Mi mục như họa là gì năm 2024

Giá sản phẩm trên Fahasa.com đã bao gồm thuế theo luật hiện hành. Bên cạnh đó, tuỳ vào loại sản phẩm, hình thức và địa chỉ giao hàng mà có thể phát sinh thêm chi phí khác như Phụ phí đóng gói, phí vận chuyển, phụ phí hàng cồng kềnh,...

Chính sách khuyến mãi trên Fahasa.com không áp dụng cho Hệ thống Nhà sách Fahasa trên toàn quốc

Mi Mục Như Họa

Chuyện kể về Điển Tất – một chú chuột xám bé nhỏ chẳng có gì đặc biệt, vẻ ngoài bình thường, khí chất bình thường. Vào một đêm gió tuyết hắn “nhặt” được một gã khách trọ phiền phức mặt dày, ăn không uống không ở không. Y là chủ nhân của Vu Sơn Thần Cung - Bạch Hổ thần quân Ân Giám, mang trên mình gương mặt bô giai, khí chất vương giả, cơ bắp cuồn cuộn, chiến công hiển hách...

Chuột xám khờ khạo có mơ cũng không thể ngờ thần tiên mang danh siêu phàm thoát tục nơi thượng giới lại là một kẻ trăng hoa, ngày đêm đắm chìm trong dục vọng như vậy. Cùng sống dưới một mái nhà, Điển Tất thường xuyên nghe thấy tiếng giường sập ở phòng bên cạnh, tiếng rên rỉ ám muội và tiếng cười đùa đầy khiêu khích của nam nhân. Tất cả đều khiến cho Điển Tất vô cùng căm phẫn. Nhưng Điền Tất cũng làm gì được đây? Ngoại trừ việc ngày ngày chửi mắng gã thần tiên ấy “Hạ lưu! Mặt dày! Vô liêm sỉ! Tại sao tiểu gia lại nhặt về một tên khốn nạn như ngươi cơ chứ!”

Trải qua nhiều sóng gió, khi giao ước trăm năm gần đi đến hồi kết thúc, thần quân cao quý bỗng thâm tình bày tỏ: "Điển Tất, ta thích ngươi."

Mối quan hệ của họ rồi sẽ ra sao? Câu chuyện của họ sẽ kết thúc như thế nào? Hãy cùng đón chờ ấn phẩm “Mi Mục Như Họa” của tác giả Công Tử Hoan Hỉ được phát hành bởi Daisybooks nhé!

Điển Tất vĩnh viễn nhớ rõ, đó là một buổi sáng sớm đẹp đến không thể đẹp hơn, vầng thái dương đỏ hồng rất tròn lười biếng nhảy lên từ đầu tường phía đông, đang thầm tính toán, mua xong thức ăn về phải khiêng chăn bông ra phơi nắng, vừa mở cửa viện ra, “rầm” một tiếng, nam tử cao lớn toàn thân đầy máu, liền cứ như vậy lăn vào trong cuộc sống đơn thuần tĩnh lặng của hôi thử.

“Thật là một đôi mắt xinh đẹp, mục tựa điểm tất*…” Nam tử thoi thóp từng hơi thở trước khi mê man đã nói như vậy. Ngón tay khó khăn lắm mới chạm được đến khóe mắt lại rơi xuống, lưu lại trên gò má bình thường vô kỳ của hôi thử một mạt huyết ngân mang theo mùi tanh gay mũi.

[*mục tựa điểm tất: mắt như điểm nước sơn. Mắt của em Điển Tất rất đẹp nha :x]

Đúng a, toàn thân mình khoác loại áo lông chuột màu xám, không yêu diễm bằng hồ tộc, cũng thua kém sự ưu nhã của miêu tộc, cho dù khổ tu trăm năm ra được một cái hình người, cũng không có ngoại lệ mà sinh ra một khuôn mặt bình thường vô kỳ vô vị, ném vào trong đám đông liền nhận không ra nữa. Duy nhất có thể lấy ra tán thưởng tựa hồ chỉ có đôi mắt so với người khác sáng hơn một chút này. Đi qua cầu nghe được một chút thuyết thư [kể chuyện] phía dưới, trong thư văn nói, phàm là mắt lộ ra tinh quang, không phải gian thần thì cũng là tà nịnh, không phải thứ gì tốt.

