Cảm nghĩ về người chị gái của em lớp 7

Bài làm

Chúng ta cảm thấy ấm áp khi có ba mẹ luôn yêu thương chiều chuộng ta nhưng ta càng thấy ấm áp hơn khi trong gia đình nhỏ đó có sự đùm bọc của anh trai và chị gái mình.

Sự thương yêu đùm bọc của người anh trai và chị gái thân thiết làm cho chúng ta cảm thấy hạnh phúc hơn với cuộc sống này. Dân gian có câu “làm anh khó đấy, phải đâu chuyện đùa /với em bé gái, phải người lớn cơ/ khi em bé khóc anh phải dỗ dành, nếu em bé ngã anh nâng dịu dàng..”

Qua câu trên ta có thể thấy sự che chở của người anh trai đối với đứa em gái mình là điều vô tận. Trong cuộc sống ai mà chả có vấp ngã và chúng ta rất cần thiết những người thân ruột thịt của mình ủng hộ mình, quan tâm mình, chia sẻ, động viên mình và họ là những người luôn đứng sau lưng của chúng ta. Để khi chúng ta có vấp thì họ cũng là người biết trước tiên và họ cũng giang rộng vòng tay để nâng bước ta trước những gian lao cuộc sống.

Đối với đứa em gái như em tất nhiên là có những ưu phiền trong cuộc sống và không gì tuyệt vời hơn là khi có chị gái sẽ chia những tâm sự của mình. Chị gái như là chính mình vậy đó? Chị hiểu những suy nghĩ của mình mà bất chợt mình chưa kịp nói ra nhưng chị quan tâm đến từng li từng tí. Có lẽ không ai yêu thương em gái mình bằng chính người anh trai và chị gái trong gia đình. Bạn có thể có rất nhiều mối quan hệ xã hội nhưng bạn đừng quên họ cũng vừa là tình thân của bạn vừa là bạn của bạn.

Xem thêm:  Giới thiệu về bài thơ Bài ca Côn Sơn của tác giả Nguyễn Trãi

Họ yêu thương chúng ta như vậy nhưng không nhất thiết họ chiều những gì chúng ta đòi hỏi mới là yêu thương. Anh chị yêu thương chúng ta theo cách riêng của một người anh và một người chị.

Những hành động chúng ta làm họ luôn để ý chính là xuất phát từ tấm lòng yêu đứa em mình vô kể. Họ xem thử việc làm đó có tốt cho đứa em gái của mình không. Họ khắt khe trong mỗi dự định chúng ta làm vì họ không muốn đứa em bé nhỏ của mình bị vấp ngã quá nhiều lần trong cuộc sống. Đôi khi có những lời quát mắng từ họ nhưng chúng ta hiểu rằng những lời quát mắng đó là mong chúng ta trưởng thành hơn, suy nghĩ kĩ càng trước mọi việc định làm.

Thiếu đi người anh trai hay người chị gái trong cuộc sống này như thiếu mất một cánh tay bảo vệ. Một cánh tay đắc lực, một cánh tay dìu dắt vậy.

“Anh em như thể chân tay

Rách lành đùm bọc

Dở hay đỡ đầu”

Tóm lại, những ai đang có những người anh người chị kề bên thì hấy trân trọng họ, yêu thương họ theo cách mà bạn có. Đừng vì những cuộc vui với bạn bè ngoài xã hội kia mà chúng ta phớt lờ sự quan tâm với họ.

Tình cảm anh chị em trong nhà là tình cảm mà chúng ta may mắn mới có được, vì thế đừng đánh mất họ với cuồng quay của xã hội.

Xem thêm:  Tả cảnh trường em vào giờ ra chơi [bài viết hay]

Từ khóa tìm kiếm:

Chị ơi!  Khi em ngồi viết bài này, thì chị của em đã đi xa mất rồi [pass away]. Nhưng trong tâm trí em vẫn luôn luôn hiện lên hình bóng một người Chị, đầy cảm phục và thân thương. Một người chị với thân hình nhỏ nhắn, tóc dài với cái trán hơi cao... Không biết Chị có hiểu được những nỗi lòng, tình cảm và cảm xúc của em không?
 

