Vật chất tối của ngài review

Vật Chất Tối Của Ngài [I] – Bắc Cực Quang

1

Bình rượu Tokay

Lyra và linh thú của cô bé bước qua khu Đại sảnh đang tối dần, cẩn thận nép vào phía khuất với căn bếp. Ba chiếc bàn lớn chạy dọc theo chiều dài Đại sảnh đã được xếp ngay ngắn, các bộ đồ bằng bạc và thuỷ tinh phản chiếu chút ánh sáng le lói, còn những bộ trường kỉ đã được kéo ra sẵn sàng đón khách. Chân dung các vị Hiệu trưởng cũ được treo cao trong bóng tối lờ mờ chạy dọc các bức tường. Lyra tiến tới bục rồi quay lại nhìn cánh cửa bếp đang mở. Khi không thấy ai, cô bé liền bước lên đứng cạnh bàn trên. Các chỗ ngồi được bày biện đồ bằng vàng chứ không phải bạc, mười bốn chiếc ghế không phải trường kỉ bằng gỗ sồi mà là ghế bằng gỗ gụ bọc đệm nhung.

Lyra dừng lại bên cạnh chiếc ghế của Hiệu trưởng và dùng móng tay khẽ búng chiếc li lớn nhất. Âm thanh lảnh lót vang khắp Đại sảnh.

“Cậu lại nghịch linh tinh rồi,” linh thú của cô bé thì thào. “Cư xử đúng mực đi nào.”

Linh thú của cô có tên Pantalaimon, hiện giờ nó đang trong hình dạng một con bướm đêm có màu nâu thẫm hoà lẫn với bóng tối trong Đại sảnh.

“Trong bếp ồn lắm, họ không nghe được đâu,” Lyra thì thầm lại. “Ông Quản lí thì còn lâu mới vào trước tiếng chuông đầu tiên. Đừng có loạn lên thế.”

Nói vậy nhưng cô vẫn đặt bàn tay lên chiếc cốc pha lê đang rung. Pantalaimon dập dờn bay về phía trước rồi luồn qua cánh cửa hé mở của Phòng nghỉ ở đầu bên kia bục cao. Một lúc sau nó xuất hiện trở lại.

“Không có ai trong đó đâu,” Pantalaimon thì thầm. “Nhưng chúng ta phải khẩn trương lên.”

Vừa cúi thấp người sau chiếc bàn trên, Lyra vừa lao đi, qua cánh cửa vào Phòng nghỉ, rồi đứng lên nhìn xung quanh. Ánh sáng duy nhất trong phòng tới từ lò sưởi. Cô bé thấy đám củi cháy rực khẽ sụp xuống, tung lên ống khói một dải tia lửa lấp lánh. Cô đã sống phần lớn thời gian trong Học viện, nhưng chưa từng thấy bên trong Phòng nghỉ: chỉ có các Học giả và khách khứa của họ được phép vào, phụ nữ thì không bao giờ. Thậm chí những người hầu gái cũng không dọn dẹp trong này. Đó là việc của riêng Quản gia.

Pantalaimon đậu xuống vai Lyra.

“Hài lòng chưa? Đi được rồi chứ?” Nó khẽ nói.

“Đừng có ngốc thế! Tớ muốn ngắm xung quanh chút đã!”

Đó là một căn phòng lớn, với chiếc bàn trái xoan bằng gỗ hồng sắc bóng loáng bày đủ loại bình rượu, cốc chén, cùng cái máy nghiền thuốc bằng bạc với một giá để tẩu thuốc. Trên tủ buffet cạnh đó là một lò hâm nhỏ và giỏ đựng quả anh túc.

“Trông cũng tươm tất đấy chứ, phải không Pan?” Lyra thì thào.

Cô bé ngồi xuống một trong những chiếc ghế bành da màu xanh lá. Cái ghế sâu đến mức Lyra thấy mình gần như đang nằm ra, nhưng cô liền ngồi thẳng dậy và gấp chân lại để ngắm những bức chân dung trên tường. Chắc lại thêm mấy ông Học giả già nữa đây: khoác áo choàng, để râu, mặt u sầu, họ nhìn ra khỏi khung tranh với vẻ phản đối đầy nghiêm nghị.