Điển Tất nghĩ tự giễu, đưa tay vén lên sợi tóc trên trán đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt sũng của người kia. Nam nhân lai lịch bất minh này mới là thực sự xinh đẹp, xinh đẹp đến mức hôi thử phải mục trừng khẩu ngốc [trợn mắt há mồm] lục lọi nạo vét hết hình dung từ trong bụng có thể nhớ được đều hồi tưởng lại một lần, cũng chỉ bần cùng mà nghĩ được đến bốn chữ “điên đảo chúng sinh”.

Hẳn phải là một thần tiên đi? Đem hết thảy thu thập ổn thỏa, tiểu hôi thử chưa từng gặp qua việc đời ghé sát vào bên giường suy đoán lung tung. Huyền Mặc, Thương Giả, Lăng Khung… Giơ ngón tay đem danh tự của những thượng tiên vang vọng khắp tam giới kia đều kể ra một lượt, hình như là, hình như là cũng không phải. Đoán chừng hắn trong một lúc nữa cũng sẽ chưa tỉnh lại, liền dứt khoát đánh bạo sải bước đi đến bên người hắn, điểm vào chóp mũi cao thẳng khiến cho người ta phải đỏ mắt ghen tức kia, cao giọng quát hỏi: “Tiểu gia hỏi ngươi, ngươi là ai? Từ nơi nào đến? Trong nhà có mấy mẫu đất? Trong đất có mấy đầu trâu?”

Hỏi hỏi, cảm thấy vẫn chưa tỉnh lại, vì thế càng hất cằm lên cao liếc mắt nhìn, xuất ra vẻ uy phong bá đạo trầm nặng của nha nội nhà Huyện thái gia hỏi lại một lần: “Tiểu gia hỏi ngươi, ngươi là ai? Từ nơi nào đến?”

“Tại hạ Ân Giám, đến từ Vu Sơn Thần Cung.”

“Ôi mẹ ơi ——” Tiểu hôi thử “cô lỗ lỗ” làm ra vẻ té lộn nhào xuống khỏi giường…

[cô lỗ lỗ: tiếng lẩm bẩm càu nhàu]

Cảnh trong mộng lúc nào cũng đến đây là kết thúc, chuyện của trăm năm trước xa xôi đến nỗi không còn thấy rõ đã biến thành huyễn tưởng vu vơ của hôi thử, đau đớn trên cái mông nóng rát lại có vẻ hết sức chân thực. Điển Tất vuốt mông mơ mơ màng màng mở mắt ra, nghiêng đầu sang bên cạnh, vừa vặn có thể nhìn thấy cái hột lê hai ngày trước sau khi không cẩn thận làm rơi xuống đất thì không tìm thấy đâu nữa.

Thì ra là đã lăn vào gầm giường, Điển Tất hỗn độn nghĩ, lại đem cổ xoay sang bên kia, ánh mặt trời xán lạn của buổi sáng sớm xuyên qua khe hở dưới cánh cửa chảy vào, đang đâm vào trong đôi mắt mê mê hoặc hoặc của hôi thử. Thì ra là lại ngã xuống giường rồi… Điển Tất lại nghĩ, thật sự là…

Nghĩ muốn ngủ thêm một lát nữa, người trong căn phòng cách vách lại không như ý hắn.

“A…ân ân…thật thoải mái… Công tử, ta, ta không được rồi… ô… công tử, công tử…” Ngôi nhà này là nhà cũ của tổ tiên gia chủ tiền nhiệm truyền lại, ngày dài tháng dài, trong tường đều đã rỗng không, ở trong phòng nói chuyện lớn tiếng một chút, bên kia đã nghe thấy được, huống chi là đang ở vào cái thời điểm không tự chủ mà hô lên những lời cũng không tự chủ được như vậy.

