Thượng tướng phu nhân không có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ review

Tác giả: Doãn Gia

Edit: Himeko

Thể loại: Nguyên sang, đam mỹ, tinh tế, cơ giáp, zombie, sinh tử, có yếu tố xuyên

Tình trạng bản gốc: Toàn văn hoàn [385 chương + 6 Pn + 2 Đb]

Tình trạng bản dịch: Các chế cứ bình tĩnh, sẽ có ngày hoàn

Văn án:

【 Cả thế giới có thể đi chết duy độc vợ yêu không thể có chuyện VS muốn tương ái tương sát nhưng vẫn không cơ hội 】 Ngủ dậy biến thành người đã có chồng, lại còn không có hộ khẩu, không thân phận, Lộ Lê rất vất vả mới chấp nhận được sự đùa cợt của vận mệnh với hắn. Nhưng khi đã chấp nhận chuyện hắn có người chồng chưa bao giờ nói lời âu yếm, chỉ biết dùng hành động để chứng minh, ký ức khôi phục. Thượng tướng: Về sau gặp phải bất cứ nguy hiểm gì thì em đều phải trốn thật xa cho anh, trốn không xong thì cứ đẩy người bên cạnh ra làm tấm mộc, hiểu chưa? Lộ Lê: ……Cho dù là em gái ruột của anh sao?

Thượng tướng: Phải.

— QUẢNG CÁO —

“Người vốn nên ở quân khu vài ngày nữa đột nhiên xuất hiện ở nhà, là ai cũng cảm thấy bất ngờ.” Tần nguyên soái đã là lão già thành tinh, không dễ mắc mưu, Tần Vũ muốn nhìn ra khác thường trêи mặt ông cũng không dễ dàng.

Tần Vũ không hỏi tiếp, nội tâm Tần nguyên soái nhẹ nhõm thở một hơi, lại không biết mình thở phào quá sớm.Người hầu bưng bữa sáng lên, cháo là chính, tuy không phải món quý lạ gì nhưng hương vị không tồi, nghe nói vị đầu bếp này được mời tới với số tiền lớn, đối phương có giấy chứng nhận đầu bếp đỉnh cấp, đầu bếp có giấy chứng nhận này toàn bộ R tinh hệ không vượt qua một trăm người, cực kỳ đoạt tay.Lộ Lê múc cho Tần Vũ cùng Tần nguyên soái mỗi người một chén cháo nấm, hương nấm thơm tỏa ra, nước miếng tự động phân bố khắp miệng.Lộ Lê không thuộc chủ nghĩa không thịt không vui, không phải y không thích ăn thịt, mà bởi đường tiêu hóa của y hơi yếu, cho nên một ngày ba bữa đều ăn thức ăn chay, nấm là một trong những thứ y thích.Tần Vũ hiển nhiên cũng biết nên gắp cho y rất nhiều.“Người hầu đổi từ khi nào?”Tần nguyên soái đang ăn cháo, tiếng con trai đột nhiên vang lên bên tai, động tác chỉ dừng một giây rồi lại khôi phục như chưa từng xảy ra, “Không đổi, mẫu thân con cảm thấy bọn họ ngày thường có chút vất vả nên cho bọn họ nghỉ hai ngày, mai mới về.”Lộ Lê nhìn ông một cái, ngày hôm qua y nghe thấy Tần nguyên soái gọi mấy người hầu kia về trong hôm nay, bây giờ lại nói ngày mai, phỏng chừng là không muốn Tần Vũ hoài nghi, vô duyên vô cớ cho người hầu nghỉ một ngày, chuyện y bị phỏng Tần Vũ cũng biết rồi, khẳng định sẽ liên tưởng đến.Y không mở miệng, Tần nguyên soái không biết Tần Vũ đã biết y bị phỏng, dù sao y đã giải thích, Tần Vũ có biết chân tướng hay không thì mặc cho số phận.Tần Vũ không truy vấn, Tần nguyên soái cho rằng lý do này đã thuyết phục hắn.