Chúng tôi được sinh ra trong một gia đình công giáo nghèo ở miền quê. Cha tôi là một giáo viên. Nhưng cha lại không phải là con người của những kỷ luật hay khuân phép. Mà ngược lại ông lại là một con người sống rất đạo đức, ôn hoà và đầy lòng khoan dung... Mặc dầu cũng không khỏi chánh được những lúc bực dọc và nóng nảy... Mẹ tôi là 1 nông dân thuần chủng.Tại sao tôi lai dùng cụm từ thuần chủng là bởi vì Mẹ là người rất đáng yêu, thật thà và chân chất quê mùa...nghĩa là có sao thì nói vậy không thêm, không bớt. Hơn nữa, Me tôi không phải là con người hoa mỹ và diêm dúa... Nhưng như theo bố tôi kể lại thì khi Mẹ thời con gái khoảng 19- 20 tuổi. Mẹ không là hoa hậu thì cũng là hoa khôi ở trong xóm làng.  Cha Mẹ tôi lấy nhau khi đó họ cũng còn rất trẻ. Cảm ơn Thượng đế đã se duyên cho tình yêu trong trắng nơi Cha Mẹ con. Và như một kết quả của tình yêu họ đã sinh được 6 người con: 3 trai và 3 gái.
 

Chị tôi là con gái cả trong gia đình chỉ sau anh trai, nên hầu như mọi chuyện trong gia đình là phải cậy dựa vào Chị. Với thân hình thật gày còm, và nhỏ bé. Nhưng đó không phải là sự giới hạn hay dàng buộc chị trong công việc đồng án hay chợ buá. Nhưng ngược lại, Chị lại luôn tỏ ra là con người của sự rẻo rai, cần cù về đồng áng và chịu đựng rất tốt...
 

Vì hoàn cảnh gia đình nà tôi nghèo và còn nhiều khó khăn. Nên Chị tôi luôn phải là người gánh chịu nhiều sự thiệt thòi. Ví dụ: Như về vấn đề học hành và sự quan tâm. Chị không được học hành nhiều như chúng tôi và cũng không được sự  quan tâm chăm sóc của Bố Mẹ và người thân nhiều. Hình như Chị chỉ biết đánh vần tên của mình chứ không biết ký hay viết văn gì cả … Nhưng chị lại rất giỏi về tính nhẩm và nhân chia cộng trừ... Khi còn rất nhỏ khoảng 7 hoặc 8 tuổi. Chị đã phải theo mẹ ra đồng, để làm bờ, làm phân, cấy, gặt vvv.. Nói tóm lại là: Chị tôi rất khổ và không có tuổi xuân xanh. Bởi vì thời gian  tuổi trẻ của chị đã cống hiến hết cho gia đình và các em...!
 

Thời gian cứ vậy trôi như là một giấc mơ cứ trôi và trôi đi mãi tưởng chừng không có mốc hoặc sự chờ đợi nơi chị tôi cho một tương lai. Nhưng hiểu sao được sự khôn ngoan củ đấng tạo hoá và ý định tài tình khéo sắp đặt của Ngài. Chị tôi cũng phải lên xe hoa vì sét cho cùng con người ở một mình thì không tốt. Với sự suy nghĩ như vậy và chi tôi đã quyết định chọn một người chồng cho mình và sau đó chị đã đi lấy chồng. Nhưng quả thực đây hình như không phải là sự xe duyên của thượng đế và đi ngược lại ý muốn của con người. Thời đó có một tràng thanh niên chạc tuổi 35 anh ta đã có vợ và một cô con gái. Chị đã đồng ý lấy anh nhưng chẳng hiểu sao ý thượng đế không cho cuộc hôn nhân này thành công, và chỉ trong thời gian ngắn hai người đã chia tay nhau. Và thời gian lai một lần nữa cứ vậy trôi, vài năm sau một cuộc tình mới xuất hiện. Lần này là 1 tràng thanh niên trẻ hơn Chị tôi khoảng 2 tuổi, hình dáng cũng được và có cái tài ăn nói tốt.  Như một định mệnh không có gì ngăn cản và cuộc hôn nhân đã diễn ra như dự định và được sự đồng ý của mọi người. Anh này thì nghèo. Tưởng lấy nhau về hai người sẽ tu trí làm ăn và sẽ có những đứa con. Đó có thể nói là giấc mơ của giản dị của Chi. Nhưng ngược lại sự thật lại cũng thật chớ trêu và không được như sự mong muốn của chị. Anh này thì có khả năng ăn nói nhưng lười biếng, bạc bẽo và chơi bời… Do vậy mọi trồng chất và khổ đau đều đổ lên đôi vai Chị tôi. Tôi còn nhớ rằng có một hôm Chị đi làm đồng về, lúc đó đã hơn 12 giờ trưa rồi mà chồng ở nhà không nấu cơm cho vợ vì mải đi chơi và không có tình thương đối với vợ…vậy là Chị chẳng còn cách nào khác đã sang nhà Mẹ để xin ăn. Đến nhà, Chị nói với một giọng nói của sự yếu ớt hỏi me: Mẹ ơi? Mẹ còn cơm không cho con ăn với? Mẹ tôi liền âu yếm trả lời còn cơm đấy con à! và Mẹ tôi nói tiếp nhưng hình như không còn gì ăn con ơi. Thật, tôi có thể hiểu và cảm thông được tận đái lòng Mẹ tôi là rất thương Chị. Nhưng thử hỏi Mẹ  phải làm gì đây? Sau đó Chị đi xuống bếp và bốc mấy cục cơm nguội với vừng khô và muối để ăn cho qua bữa trưa… Đây chỉ là một trong những ví dụ mà tôi muốn gợi ra thôi chứ còn biết bao nhiêu lần khác nữa. Những lúc ấy bản thân tôi cũng như mẹ rất là thương Chị.
 