Điển Tất nhắm mắt lại, tâm như chỉ thủy* mà nghe. Không hổ là tiểu quan nhi đang nổi tiếng trong thành, thật sự là hảo cổ họng một phen có thể bóp ra nước, đã kêu cha gọi mẹ như vậy suốt một đêm mà vẫn du dương uyển chuyển mềm mại êm tai như thế. Nghe được tiếng rên rỉ kia cùng tiếng ván giường “cót két cót két”, hôi thử tính toán kĩ lưỡng phỏng đoán, có lẽ tiếp qua ba năm ngày nữa nên đổi giường mới rồi. Lần này phải nói với thợ mộc sư phó một chút, gỗ phải chọn loại rắn chắc cứng cáp hơn nữa, nghe nói gỗ lim không tồi, là nguyên liệu rất cứng dùng để làm quan tài, dù sao cũng đủ để dùng được nhiều hơn mấy ngày. [ =]] ]

[*tâm như chỉ thủy: tâm tình bĩnh tĩnh, vô tạp niệm]

Ngụ ở cách vách là Bạch Hổ thần quân Ân Giám, đó chính là nam nhân mỹ lệ đột nhiên đâm vào nhà hôi thử kia. Trước khi gặp hắn, thử yêu [thử = chuột, thử yêu là yêu tinh chuột, là bé Điển Tất đó :x] vô danh phàm gian luôn luôn đối với hai chữ “thần tiên” có sự kính sợ trời sinh, tựa như mèo với chuột, như hổ với thỏ, như rắn với ếch. Trước mặt thần tiên của thượng giới, yêu mị tinh quái chung quy cũng chỉ là bàng môn tà đạo, lại không nghĩ đến, tiên giả hưởng thụ hương khói cung phụng như vậy cư nhiên cũng có thể dâm đãng phóng túng đến nỗi khiến cho cả yêu quái cũng phải đỏ mặt thay.

Nam nhân ngày hôm sau vết thương vừa mới kết vảy đã liền mang về một thiếu niên mỹ mạo khiến cho hôi thử lại một lần nữa tự ti mặc cảm. Sau đó, có rất nhiều thiếu niên thiếu nữ mỹ mạo kinh nhân ở trước mặt hôi thử ngây ngô đi đi lại lại như nước chảy. Nam có, nữ có, yêu tinh có, quỷ quái có, thậm chí cả thị nữ trong thiên cung cũng có… Trong ba tháng ngắn ngủi, tiểu hôi thử ếch ngồi đáy giếng cảm thấy mình đã gặp được tất cả mỹ nhân trong khắp tam giới. Thần quân cao cao tại thượng lại thủy chung chưa từng mất hứng. Người diễm lệ, người thanh tú, người quyến rũ, người thuần chân… trong cánh tay cường kiện kia thủy chung chưa từng có khoảng trống.

Thật đúng là không kén chọn… Hôi thử nhỏ giọng nói thầm, quay đầu lại thoáng nhìn thấy khuôn mặt thật sự không thể nói là có chỗ nào xuất sắc trong tấm gương kia, vì thế lại nhỏ nhỏ tiếng bổ sung thêm một câu, a… hắn nếu không kén chọn cũng sẽ không chọn đến ta.

Tiểu hôi thử sau trăm năm đã không còn bởi vì tiếng thở dốc ngâm nga suốt đêm của phòng cách vách mà mất ngủ nữa, cũng minh bạch rõ ràng rằng, tiếp tục bất mãn cũng không thể dùng nắm đấm đập “thùng thùng” lên tường để nhắc nhở vị quý nhân quên hết tất thảy kia, hậu quả bất quá chỉ là có thể nghe thấy dâm thanh lãng ngữ càng thêm ái muội, tiếng thở dốc càng nặng nề cùng với tiếng ván giường lắc lư càng thêm vang dội.

“Ân ân…công tử, ngươi lộng người ta thật hảo, thật thoải mái… Ta, ta rất thích… A! Lại, lại tiến vào rồi…” Thanh âm kiều mị quăng lên xà phòng còn có thể quấn ba vòng tựa hồ còn muốn tiếp tục, Điển Tất nhắm mắt lại là có thể tưởng tượng ra cảnh hai người kia đang kịch liền giao triền như thế nào, giống như làm ít đi một lần thì sẽ chết.

Ta thích ngươi nha, ta rất thích ngươi, công tử, công tử, ta thích ngươi, thích ngươi… Mỗi lần đến lúc cuối cùng, thứ nghe được chẳng qua đều chỉ là lời nói trong lúc đầu óc rõ ràng không thanh tỉnh như thế. Đầu óc của tên thần quân vô sỉ kia rõ ràng rất thanh tỉnh, lại nhất định sẽ dùng giọng nói trầm thấp say lòng người của hắn để nói: “Ta cũng rất thích ngươi a, nhất là chỗ này của ngươi, chỗ này và chỗ này…”

Sau đó tiếng cười của các thiếu niên sẽ kiều mị dị thường đến ngấy người: “Ai nha… Công tử ngươi thật là xấu!”