QUẢNG CÁO

Tần phu nhân xuống thấy con trai về, vui vẻ hỏi han ân cần, phảng phất như đã quên chuyện ngày hôm qua.Tần Vũ ngẫu nhiên đáp lại một câu, còn lại đều không trả lời. Tần phu nhân hiển nhiên đã quen thái độ xa cách của hắn, không bất mãn cũng không chịu đả kϊƈɦ, sự quan tâm chăm sóc tràn ngập tình thương của mẹ, hoàn toàn không thấy bóng dáng của sự khắc nghiệt cùng kiêu căng ngạo mạn ngày hôm qua.“Em no chưa?” Tần Vũ ăn xong nhìn Lộ Lê ngồi bên đang uống ngụm cháo cuối, làm lơ Tần phu nhân đối diện đang nói gì đó.“No rồi.” Lộ Lê gật gật đầu, vỗ vỗ cái bụng còn hơi căng, đại khái là hôm qua làm việc hơi nhiều, hôm nay lại ăn uống không tồi.“Vậy đi thôi.” Tần Vũ kéo tay y đứng lên, trước khi đi còn nói với Tần nguyên soái một tiếng.An Minh lập tức đuổi theo.“Tần Vũ lại vì con hồ ly tinh kia mà làm lơ tôi.” Tần phu nhân đập đôi đũa ‘bang’ một tiếng xuống mặt bàn, mặt tái xanh.“Tính tình nó vẫn như vậy bà lại không phải không biết, đừng đổ hết mọi chuyện lên đầu Lộ Lê, trong khoảng thời gian này bà nên an phận một chút, không lại lỡ lời bị nó phát hiện không đúng.” Tần nguyên soái cảnh cáo.“Lộ Lê? Gọi thân thiết gớm, ông nói thật đi, có phải ông cũng bị con hồ ly tinh kia thu mua rồi không, bằng không sao lúc nào cũng nói đỡ cho nó!” Tần phu nhân vừa nghe lời này, tính tình lập tức bị kíp nổ.“Không thể nói lý với bà, tôi đi làm đây.” Tần nguyên soái không muốn nhiều lời, nhanh chóng rời bàn ăn, nhận áo khoác phụ tá đưa rồi ra cửa.Tần phu nhân vẫn muốn lý luận với ông nhưng người đã đi rồi, tức nghẹn họng, tức khắc không muốn ăn nữa, trực tiếp để người hầu dọn dẹp, ngồi trong đại sảnh một mình hờn dỗi.

QUẢNG CÁO

“Em về phòng trước, anh còn có việc.” Tần Vũ mở cửa phòng nhưng không vào, quay đầu nói với Lộ Lê.Lộ Lê gật đầu vào phòng, Tần Vũ thuận tay đóng cửa lại.“Cậu đi với tôi.” Tần Vũ đi thẳng đến thư phòng cách vách, thực ra trong phòng ngủ cũng có cửa thông sang thư phòng, nhưng cái cửa kia khi hắn không ở Vinh Diệu tinh vẫn luôn khóa.An Minh thấp thỏm theo sau.“Những chuyện xảy ra ngày hôm qua, tôi phải biết toàn bộ.” Tần Vũ mặt vô cảm xoay người.Nghe thế, An Minh thiếu chút nữa thét lên, sao thượng tướng biết, không không, không thể nào, cố nén khẩn trương, gã làm bộ trấn định, “Không, không xảy ra chuyện gì.”“Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng.” Màu mắt đen của Tần Vũ sâu thăm thẳm, vẻ mặt bình tĩnh đến dọa người.“Thượng tướng, thật sự không có.” Dưới ánh mắt mang cảm giác áp bách kia, tim An Minh đập như sấm, lòng bàn tay đầy mồ hôi, nghĩ đến lời nguyên soái dặn dò, gã vẫn cắn răng phủ nhận.“Từ hôm nay trở đi, cậu không cần ở lại Tần gia nữa, tôi sẽ tìm người thay thế, trước khi mặt trời lặn đi báo danh ở chỗ Kỷ Thụy.”Tần Vũ nói xong, mặt An Minh lập tức trắng bệch.“Thượng tướng, tôi đã làm gì sai mà ngài muốn tôi rời đi.”

QUẢNG CÁO

Gã ban đầu là cấp dưới của Noyce, quân hàm của Kỷ Thụy thấp hơn Noyce một ít, tương đương bị giáng chức, về sau muốn xuất hiện lại trước mặt thượng tướng sẽ khó như lên trời, thật vất vả mới được đi theo thượng tướng, lần này bị điều đi, không cần thượng tướng nói, sự nghiệp của gã ở quân đoàn I cũng chẳng đi đến đâu.Phải biết rằng có thể tiến vào Tần gia là vinh dự lớn lao, đột nhiên bị điều về, còn bị giáng chức, người khác chắc chắn sẽ nghĩ gã chọc giận thượng tướng.“Tôi điều cậu tới đây để tiện chăm sóc phu nhân, cậu lại dấu diếm chuyện cánh tay em ấy bị phỏng, nếu cậu không muốn làm thì không cần làm nữa.”Vừa rồi gã đã có dự cảm không tốt, quả nhiên thượng tướng đã biết, chẳng lẽ là Lộ Lê nói ra? Nhất định là như thế, gã đã đáp ứng nguyên soái sẽ không nói, Tần phu nhân lại càng không, vậy thì chỉ có Lộ Lê, An Minh ‘bùm’ một tiếng quỳ trêи mặt đất.“Thượng tướng, xin ngài đừng đuổi tôi đi, tôi nói……”An Minh lập tức nói hết chuyện Tần phu nhân hôm qua làm khó dễ Lộ Lê, cả việc hất nước sôi, tất cả đều nói ra.Sắc mặt Tần Vũ ngày càng khó coi, ánh mắt uy nghiêm đầy lửa giận phảng phất sắp phun trào, toàn bộ thư phòng tràn ngập cảm giác lạnh lẽo.An Minh quỳ trêи mặt đất, lưng đã ướt đẫm, mỗi một giây đều như bị lăng trì một ngày một năm, thượng tướng càng không nói lời nào, gã càng cảm thấy gian nan, khi gã sắp nhịn không được nữa, đỉnh đầu truyền đến một câu làm gã như rơi xuống đất ngục.

