Anh Đừng có Qua Đây Review

Thể loại: Ngọt sủng, nhẹ nhàng, nhiều CP, HE
Dịch: Voi Còi || Biên tập/chỉnh sửa: Vân Tình Cung

Văn án

Tôi đã sai, tôi không nên tự cho mình là 1

—————

Từ nhỏ, Quý Diễn đã được cưng chiều, lớn lên trong sự dung túng đó, thế nên kiêu căng, ngạo mạn đã quen.

Hắn có một người bạn chơi từ nhỏ tên Giang Tri Tụng, một trúc mã luôn được người xung quanh ngợi khen, là con nhà người ta trong miệng của mọi người

Cậu lại chỉ thấy cái người kia suốt ngày trưng bộ mặt tự phụ, tự xưng là văn hoá, nhã nhặn

Dù cho cậu ta có ôn nhu, dịu dàng với cậu cỡ nào, cậu cũng ghét bị đem ra so sánh, thế là hai người rạn nứt tình cảm, sau này không còn liên lạc gì với nhauQuý Diễn canh cánh trong lòng hơn một năm trời, rồi một ngày đột nhiên trúc mã trở về.

- ----------

Vừa bắt đầu Quý Diễn đã: Quý Diễn tui chết thì chết thôi, có trần truồng lặn mười cái ở sông Thương Giang, có chết vì mệt, chết vì đuối, tui cũng không thể nào là gay được!

Không lâu sau đó: Tạm thời cứ coi như tui không thẳng lắm đi, nhưng tui không chấp nhận được chuyện mình làm bột tôm đâu.

Thêm một thời gian ngắn nữa: Đủ má Giang Tri Tụng đúng là biết câu dẫn người khác mà.

Được rồi, tui có thể làm 1 của hắn.

- ----------

Tiểu kịch trường: Quý Diễn bị đồn đại vô căn cứ, để chứng minh rằng mình có năng lực nên cậu đã chạy đến một club của bạn bè tìm người. Song, người chưa kịp thấy thì quay đầu lại đã bắt gặp khuôn mặt tươi cười của Giang Tri Trụng.

Quý Diễn:!!!

Hai mươi phút sau

Quý Diễn: Giang Tri Tụng, nếu anh dám ép tôi tôi sẽ giết anh!

Ba mươi phút sau

Quý Diễn: Má nó anh trói lỏng chút coi, tay ông sắp gãy rồi đây này!

Một tiếng sau

Quý Diễn: Hu hu hu em sai rồi, Giang Tri Tụng...Giang Tri Tụng!!!

- -----

* Phúc hắc tâm cơ công x Nóng nảy ngạo ki


Tác giả: Kình Lạc Ngạn
Thể loại: ngôn tình, tân tiến

Trích đoạn truyện

người trong gia đình ta nhắc ngày thiếu nữ nở niềm vui đẹp mắt đó là lúc đc mặc trên mình cái váy cưới lung linh mà đời gia đình chỉ hoàn toàn có thể mặc 1 lần. Nhưng ngay khi này Khả Hân lại không thể nào cười nổi, dù cô đang ăn mặc cái váy cưới đc đặt may riêng từ nhà thiết kế bậc nhất Paris, cực hiếm gần cả triệu đô.

Khả Hân một mình đứng trong lễ đường, hai tay siết chặt, gia đình ck đáng lẽ lúc này phải sinh ra ko kể cô lại chẳng hề thấy bóng dáng.

“Phu nhân, cô có thể ký vào giấy đăng ký kết hôn được rồi.” - Quản gia Thuận đưa giấy má đến trước mặt cô.

Khả Hân thật sự không dám mường tượng ngày tháng ngày mai của bản thân sẽ ra làm sao, từ chuyện bước vào lễ đường xuất xắc ký giấy cũng là một mình cô tự trải qua. Khả Hân hít sâu một tương đối, cô đã hết thời cơ quay đầu nữa, cô cầm cây bút lên, nặng vật nài ghì xuống từng nét ký ra tên của mình.

