....... Những lời nói của Lâm Văn Thao vẫn còn phảng phất bên tai, Văn Dục Phong nhìn Tần Tình một cái thật sâu, xoay người trở về vị trí.Chuông vào học cũng bắt đầu reo lên.Tần Tình do dự một chút, liền cũng vội vàng đi qua."......!Đây là của một nữ sinh sơ trung đưa tới."Sau khi trở về chỗ ngồi, Tần Tình do dự nhìn Văn Dục Phong ngồi bên cạnh mình, đường cong trên khuôn mặt tuấn mỹ của nam sinh khi không nói cười có chút sắc bén, nhìn thế nào cũng là một bộ dáng đang tức giận."Sau khi cô ấy đưa cho em liền lập tức chạy mất, cho nên......"Văn Dục Phong rũ mắt xuống, ngón tay thon dài kẹp lấy phong thư mỏng hồng nhạt, quơ quơ trên không trung.Sau đó hắn hơi nheo mắt lại, xoay mặt qua."Em biết đây là cái gì sao?"Tần Tình nhìn phong thư kia suy tư hai giây, mới nhăn cái mũi nhỏ lại, có chút không chắc, hỏi: ".......!Thư tình?""........"Thiếu chút nữa Văn Dục Phong bị bộ dáng vô tội của cô gái nhỏ làm cho đau sốc hông."Em một chút cảm giác cũng không có?"Tới lúc này chân mày của Tần Tình càng nhíu chặt: "Cảm giác cái gì?""......" Ánh mắt của Văn Dục Phong hung dữ, chớp mắt một cái, hắn bỗng nhiên cúi người xuống đè ép qua, phong thư trong tay đặt mạnh xuống bàn học của cô gái nhỏ.Cùng lúc đó, tay trái của hắn chống lên vách tường phía sau Tần Tình.Tần Tình chấn kinh ngửa người ra sau, chờ tới khi lấy lại tinh thần thì đã bị nam sinh giam giữ trong lồng ngực.Trong lớp học đều nghe được động tĩnh ở bàn cuối, có người có tâm tư muốn nhìn trộm một chút.Khi vừa nhìn thấy tư thế của hai người, mọi người không hẹn cùng nhau rụt cổ quay đầu lại.—— tuy rằng bọn họ rất muốn xem náo nhiệt, nhưng bảo toàn sinh mệnh vẫn là nhất."Hiện tại", khóe môi nam sinh hơi cong lên, nụ cười có chút quen thuộc nhưng Tần Tình cảm nhận được hơi thở nguy hiểm.Hắn nghiêng người sát về phía trước: "Hiện tại có cảm giác gì?""......."Tay của Tần Tình đã sớm bị nắm lấy gắt gao.Tần Tình ngừng thở, mắt không chớp nhìn chằm chằm nam sinh gần trong gang tấc, không biết bởi vì do khoảng cách nên nín thở, gương mặt do bị nghẹn nên hơi đỏ lên."Văn Dục Phong, đây là lớp học, anh, anh không thể như vậy.""Anh còn tưởng rằng em thực sự một chút cảm giác đều không có đâu." Nam sinh đối với lời nói của Tần Tình ngoảnh mặt làm ngơ, khóe môi càng cong thêm, hô hấp nóng rực quét qua vành tai của cô gái nhỏ ——"Vậy nếu đổi lại là người khác, em cũng không có cảm giác?""......."Tần Tình chậm rãi mở to hai mắt. Cảm giác bản thân sắp hít thở không thông, cả người đều tràn ngập trong hơi thở, cuối cùng Tần Tình cũng tìm được một khe hở, cũng thành công làm lý trí từ trong khe hở chui ra, hiểu rõ nguyên nhân người này đột nhiên làm ra động tác kỳ quái này.Tần Tình nghiêm túc nhìn Văn Dục Phong: "Em biết anh sẽ không.""........"Lần này đến lượt nam sinh ngơ ngẩn.Đôi mắt của cô gái nhỏ hắc bạch phân minh, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng thân ảnh của mình trong đó.Tần Tình vẫn chưa chú ý tới Văn Dục Phong thất thần, ánh mắt rơi xuống phong thư hồng nhạt trong tay nam sinh: "Cứ cho là anh nhận lấy, nhưng anh cũng sẽ không xem đúng không?"Tần Tình quay mặt lại, khuôn mặt xinh đẹp mềm mại hơi cong, khóe môi cũng cong lên: "Văn Dục Phong, em biết anh là người thế nào, em biết anh sẽ không làm như vậy —— cho nên em mới nói là không có cảm giác gì.""......."Trong vài giây ngắn ngủi, tình thế chợt xoay chuyển, hầu kết của Văn Dục Phong lăn lộn, có chút cuống quít dời tầm mắt.Hắn cảm thấy chính mình không dám đối diện với cô gái nhỏ.Sợ nhịn không được..


Video liên quan

Chủ Đề