Đọc đầy đủ truyện chữ Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ, truyện full Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ thuộc thể loại Khoa Huyễn cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

— QUẢNG CÁO —

Chương 9: Vì tốt cho hắn

    • Màu nền Sáng [Mặc định] Xám [Gray] Tối [Dark Gray] Tối [Dark Light] Vàng [Light] Vàng [Dark] Xanh da trời Xanh lá Tím nhạt Đỏ nhạt
      Cỡ chữ 14 16 18 19 20 22 24 26 28 30
      Font chữ Roboto Arial Times New Roman Patrick Hand Noticia Text Verdana Tahoma PT Sans Roboto Condensed

Muốn lấy lại ký ức, tới địa điểm hẹn lần trước.Ly Biệt Chi Thương nói như vậy, Lộ Lê cũng muốn phục hồi ký ức nên quyết định đi.Tần Vũ không ở biệt thữ, An Minh không còn theo dõi y, đại khái là trong khoảng thời gian này y rất an phận, An Minh cũng lười diễn trò, cũng không thể ngày nào cũng theo dõi y. Lộ Lê dễ dàng ra được.Tới nơi, Hà Kiến Bạch đã ở trong phòng chờ y, dẫn y đến một nơi khác.Nơi đó khá ẩn mật, bên trong có dụng cụ trị liệu, không biết họ lấy đâu ra, còn ba người khác. Người đàn ông trung niên ở giữa mặc áo blouse trắng, ngũ quan đoan chính, tướng mạo văn nhã, khí chất tương đối bình thản. Hắn là bác sĩ, xuất hiện ở đây vì giúp Lộ Lê làm kiểm tra.Lộ Lê tùy ý để họ kiểm tra. Máy móc nhìn thì tiên tiến, nhưng vẫn có chênh lệch với máy móc trêи chiến hạm Vinh Diệu.Ước chừng một giờ sau, người đàn ông trung niên nói kết quả cho Hà Kiến Bạch.“Vậy dùng cách thứ hai đi, dùng dụng cụ trị liệu.” Hà Kiến Bạch nghe xong kết quả, không chút do chọn. “Phương pháp này có nguy hiểm, mấy người có mấy phần nắm chắc?” Lộ Lê nhíu mày hỏi.Hà Kiến Bạch liếc người đàn ông trung niên một cái.“Bảy phần nắm chắc vẫn phải có.” Người đàn ông trung niên dừng một chút mới nói.“Ông xác định?” Không phải Lộ Lê muốn hoài nghi, nhưng y nhớ rõ quân y từng nói cách này có nguy hiểm lớn, tạm thời không kiến nghị dùng. Kỹ thuật của đế quốc Vinh Diệu tiên tiến như vậy, y vẫn tương đối tin tưởng, huống chi người trị liệu chính là y, vạn nhất xảy ra vấn đề, y không có cái đầu thứ hai.“Là bác sĩ, tôi sẽ không nói giỡn với bệnh nhân.” Người đàn ông trung niên nói rất nghiêm túc, còn mang theo chút không vui bị nghi ngờ.“Lộ Lê ạ, bác sĩ Trần là bác sĩ giỏi nhất Liên Bang, lời ông ấy nói không sai, ông ấy nói bảy phần nắm chắc thì khẳng định có bảy phần nắm chắc, nếu ông ấy không làm được, bác sĩ khác chắc chắn cũng không được.” Hà Kiến Bạch lập tức đứng ra khuyên bảo.Người đàn ông trung niên hừ nhẹ một tiếng, “Nếu Lộ tiên sinh không tin thì thôi, dù sao người mất trí nhớ không phải tôi.”“Tôi không phải không tin bác sĩ Trần, nếu bác sĩ Trần nắm chắc như vậy thì thử một chút đi.” Lộ Lê đột nhiên hơi đau đầu. Y biết hoài nghi năng lực của bác sĩ là rất không lễ phép, nhưng y cũng chỉ là suy nghĩ cho mạng nhỏ, không ngờ một câu dò hỏi lại rước lấy phản ứng lớn như vậy.Chỉ chốc lát, Lộ Lê nằm trong thiết bị, bác sĩ Trần tiêm cho y thuốc gây mê để y ngủ say.