Quản gia Thuận hài lòng gật đầu, gấp giấy tờ lại kế tiếp vô cùng kính cẩn nói:

“Phu nhân, hiện thời tôi đã cho người đưa cô trở về biệt thự trước.”

Đọc truyện light novel

Khả Hân khẽ đồng ý, cô cũng không có gan sở hữu ý kiến khác biệt, trước mắt cứ nghe theo sự sắp đặt của chúng ta họ Lâm.

Khả Hân ngồi trong xe, nhìn khung cảnh nhì bên đường cứ vụt qua trước mắt. Trong tim không khỏi sở hữu chút chua chát, chú của cô ngày trước từng đồng ý hôn sự sở hữu nhà chúng ta Lâm, hiện giờ chúng ta đến ước ao khiến lời hứa hẹn. Nhà bọn họ Lâm vốn là danh môn thế gia, không những no đủ đứng thứ nhất thành phố A còn có tông tích vinh quang. Vốn dĩ đây là một hôn sự tuyệt mà không đủ gia nhà bọn họ Lâm bị tai nạn, body toàn thân bị bỏng, cơ bản có thể nói là diện mạo bị hủy, còn bị đồn thổi là nhìn đáng sợ hơn cả quỷ.

Chú của Khả Hân với đến tam thiếu nữ nhưng mà chung cục tổ ấm gả chuyên chở là cô đủ gọi câu chuyện trong số ấy là ra làm sao. Cô nhớ lại hôm nhà chúng ta Lâm đưa sính nghi tới, chú và thím cô vẫn bao biện nhau khôn cùng gay gắt, thím nhất thiết ko để con gái gả đi, rút cục nhì người trong gia đình phần lớn hướng đến Khả Hân đề cập.

‘Khả Hân, chú thím nuôi con hơn 12 năm, con coi như là báo ơn công ơn của chú thím, gả qua nhà chúng ta Lâm đi.’

‘Nhà chúng ta không đắc tội sở hữu Lâm gia được, vốn công ty người trong gia đình họ bỏ ra ít nhiều đâu. Con gả cho Lâm Vĩ Thành đi.’

“Phu nhân, đến nơi rồi.” - Giọng đề cập của tài xế cắt đứt cái hồi tưởng của Khả Hân.

Đọc thêm thể loại truyện đam mỹ

Cô bước xuống xe, khắp cơ thể ngây ra, choáng ngợp bởi sự hoành tráng của căn vi la trước mắt. Chưa bàn đến nội thất, kiến trúc từ cổng ra vào cho tới sấp xỉ vườn phần bên trước đã vô cùng sáng dạ & khía cạnh. Khả Hân thoáng nghĩ dù sao hòa thuận cả đời này cũng coi như kết thúc rồi, có thể ở 1 nơi không lo ngại ăn lo mặc cũng không tệ.

tức thì với thành viên gia đình hầu bước ra thay cô cầm váy cưới, Khả Hân cũng lịch sự gật đầu đồng ý cảm ơn chúng ta. Một bạn đàn bà to tuổi nhân từ đứng đón cô sống cửa chính, cười nói:

“Phu nhân, tôi nhận trách nhiệm làm chủ gia đình hầu trong nhà này, cô có thể phát âm tôi là dì 3.”

“Chào dì tam, con tên là Khả Hân, tương lai con sở hữu gì làm sai dì ba nhớ nói con biết.”

Dì 3 không ngờ không đủ cu li nhân mới mẻ này là 1 trong những các bạn khôn cùng lễ độ, tính ra cô cũng là tiểu thư của 1 Gia đình với tên tuổi nhưng mà tính cách thức lại ko phải tự phụ.

“Chắc phu nhân ngồi xe cũng mệt, để tôi đưa phu nhân lên buồng.”

Khả Hân vừa đi lên cầu thang vừa đưa mắt quan sát hoàn toàn căn biệt thự được thiết kế Châu mỹ cổ đại. Đồ vật trong ngôi nhà gần như là đồ gia dụng sáng dạ, cả thành cầu thang cũng khá được lấy chồng bạc tỷ chạm khắc tận tường, so với nhà chú của cô chính xác là quái gở quá mập.