Tái sau đó thì lại là vòng đi vòng lại tiếng “ân ân a a ô ô” cùng với “kẽo kẹt kẽo kẹt kẽo kẹt”, cách khoảng trên mười ngày nửa tháng còn có thể lại đột nhiên bạo phát ra “ầm ầm” một tiếng vang thật lớn. Đó là giường sập.

“Thật là…” Trong óc “ong ong” rung động, cho dù đã nghe trăm năm, cái thanh âm làm tình khiến người ta phải mặt đỏ tim đập vẫn là khiến hôi thử cảm thấy đau đầu.

Ngày ngày thế này có còn để cho người ta sống qua hay không? Cũng không thử nhìn lại xem đang ở nhờ trong nhà ai! Không thể nào nhẫn nhịn được nữa liền từ trên sàn nhà nhảy dựng lên chạy tới gõ cửa phòng cách vách, thần quân như quỷ háo sắc đầu thai kia cư nhiên ngay cả cửa phòng cũng không thèm đóng, tay mới đẩy một cái đã mở ra.

“Yêu, sớm vậy đông gia.” [đông gia: chủ nhà] Đó là một đôi nhãn tình trong suốt thông thấu như thiên hồ thủy, lên trời xuống đất cũng tìm không ra đôi thứ hai. Nam nhân tướng mạo xuất chúng hiển nhiên là không sợ bị người khác nhìn thấy, vừa nắm cả vòng eo mảnh khảnh như cây dương liễu của thiếu niên rồi đem phân thân vùi vào thật sâu trong đôi tuyết đồn nhếch lên cao cao, vừa vẻ mặt thản nhiên mà chào hỏi với Điển Tất.

“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi…” Muốn cố gắng tránh né đi cặp nhãn tình yêu dị như quỷ mị kia của hắn, tầm mắt lại không để ý rơi xuống vạt áo đang mở rộng trước ngực hắn, bên trên cũng đầy vết tích đỏ hồng khả nghi. Cuống quýt lại làm ánh mắt rơi xuống phía dưới thêm chút nữa, đó là chỗ nửa người dưới mà hai người đang gắt gao kết hợp… Chân phải vừa mới định bước qua bậc cửa lại bị cứng lại thu về, tiểu hôi thử hùng hùng hổ hổ “Đằng ——” một cái đỏ mặt. Hạ lưu! Vô sỉ! Không biết xấu hổ! Một bụng oán giận sinh sôi mắc ở cổ họng.

“Đông gia có việc?”

Dưới thân nguyên bản là thiếu niên tiểu bạch thỏ bình thường thanh thuần động lòng người giờ đã hoàn toàn lâm vào trong tình dục. Ân Giám một bên thong thả luật động nửa người dưới khiến tiếng khóc thương của tên kia càng vang dội, một bên lại như người vô sự khách sáo đáp lời Điển Tất, trong giọng nói khàn khàn mơ hồ dật ra mấy phần ý cười.

“Ta… Tiểu gia là tới nói cho ngươi biết…” Nỗ lực muốn đem ánh mắt từ trên thân hai người kia dời đi, nhưng lại giống như bị cái gì chặt chẽ khiên trụ, trong mắt trong đầu tràn đầy một tràng xuân cung sống động nóng bỏng, Điển Tất thậm chí còn nghe được cả tiếng hô hấp nặng nề của chính mình, “Nếu như, nếu như lần này giường lại sập nữa, thì lấy Vu Sơn Thần Cung của ngươi đến bồi thường!”

“Được…” Thần quân nói như vậy, vẫn là biểu tình trêu tức không chút để tâm, chính là thân hình giao triền vặn vẹo lại càng phát ra điên cuồng, dường như cố ý hướng về phía hôi thử đang thẹn quá hóa giận để khiêu khích.

Một trận gió thu lạnh lẽo thổi qua, thổi bay vô số sa liêm trong phòng.