“Lộ Lê?” Hà Kiến Bạch đi tới đẩy đẩy Lộ Lê, gọi vài tiếng cũng không có phản ứng, xác định y không nghe được, vẻ mặt lập tức khôi phục hờ hững, đi đến trước mặt bác sĩ Trần, nói: “Bác sĩ Trần, làm phiền ông.”“Hà tiên sinh, sao cậu lại muốn tôi lừa cậu ấy nói có bảy phần nắm chắc?” Bác sĩ Trần không tức giận với Lộ Lê, ông ta xác thật nói dối, thật ra chỉ có bốn phần.Tỉ lệ thấp như vậy, trừ phi cực kỳ nguy hiểm đến tính mạng, nếu không bác sĩ sẽ không phẫu thuật hoặc trị liệu.Huống chi đại não khác với các bộ phận khác, độ tinh vi của nó khiến bất cứ bác sĩ nào cũng không thể cam đoan mình hoàn toàn hiểu biết, tỉ lệ thấp, nếu tùy tiện trị liệu, tính nguy hiểm lại càng cao.Họ không biết, lúc trước xác suất thành công của quân y còn nhiều ra hai phân, nhưng Tần Vũ vẫn không cho làm trị liệu, bởi sáu phần nắm chắc vẫn có gần một nửa tỉ lệ thất bại.“Không nói như vậy, cậu ta sẽ không đồng ý trị liệu, chuyện này tướng quân cũng đồng ý, chúng tôi không thể đợi cậu ta tự khôi phục, ông chỉ cần biết tôi là muốn tốt cho cậu ta.” Hà Kiến Bạch không có chút áy náy nào vì lừa gạt Lộ Lê, vốn dĩ đây là trách nhiệm của Lộ Lê, chuyện sinh tử đã không quan trọng khi y nhận nhiệm vụ này.Bác sĩ Trần than nhẹ một tiếng, đến bước này ông cũng chỉ có thể làm.Nửa giờ sau, trong cái lồng trong suốt là Lộ Lê với khuôn mặt vặn vẹo, cho dù nửa hôn mê, vẻ mặt của y thoạt nhìn rất thống khổ, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, chỉ chốc lát tóc cùng quần áo đã ướt đẫm như mới vớt khỏi nước.“Tình huống thế nào?” Hà Kiến Bạch hỏi.“Còn thiếu một chút.” Bác sĩ Trần nhìn chằm chằm số liệu, những đường sóng không ngừng hướng lên trêи, nhưng vẫn luôn kém một chút.“Vậy tăng kϊƈɦ thích.”“Nhưng như vậy có khả năng đại não sẽ không chịu nổi.”“Tôi tin cậu ta có thể kiên trì được.”“Nhưng…”“Không có nhưng, bác sĩ Trần, ông tới để giúp cậu ta khôi phục ký ức, nếu cứ do dự, cậu ta cũng không bình thường trở lại được, đã tiến hành đến bước này thì thỉnh ông tiếp tục, xảy ra chuyện gì Trương tướng quân đều sẽ chịu trách nhiệm.”“Vậy, thôi được rồi.”Lộ Lê cảm thấy mình như sắp chết, đầu đau đến đến mức thuốc gây mê cũng không có tác dụng, y tỉnh lại rất nhanh, nhưng đau đớn lại làm y hận không thể đập đầu vào vật gì đó để giảm bớt chút thống khổ.Đau đớn cứ cuồn cuộn đến, so với khi mới tỉnh lại còn tăng gấp bội, kϊƈɦ thích kia khiến Lộ Lê muốn ngất đi, hắn  rất hy vọng có thể ngất đi, như vậy sẽ không cần chịu thống khổ này nữa. Nhưng có thanh âm nói y phải cố chịu, chỉ một chút nữa thôi.Tiếng rêи rỉ đau đớn bị vách tường bốn phía ngăn trở, bên ngoài cuộc sống vẫn tiếp diễn, không ai biết có một người suýt mất mạng.Không biết đã qua bao lâu, Lộ Lê cảm thấy thời gian kéo dài vô hạn, thống khổ rốt cuộc kết thúc.Lộ Lê tỉnh lại đã là buổi chiều, thái dương xa xa treo ở phía tây, nhuộm chân trời thành màu lửa đỏ.“Thế nào, ký ức khôi phục rồi sao?” Hà Kiến Bạch khi y mở to mắt thì đi tới.

Lộ Lê quay đầu nhìn gã một cái, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.

Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Video liên quan

Chủ Đề