Sự thật đầy chớ trêu đã đến cho Chị tôi. Chị đã mắc phải căn bệnh đầy hiểm nghèo đó là bệnh ung thư gan [lung cancer]. Trong suốt thời gian lâm bệnh của chị dường như tôi không có nhiều thời gian ở bên Chị được bởi vì, công việc học hành của tôi ở xa nhà. Măc dầu tôi hiểu rằng có ở bên chị cũng chẳng giúp được gì ngoài những lời nói truyện và động viên cho chị vui... và chỉ sau một thời gian ngắn chị tôi đã phải ra đi chỉ sau khoảng 6 tháng từ khi phát hiện ra bệnh ung thư. Sự ra đi của chị đã làm cho bao nhiêu người thương đau và luyến tiếc. Một là Chị còn rất trẻ. Thứ hai là Chi để lại cho chồng 2 người con còn qúa thơ dại...Hơn nữa, sự ra đi của chị cũng thực sự là một cú sét đánh đổ xuống gia đinh tôi.
 

Chị à! nếu để cho em viết về người Chị thật bất hạnh này, em thiết tưởng em sẽ viết rất dài. Nhưng thôi em xin kết với những dòng chữ như sau: "Chị ơi! em và mọi người trong gia, yêu và thương chị vô bờ và cũng rất biết ơn Chị đã cống hiến và hy sinh cho Gia Đình..." Em cầu xin Chúa là người thầy của lòng thương xót, mong Ngài sẽ không chấp nhặt những lỗi lầm của Chị khi còn sống. Nhưng sẽ thưởng công cho Chị trên thiên đàng là được nhìn thấy sự vui vẻ và hạnh phúc trước thiên nhan đấn tối cao. Em sẽ luôn luôn nhớ và cầu nguyện nhiều cho Chị. Một lần nữa cho em nói lên rằng. Em rất mến yêu Chị!

Nơi ấm áp nhất trên trái đất này có lẽ chính là một mái ấm gia đình hạnh phúc. Ở nơi đó, chúng ta có những người thân yêu của mình, cùng với họ chia ngọt sẻ bùi và xây dựng cuộc đời hạnh phúc. Một trong những người thân mà em yêu quý nhất chính là chị gái của em, người bạn đồng hành cùng em suốt thời ấu thơ và cả sau này nữa. Mỗi khi nghĩ đến chị, lòng em lúc nào cũng dậy lên một niềm vui nhẹ nhàng mà sâu sắc.

Chị gái em năm nay học lớp 9, tức là đang ở độ tuổi mười lăm trăng tròn tuyệt đẹp. Chị ra đời trước em hai tuổi nhưng thật chững chạc và điềm đạm. Khuôn mặt chị hình trái xoan với đôi mắt to, đen láy, thường long lanh sáng lên khi có chuyện gì vui vẻ. Chị em còn có dáng người cao, mảnh dẻ. Mẹ em nói: "Chị Hai của con có chiều cao lý tưởng đấy, con phải cố gắng uống nhiều sữa và tập bơi giỏi như chị thì chiều cao sẽ được nâng lên". Quả đúng như vậy, chi Hai của em là một tay bơi giỏi, và chị cũng rất thích bơi. Có lẽ vì vậy em thấy chị lúc nào cũng rắn rỏi, khỏe khoắn, linh hoạt vô cùng. Ngoài ra, chị em cũng là người không thích nói nhiều, mỗi câu nói thốt ra, chị đều từ tốn suy nghĩ cho chín chắn rồi mới nói. Vì vậy, ông bà và ba mẹ thường khen chị, rồi quay qua mắng yêu em: "Con là em của chị con mà lúc nào cũng mồm miệng như tép nhảy". Lúc đó, em cười to hơn và thầm nghĩ: chị Hai đúng là chị Hai, chỉ có chị mới như thế được... Và chị của em cũng mỉm cười, nhìn em với vẻ âu yếm. Những lúc khác, chị chẳng bao giờ tranh giành, mà luôn nhường nhịn em mọi việc. Vì chị cho là em còn nhỏ.