“Hừ!” Điển Tất ngẩng cao đầu xoay người rời đi, nhưng trong lòng một lần lại một lần mắng chửi chính mình, cứ cho là ngươi tiện tay! Người không biết xấu hổ là hắn, ngươi giúp hắn đóng cửa làm cái gì?!

———————————–

Bản thành phía đông nam, từ trước đến nay là một nơi trời cao hoàng đế xa, chốn an lạc, cuộc sống sinh hoạt của mọi người buổi sáng sớm an dật vô sự, tới trước trà quán gọi lên một chén bích lục tân trà để nhuận hầu và nâng cao tinh thần, lại phẩm vị ngọt ngấy của trà bánh, chầm chậm nghe thuyết thư tiên sinh trầm bổng du dương trên đường kia kể chuyện một phen.

Người thuyết thư* tóc bạc chính là lão tỉnh mộc* xưa tu thành tinh, cũng luôn du du tự tại, không giảng tài tử giai nhân không nói anh hùng hào kiệt, vẫn cứ say sưa kể những truyện đồn ly kỳ rất hoang đường ấy: “Chuyện kể rằng rất lâu rất lâu trước đây, ước chừng hơn trăm năm trước…”

[người thuyết thư: người kể chuyện

Lão tỉnh mộc: cái này ta chịu ;__; ko hiểu a ;__; chắc là một loại yêu quái nào đó thôi. Tỉnh mộc = thước gỗ, lão tỉnh mộc hay gõ thước gỗ lúc kể truyện hen :D]

Hắn nói, từ thuở chi sơ trời đất hỗn độn, tứ phương đều sinh ra dị thú hiếm quý, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, là vạn linh chi tổ, thiên đế vì vậy rất kính trọng, lệnh chúng tiên gia đều phải xưng gọi là thần quân, sau đó ở đông tây nam bắc đều thiết lập thần cung để làm nơi phụng dưỡng, tôn quý vô cùng.

Lại nói thêm, trong yêu giới có người tu đạo ba ngàn năm gọi là Sở Diệu, căn cơ thâm hậu, đạo hạnh cao thâm, ngầm nổi tiếng là vương của lũ yêu quái. Sở Diệu tính tình tàn bạo, thị sát thành tính, tuyên bố ngộ phật sát phật, ngộ tiên sát tiên*, cuồng vọng đến bất khả nhân thế [không ai bì nổi]. Trăm năm trước, nó cùng thần quân Bạch Hổ tương sát tứ phương, đấu chừng bốn mươi chín ngày, thẳng đánh đến thiên địa biến sắc nhật nguyệt vô quang, nhưng chung quy khó phân cao thấp. Sau trận chiến này, Bạch Hổ thần quân và Sở Diệu cùng bặt vô tung tích. Thắng bại thế nào, mọi người phân vân. Có người nói Sở Diệu đã chết, lại có người nói, hắn bị trọng thương nên chạy trốn, hiện giờ hẳn là thương tích đã khỏi.

[ngộ phật sát phật, ngộ tiên sát tiên = gặp phật giết phật, gặp tiên giết tiên]

“Đến tột cùng kết quả như thế nào, xin nghe hạ hồi phân giải.” [hạ hồi = lần tới] Đúng chỗ lôi cuốn hấp dẫn nhất, thư văn đột nhiên ngừng lại, người thuyết thư cười đến vẻ mặt giảo hoạt, bên dưới mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó đều lắc đầu tán thưởng, tuyên bố rằng ngày mai nhất định sẽ lại đến nghe thư.

Điển Tất mang theo một bụng tử khí xuất môn biết rõ, tới ngày mai, người thuyết thư miệng phun toàn liên hoa [hoa sen] này thể nào cũng sẽ lại chầm chậm kể đến một đoạn truyền kỳ khác, nói đến chỗ thấp thỏm nghi ngờ, “Ba ——” một tiếng gõ thước gỗ, lại là một câu “Thỉnh nghe hạ hồi phân giải”, mọi người đều nghe đến như si như say làm sao còn nhớ rõ được hôm nay đã nghe cái gì? Huống chi, đó là nghe truyền kỳ, nếu nói rõ từng chữ từng câu, liền không thể gọi là truyền kỳ nữa.

Gặm bánh bao thịt nóng hầm hập, lảo đảo bước ra cửa trà quán, chợ buổi sáng trên đường đang bừng bừng khí thế.