“Cậu nghĩ họ nói về chuyện gì?” Lyra hỏi, hoặc bắt đầu hỏi, vì trước khi kịp nói hết câu, cô bé nghe thấy có tiếng nói bên ngoài cửa.

“Ra sau ghế – nhanh!” Pantalaimon khẽ kêu lên. Chỉ trong một tích tắc, Lyra đã lao ra khỏi ghế bành và núp phía sau nó. Đó không phải là chỗ tốt nhất để trốn: cô bé đã chọn cái ghế ở ngay giữa phòng, và trừ khi cô giữ yên lặng tuyệt đối…

Cánh cửa bật mở khiến ánh sáng trong phòng thay đổi: một trong những người bước vào cầm theo đèn và đặt nó lên trên tủ buffet. Lyra có thể nhìn thấy chân ông ta trong ống quần màu xanh thẫm và đôi giày đen bóng loáng. Đó là một người phục vụ.

Đột nhiên một giọng nói trầm vang lên: “Ngài Asriel đã tới chưa?”

Đó là Hiệu trưởng. Trong lúc nín thở, Lyra nhìn thấy linh thú của người phục vụ [một chú chó, giống như hầu hết linh thú của những người phục vụ khác] rảo bước vào và lặng lẽ ngồi xuống bên chân ông. Sau đó đôi chân của Hiệu trưởng cũng hiện ra, trong đôi giày đen xù xì ông vẫn hay mang.

“Chưa ạ, thưa Hiệu trưởng,” Quản gia nói. “Cũng chưa có tin gì từ Cảng hàng không ạ.”

“Ta đoán khi tới ông ấy sẽ đói. Anh dẫn ông ấy vào thẳng Đại sảnh nhé?”

“Đã rõ, thưa Hiệu trưởng.”

“Anh cũng đã chắt sẵn chút rượu Tokay đặc biệt cho ông ấy rồi chứ?”

“Vâng, thưa Hiệu trưởng. Rượu năm 1898, như ngài đã lệnh. Tôi nhớ là Ngài ấy rất thích loại đó.”

“Tốt. Giờ thì anh đi được rồi.”

“Ngài có cần đèn không, thưa Hiệu trưởng?”

“Có, cứ để nó lại. Đến bữa tối anh vào khơi bấc được chứ?”

Người Quản gia khẽ cúi chào rồi quay đi, linh thú của ông ngoan ngoãn chạy theo sau. Từ chỗ không-hẳn-là-chỗ-trốn của mình, Lyra quan sát ông Hiệu trưởng bước tới bên tủ quần áo lớn bằng gỗ sồi trong góc phòng, gỡ áo choàng dài của mình ra khỏi mắc, rồi vất vả kéo nó lên người. Hiệu trưởng vốn là một người khoẻ mạnh, nhưng giờ khi đã quá bảy mươi tuổi, những cử động của ông trở nên khó nhọc và chậm chạp. Linh thú của Hiệu trưởng mang hình dạng một con quạ. Ngay khi ông vừa khoác xong áo, nó liền nhảy xuống khỏi tủ và đậu lên vị trí quen thuộc trên vai phải của ông.

Lyra có thể cảm thấy lông của Pantalaimon dựng đứng lên vì lo lắng, dù nó không phát ra tiếng động nào. Bản thân cô bé thì thấy hào hứng một cách dễ chịu. Vị khách mà Hiệu trưởng nhắc tới, Ngài Asriel, là bác của cô, một người đàn ông mà cô bé vừa kính trọng vừa rất e sợ. Nghe nói ông có tham gia vào chính trị cấp cao, thám hiểm bí mật, chiến tranh viễn xứ, và cô bé không bao giờ biết được khi nào ông sẽ xuất hiện. Ngài Asriel rất dữ tợn: ông mà bắt được Lyra ở đây thì cô bé sẽ bị trừng trị nghiêm khắc, nhưng cô có thể chịu đựng được điều đó.

Tuy nhiên, điều cô thấy tiếp đó đã thay đổi tất cả.

Ông Hiệu trưởng lấy từ trong túi ra một mảnh giấy gấp và đặt nó lên bàn. Ông nhấc nút chiếc bình đựng một loại rượu vàng óng ả ra, mở gói giấy và đổ một dải bột trắng vào bình trước khi vo tròn tờ giấy lại rồi vứt vào lửa. Sau đó ông lấy một cây bút chì ra khỏi túi, ngoáy rượu cho tới khi bột tan và đóng nút lại.