“Đây là phòng của cu li nhân, thành viên gia đình hầu làm việc ngay ở ngoài, cu li nhân rất có thể gọi chúng ta bất kỳ lúc nào.” - Dì ba đề cập chấm dứt thì bước ra phía bên ngoài đóng cửa lại.

Khả Hân vốn mong mỏi lên tiếng hỏi ‘chồng’ của cô đâu rồi nhưng lời lại chẳng thể đề cập ra khỏi miệng. Khả Hân nhìn quành ngôi nhà, to hơn buồng nghỉ ngơi nhà trước đây của cô tới 3 lần. Chỉ với dù nơi này có xuất xắc đến đâu cũng không trâm dịu đc cảm thấy bất an trong tim cô.

Khả Hân ngồi trên giường, lẳng yên chờ đợi, như thể tân nương khoảng đó hóng lang quân tới mở khăn trùm đầu. Khả Hân không dám mong có cuộc sống hôn nhân hòa bình, chỉ ước Lâm Vĩ Thành không phải người thân quá xấu tính, rất có thể im sống bình thường là được.

chờ mãi tới tối đang không hề thấy động tĩnh gì, cánh cửa kia vẫn không mở ra lần như thế nào nữa. Khả Hân nhịn ko được bước ra phía bên ngoài đọc chúng ta hầu mang trong mình một không nhiều thức ăn đến cho chính mình.

“Anh Vĩ Thành đang ở đâu ạ?” - Khả Hân thấy dì tam vừa mang trang bị ăn vào đã định rời khỏi tức tốc tranh thủ hỏi.chồng yêu là quỷ vừa mang trang bị ăn vào đã định rời khỏi tức tốc tranh thủ hỏi.

Dì 3 có chút sốt ruột, tiếp đến chỉ nhắc sơ lược 1 câu:

“Phu nhân ko buộc phải vội, cứ ngóng sống đó là được.”

Khả Hân giật giật khóe môi, cô đâu sở hữu vội, cô thật sự với chút ước mong không cần phải chạm mặt bạn ‘chồng’ kia nữa kìa. Chỉ là khát vọng của cô rất nhanh tan thành mây khói.

Cánh cửa buồng lại 1 lần tiếp nữa xuất hiện thêm, lần này không hề mình hầu hay dì tam mà là một trong những gia đình đại trượng phu, từ đầu đến chân đầy vết bỏng, khuôn mặt biến dạng tới không nhìn thấy được rõ. Khả Hân siết chặt váy cưới, cúi gầm mặt không có gan nhìn, cô cắn chặt môi để ngăn lại lưu lạc thấp thỏm.

‘Đó là ông xã chúng ta, là ông xã của mình, chẳng thể sốt ruột như thế, thành viên ko đc sợ.’

“Sợ sao?” - gia đình bạn đàn ông kia lên tiếng, giọng nói vô cùng trầm - “Khả Hân, đừng sợ, tới đây như thế nào.”

mặc dầu trước đó đã chuẩn bị tâm lý mà Khả Hân sẽ chẳng thể tức thời kết nạp sự thật này. Mắt quan sát thấy tổ ấm đàn ông kia càng bước lại sắp, cô liền vùng dậy lùi vào một trong những góc phòng.

“Anh… anh đừng lại đây.”

“Đêm nay là đêm tân hôn của bạn nhưng, em chê tôi xấu sao? Giả dụ em sợ, tôi rất có thể tắt đèn.” - bạn nam nhi vừa kể hoàn thành lời thì hành vi cũng đi kèm theo.

“Không! Đừng tắt đèn!” - Trước mắt hiện nay chỉ còn diện tích tối đen, nỗi sợ trong tâm địa Khả Hân đông đảo lên tới đỉnh điểm, khuôn mặt đáng sợ của người nhà đại trượng phu kia càng ngày càng sắp.