Ở trong đám người chen chúc ồn ào, nhón đầu ngón chân đi xuyên qua khe người đầy chật khắp nơi, tiểu bộ khoái Vũ Uy mập mạp như bánh bao thịt đeo thanh bội đao của hắn chăm chỉ đi tuần thành, trong ngày mùa thu mát mẻ như vậy, trên khuôn mặt núng nính thịt đô đô lại là một tầng mồ hôi.

“Người mà ta muốn tìm là ngươi sao?” Đạo giả trẻ tuổi không đầu thương dăng* vừa tới đây được một tháng đều đi khắp nơi lôi người này kéo người nọ hỏi.

[không đầu thương dăng: là thành ngữ ý chỉ người xông loạn đụng loạn, hoặc người mất đi sự điều khiển].

“Đi đi đi, đầu năm nay, ngay cả đạo sĩ cũng điên hết rồi.”

Điển Tất nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn tú của người kia tràn đầy thất vọng và cô đơn. Hắn nói tên mình là Vô Nhai, là một đạo sĩ điên, ngay cả chính mình muốn tìm người nào cũng không rõ, lại vẫn cố chấp cả ngày ở trong thành hết lần này tới lần khác không ngại không phiền mà hỏi. Rõ ràng cũng là một mĩ nhân xinh đẹp nha, nhất là giữa mi vũ kia có một cỗ thanh khí rất thuần chân, giống như một người tiên nhân họa trang tiêu diêu vân gian. Đáng tiếc là… Hôi thử lặng lẽ lắc đầu thương xót.

“Giết người rồi! Giết người rồi! Giết người rồi! Mau đi xem người chết nha!”

Tiểu khất cái kéo hai dòng nước mũi dài, suốt dọc đường vừa chạy vừa hô to, đám người đông đúc tức thì “Oanh —— ” một tiếng nháo nhào lên. Già trẻ lớn bé không hẹn mà cùng thò đầu ra hướng về phía xa, trai tráng trẻ tuổi gan lớn kết bè kết đội chạy theo tiểu khất cái: “Chỗ nào thế? Chố nào thế? Đi xem một chút!”

“Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn cái gì mà nhìn, người chết thì có gì đẹp? Nên làm gì thì đi làm đi!” Tiểu bộ khoái nhanh chóng bị chìm ngập trong đám người, tiếng gào thét khản cả giọng chỉ trong nháy mắt đã bị đè ép xuống, ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy nữa.

“Vị công tử này, người ta muốn tìm…” Đạo giả vẫn nỗ lực đi níu tay áo một vị nam tử trẻ tuổi, lắp ba lắp bắp hồi lâu, nhìn lòng bàn tay trống không đến phát ngốc.

“Hù chết hù chết hù chết ta!” Một người đàn bà duỗi dài cổ nhìn chung quanh vừa vỗ ngực vừa lui trở về, miệng không ngừng cục cục, cặp mắt lại vẫn lưu luyến liên tục nhìn về phía sau.

Hù chết ngươi còn xem! Đám người cuồn cuộn vẫn tiếp tục đi về phía trước. Điển Tất giơ ngón tay lên đếm, tính cả những cái chết của mấy ngày trước, đây đã là người thứ ba rồi.

Trong thành này, không ổn nha.

Có người biến mất vô thanh vô tức, như nữ nhi của nhà Trần quả phụ, thiên kim tiểu thư của nhà Hứa viên ngoại, đang yên đang lành một người sống sờ sờ nói không thấy liền không thấy đâu, ngay cả một sợi tóc cũng tìm không ra. Cũng có người đêm trước còn y hồng ôi thúy phong quang vô hạn, sáng sớm đã phơi thây đầu đường, mặt mũi thay đổi hoàn toàn. Cụ cố của Kim gia, con dâu của Trương gia, tính cả công tử của Lý gia sáng nay nữa, trong ba tháng ngắn ngủi, không nhiều hơn cũng không ít hơn, vừa vặn mỗi tháng một mạng, tử trạng cũng giống y hệt nhau, tất cả đều là bị móc tim mà chết. Sự tình truyền ra, cả thành phong vũ, quan đại nhân của bản thành là thanh niên vừa trẻ tuổi đầy triển vọng vừa dã tâm hừng hực e là đã sốt ruột đến nỗi như kiến bò trên chảo nóng rồi.