Em nhớ hai chị em chúng em đã trải qua một thời thơ ấu êm đềm và hạnh phúc. Chẳng biết từ khi nào, chị Hai hiện diện bên cạnh em như một người thân thương. Chị luôn hiền từ và luôn che chở, bảo vệ em. Em nhớ mãi một lần, lúc đó em mới học lớp 1, khi đi chợ với chị và mẹ, em bị lạc giữa khu chợ đông đúc. Em cứ khóc mãi, nhìn xung quanh toàn những gương mặt xa lạ. Mọi người cũng xúm lại hỏi thăm em, nhưng em cứ ngơ ngác chẳng biết trả lời ra sao. Đúng lúc sợ hãi nhất thì em nhìn thấy chị Hai lúp xúp chạy đến, gọi em hớt hơ hớt hải: "Út ơi, Út ơi!". Ôi, lúc đó em mừng rỡ quá, chị Hai cứ như một thiên thần chạy đến bên em, giúp em thoát khỏi sự bơ vơ, sợ hãi. Mà lạ là không chỉ có em khóc, chị Hai cũng khóc nức nở, nước mắt ướt hết gò má ửng hồng của chị. Chi Hai lớn hơn em chỉ có hai tuổi, nhưng ra dáng người lớn lắm. Hồi đó, ba mẹ đều bận nhiều việc, chị Hai chính là người dọn cơm cho em ăn, lau mặt mũi, tắm rửa và ru em vào giấc ngủ mỗi buổi trưa hè. Lời ru ngô nghê của chị cứ thánh thót rót vào tai em những câu ca nhí nhảnh:

Cái cò, cái vạc, cái nông
Ba cái cùng béo vặt lông con nào...

Rồi những giấc mơ đẹp đến với em từ khi nào, trong giọng ru thơ ngây của chị Hai.

Thế đấy, em yêu quý chị Hai vì chị thường che chở cho em: trời mưa che dù, nắng lên thì đội nón cho Út. Chị cũng đem đến cho em bao niềm vui, có khi để dành một cái bánh sữa mà chị biết em rất thích ăn, có khi kể chuyện cổ tích thú vị cho em nghe, cũng có khi chị dạy em học, hơi cáu kỉnh khi em lơ đãng, nhưng chẳng bao giờ chị đánh em cả. Chị bảo: "Có một đứa em thôi, cưng hổng hết". Chị Hai như thế, nên em yêu chị Hai của em vô cùng.

Em còn khâm phục chị gái, bởi chị rất chăm học và học giỏi, làm cho ba mẹ vui lòng. Từ năm học lớp Một đến nay, chị luôn đứng ở vị trí ba học sinh dẫn đầu lớp. Chị của em rất giỏi học ngoại ngữ, chị thường tự mình tìm tòi trên mạng internet, rồi xem phim có phụ đề, và mạnh dạn giao tiếp với những người nước ngoài để nâng cao trình độ sử dụng tiếng Anh của mình. Vừa rồi, đi thi học sinh giỏi Văn cấp thành phố, chị đã được giải Ba. Em cứ nói theo tấm gương của chị hai mà học tập. Và có điều gì cần hỏi han, thì em đã có người gia sư tốt nhất bên mình.

//thuthuat.taimienphi.vn/cam-nghi-ve-nguoi-anh-trai-chi-gai-cua-em-45260n.aspx 
Em mong chị Hai của em luôn thành công trong cuộc sống và trong học tập. Vì đức tình cần cù, chịu khó và khiêm tốn ở chị khiến em thấy chị xứng đáng gặt hái nhiều thành công hơn nữa. Dù thời gian trôi đi bao lâu, tình chị em của chúng em sẽ vẫn mãi thắm thiết. Chị Hai luôn là người ruột thịt vô cùng thân thương của em trong mái gia đình đầm ấm hạnh phúc. Mỗi chúng ta cần trân trọng tình yêu thương trong mái gia đình. Bởi đó là nguồn cội hạnh phúc sâu xa nhất của con người.

Video liên quan

Chủ Đề