“Em như thế nào vậy? Mau tới đây.” - gia đình bạn con trai kia cực kỳ nhanh đang bắt được cánh tay cô.

Nước mắt Khả Hân bây giờ đang không kìm được nữa,cô giáo Thảo rơi xuống thành dòng:

“Tôi không tồn tại chê anh, tôi… tôi đang để mắt anh thật tốt, anh buông… buông tôi ra đi nhưng.”

“Xẹt!” - một bên tay áo của Khả Hân bị anh thô bạo xé rách.

“Không!” - Cô hét lên ra công kháng cự mà chỉ sẽ cho tổ ấm nọ càng giữ rước tay cô chặt hơn.

“Đừng nhưng mà, Vĩ Thành, tôi van anh, ngày nay tôi hết sức sợ.” - Khả Hân cần đến rất lực đẩy người trong gia đình nam nhi kia ra.

tổ ấm nọ nghe tới nhì chữ ‘Vĩ Thành’ đột nhiên cũng dừng tay lại, Khả Hân cứ như thế hớt hãi xuất hiện chạy ra bên ngoài. Ở ngoài cũng không có ánh đèn, hành lang phía trước như một đường hầm vô vàn. Khả Hân nhận thấy như người trong gia đình bị lạc vào trong 1 mê cung chỉ biết chạy không có gan quay đầu lại.

Dì 3 hy vọng đi đến bật đèn lớn trong buồng khách nhưng mà bị quản gia Thuận ngăn lại:

“Không phải làm cho trái ý nhị thiếu gia.”

“Cậu xem hai thiếu gia dọa thành viên gia đình ta sợ tới phát khóc rồi kia, lỡ cu li nhân ko chu đáo va đề nghị đồ gì bổ bửa thì sao?”

“Sẽ không tồn tại chuyện gì đâu, dì đừng lo, chẳng phải nhị thiếu gia sẽ noi theo phu nhân xuất xắc sao.”

Chuyện nhị thiếu gia kém chất lượng khiến đại không đủ gia dọa Khả Hân từ bên trên xuống bên dưới biệt thự này phần đông biết nhưng mà không có gan can thiệp gì. Chuyện trong tổ ấm này từ lâu phần nhiều bởi nhì thiếu gia bố trí.

Khả Hân chạy 1 khi thì nhận ra 1 góc qua đời, cô nhanh nhảu ngồi xuống lui người trong gia đình vào trong đó. Khả Hân cố gắng kéo dòng tay áo đã bị anh xé rách nát lên, tủi thân úp mặt vào đầu gối khóc tức tưởi.

Cô đồng ý gả qua đây, đang biết bạn dạng thân phải nhìn thấy có phần nhiều gì, chỉ cần cho cô thời gian cô cũng sẽ cố gắng hấp thu, tại sao ‘Lâm Vĩ Thành’ khi nãy lại đối xử mang cô thô bạo vậy đó. Khả Hân khóc một khi, mệt quá tựa đầu vào bức tường kế bên ngủ lúc nào không tốt.

mình nam nhi đáng sợ kia hiện tại đã đứng ngay không tính dùng đôi mắt sắc bén thể hiện cô. Anh đưa tay lên kéo lớp mặt nạ phía trên mặt ra để lộ một gương mặt lành lẽ vô khuyết.

“Nhị không đủ gia, có thể chấp nhận được tôi bế cu li nhân về phòng.” - Quản gia Thuận nhỏ bé giọng nói.

Lâm Vĩ Phong phủ nhận, phất tay ý bảo ở đây không còn bài toán của quản gia nữa. Anh đứng nhìn cô thêm một khi, chung cuộc vẫn cúi xuống bế Khả Hân lên.

“Dọa một tẹo đã khóc, giờ lại ngủ ngon lành không buồng bị gì như thế. Nhà chúng ta Đặng đưa cô tới đây là mong muốn giở trò gì chứ?”
phát âm full truyện: Em chồng, anh đừng qua đây.

Chủ Đề