“Nghe nói, trước kia trong triều còn định sang năm sẽ triệu hồi hắn về kinh, án này nếu như không phá được, con đường làm quan của hắn cũng chỉ dừng ở đó mà thôi.” Chọn từ trên gánh hàng của người bán rong một chiếc chong chóng nhỏ, thổi “vù vù”, cánh chong chóng bằng giấy kêu “lạp lạp” xoay càng nhanh. Điển Tất lại quay đầu lại nhìn, hổ bì lão miêu [con mèo già có lông vằn như hổ chăng :-?] lúc trước nằm bò ở rìa tường mí mắt không vén lên chút nào, lười biếng đánh một cái ngáp, vừa nghiêng đầu lại ngủ tiếp.

Miêu [mèo] chết tiệt, đừng cậy ngươi là miêu thì dám không trả lời tiểu gia ta! Tiểu gia, tiểu gia… cũng quả thực thế nào cũng không dám bắt ngươi…

Giơ chong chóng nho nhỏ chạy lên hai bước, chong chóng “hô lạp lạp lạp” xoay tít ở bên tai, Điển Tất còn chưa cười ra tiếng, đã bị thầy tướng số mù trốn ở góc đường vừa vặn nhìn thấy: “A Tất, vẫn không cao lên a?”

“Ngươi không phải không nhìn thấy gì sao?”

Tên mù cười “hắc hắc”, giả bộ gẩy gẩy mấy đồng tiền cũ đen sì trên sạp quầy: “Ngươi dạo này hồng loan tinh động, hảo sự [chuyện tốt] sắp tới rồi!”

“Phi! Hơn trăm năm qua, chứng kiến ngươi lôi kéo tay các đại cô nương không chịu buông, ta sẽ không nghe quẻ của ngươi đâu.” Trên mặt tiểu hôi thử có chút nóng, giống như tâm sự cất giấu ở sâu trong đáy lòng không ai có thể nhìn thấy lại bị người ta nhìn ra.

Thầy bói lật mặt quẻ không so đo với hắn, đôi mắt trắng mịt mờ nheo lại, thấp giọng bảo: “Đã nghe nói gì chưa?”

“Gì?”

Lão cẩn thận nhìn nhìn xung quanh, thanh âm càng ép xuống thật trầm thấp: “Những việc trong thành gần đây.”

“Thế nào?” Sinh lão bệnh tử của phàm nhân cùng yêu quái không có quan hệ, trong thế giới yêu quái người người đều độc lai độc vãng, cho dù là sự sinh tồn hay biến mất của yêu quái cũng bất quá chỉ là đề tài để mọi người nghị luận lúc nói chuyện phiếm mà thôi. Mấy cái án mạng nho nhỏ của phàm gian kì thực không đáng khiến lão quái tinh* nghiêm túc kỳ sự như thế.

[quái = quẻ, lão quái tinh là chỉ lão thầy bói mù đó, cũng là yêu quái, từ giờ sẽ gọi như vậy đó :D]

Có thể làm cho tất cả yêu quái đều nín thở ngưng thần, ngàn năm qua chỉ có một người…

“Sở Diệu.”

E sợ giống như chỉ cần nói lớn tiếng một chút liền có thể gọi chủ nhân của cái tên này đến, lão yêu quái gầy gò mới nói ra cái tên này liền lập tức kính sợ mà rụt đầu về phía sau.

“Ai?” Điển Tất nghi ngờ mình vừa nghe lầm.

Nhưng lão quái tinh không dám nói lại, chỉ thần sắc phức tạp mà hướng về phía hắn gật gật đầu: “Ngươi không biết sao? Hắn thích nhất là ăn tim người sống.”

Vương của vạn yêu – Sở Diệu, thích giết tàn khốc, bạo ngược thành tính, đi đến chỗ nào thì chỗ ấy máu chảy thành sông, căn cơ thâm sâu đến nỗi ngay cả tiên gia trên trời cũng phải lùi bước ba phần… Đủ loại tin đồn vu vơ từ tất cả ngóc ngách trong kí ức đều chui vào trong đầu Điển Tất. “Ngươi, ngươi đừng nói bậy. Hắn không phải đã bị tên tiện nhân kia… à không, là bị Bạch Hổ thần quân kia khuất phục rồi sao?”

“Ngươi tin hắn đã chết rồi ư?” Lão quái tinh lại mang vẻ mặt bí hiểm khó dò khiến cho người ta phải chán ghét.

“Ta…” Điển Tất cứng họng.

“Thời gian này vẫn là nên cẩn thận một chút, ngươi đừng quên, hắn…” Lão quái tinh bộ dạng rất có kỳ sự lại rụt cổ vào, “Hắn chính là ngay cả đồng tộc cũng không buông tha.”

Sự tích về Sở Diệu từ rất sớm đã làm chấn kinh chúng yêu gian, đó là chém giết trưởng lão đồng tộc, bởi vậy bị xà tộc truy sát. Nhưng mà, phàm là cao thủ của yêu giới tìm đến Sở Diệu, cuối cùng toàn bộ cũng đều bị nó giết sạch. Từ đó về sau, hễ nhắc đến Sở Diệu là không chỗ nào không phải máu tươi đầm đìa, tựa như trời sinh ra người này chính là vì sát [giết] mà sinh.

“A di đà phật…” Đang mải miên man suy nghĩ, bỗng nghe được một tiếng phật hiệu to rõ, còn chưa thấy bóng người, âm thanh vang vọng đã khiến cho lòng người chấn động.

“Ta đi trước.” Lão quái tinh thấy tình thế không bình thường, vội vàng hóa thành khói đi mất.

Điển Tất không hiểu, chưa kịp biến ra nguyên hình để trèo lên đầu tường, đã thấy một người ở đầu ngõ đang từ từ đi tới. Đó là một hòa thượng thân hình cao lớn, tay phải cầm hàng ma xử [1], tay trái cầm bát tử kim [2], mặc tăng bào ám vàng, vai khoác cà sa đỏ thẫm, hắn nhịp bước trầm ổn tựa như Phật Tổ ngồi trên đài kim cương đi đến. Đợi đến lúc đi tới gần một chút mới phát hiện hóa ra là một tiểu hòa thượng tuổi tác có vẻ còn trẻ, mày kiếm mắt sáng, mũi như huyền đảm [3], không giống kiểu trong vắt thông thấu như đạo trưởng Vô Nhai, nhưng bề ngoài mẫu mực trang nghiêm, không nộ mà tự uy.

Tiểu hôi thử mắt nhìn thẳng, trong lòng lớn tiếng oán giận, cảnh xuân này [ý bảo hòa thượng rất đẹp đó :”>], làm yêu quái thì cũng không có gì lạ. Thần tiên, đạo sĩ, hòa thượng lại mỗi người một dung mạo xuất chúng. Hảo hảo là người xuất gia, giương ra khuôn mặt cực kì anh tuấn như thế hành tẩu khắp mọi nơi, không phải để câu dẫn yêu quái thì để làm gì?

Hòa thượng kia vẫn thẳng một đường đi tới không hề chớp mắt, Điển Tất muốn trốn cũng đã không kịp, vội vàng run lập cập an phận dán sát vào chân tường đứng vững: “Đại sư.”

Hòa thượng lại không để ý tới, chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, đi sát qua người hắn. Nếu như đây không phải là nhân gian, với khí độ như vậy, dung mạo dáng vẻ như vậy, chỉ nên là tôn giả thành kính ở trên pháp hội của Phật Tổ không nhiễm bụi trần, ẩn hiện trong mây khói, khiến cho mười vạn tín đồ phải quỳ lạy lễ bái.

Mãi cho đến khi bóng dáng của hòa thượng cũng không nhìn thấy nữa, Điển Tất lúc này mới yếu ớt ngồi xuống dựa vào bờ tường, nâng tay lau trán, đã phủ một tầng mồ hôi lạnh. May mắn thay, người mà hòa thượng muốn bắt không phải là tiểu gia ta.

__ Hết chương 1__

[1] hàng ma xử:

Tức cái chày kim cương hàng ma, là một loại pháp khí trong kho tàng truyện Phật giáo, nguyên bản thuộc về một loại binh khí của Ấn Độ cổ, hiện tại được Phật giáo dẫn dụng làm một trong những pháp khí. Pháp khí này thông thường là mật tông Phật giáo hàng phục pháp sở sử dụng, dùng để hàng phục ma oán, biểu thị có đủ pháp lực uy mãnh.

Chủ Đề