Linh thú của ông khẽ kêu lên. Hiệu trưởng nhỏ giọng đáp lại rồi nhìn xung quanh bằng đôi mắt đục sụp mí trước khi bước ra khỏi cánh cửa mà ông đã vào.

Lyra nói nhỏ: “Cậu có thấy không, Pan?”

“Có chứ! Giờ thì ra ngoài thôi, trước khi Quản lí tới!”

Vừa nói dứt lời thì một tiếng chuông vang lên từ phía bên kia Đại sảnh.

“Đó là chuông của Quản lí!” Lyra kêu lên. “Tớ cứ nghĩ là chúng ta có nhiều thời gian hơn thế.”

Pantalaimon vội đập cánh về phía cửa Đại sảnh rồi lập tức quay lại.

“Ông Quản lí đang ở đó rồi,” nó nói. “Cánh cửa còn lại thì không thể đi ra được…”

Cánh cửa còn lại, nơi Hiệu trưởng đã bước vào và rời đi, mở ra một hành lang tấp nập nằm giữa Thư viện và Phòng chung của các Học giả. Vào giờ này, nó đầy chặt những người đàn ông đang khoác áo choàng lên để chuẩn bị cho bữa tối, hay vội vã cất giấy tờ hoặc vali vào Phòng chung trước khi di chuyển tới Đại sảnh. Lyra đã định tranh thủ vài phút trước khi tiếng chuông của Quản lí vang lên để trở ra bằng đường đã đi vào.

Nếu chưa từng nhìn thấy Hiệu trưởng đổ thứ bột đó vào rượu, cô có thể đã bất chấp cơn lôi đình của Quản lí, hoặc hi vọng tránh được sự chú ý trong hành lang nhộn nhịp. Nhưng cô bé đang bối rối, và điều đó khiến cô lưỡng lự.

Rồi cô nghe thấy tiếng bước chân nặng nề vang lên trên bục. Ông Quản lí đang tới kiểm tra xem Phòng nghỉ đã có sẵn anh túc và rượu để phục vụ các Học giả sau bữa tối hay chưa. Lyra lao vội đến tủ quần áo bằng gỗ sồi, mở nó ra và trốn vào bên trong. Cô bé vừa kịp đóng cửa lại thì Quản lí bước vào. Về phần Pantalaimon thì không có gì phải lo: căn phòng khá tối, mà nó thì luôn có thể luồn xuống trốn dưới một cái ghế nào đó.

Cô nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của ông Quản lí. Qua khe hở của cánh cửa chưa đóng chặt, cô nhìn thấy ông đang chỉnh lại mấy ống tẩu trên giá cạnh máy nghiền thuốc rồi đưa mắt liếc nhìn đám bình và li rượu. Ông lấy hai bàn tay miết tóc qua tai và nói gì đó với linh thú của mình. Ông ta là một người phục vụ nên linh thú của ông là một nàng chó; nhưng vì là người phục vụ cấp cao nên chó của ông cũng rất siêu việt. Thật ra, nó có dạng một chú chó săn seter lông đỏ. Như thể cảm nhận được có kẻ đột nhập, nó lùng sục khắp nơi vẻ đầy ngờ vực, nhưng lại không đến chỗ tủ quần áo. Lyra thở phào nhẹ nhõm. Cô bé rất sợ Quản lí vì ông đã hai lần đánh cô.

Lyra nghe thấy một tiếng thì thầm rất khẽ; rõ ràng là Pantalaimon đã chen vào bên cạnh cô.

“Giờ thì chúng ta bị kẹt trong này rồi. Sao cậu không chịu nghe lời tớ vậy?”

Cô bé không trả lời cho tới khi Quản lí đã đi khỏi. Việc của ông là giám sát công việc hầu bàn tại bàn trên; cô có thể nghe thấy tiếng các Học giả tiến vào Đại sảnh, tiếng nói rì rầm, tiếng bước đi loẹt quẹt.

“May mà tớ không nghe cậu đấy,” cô thì thào lại. “Nếu không thì chúng ta đã chẳng thấy ông Hiệu trưởng bỏ thuốc độc vào rượu. Pan, đó là bình Tokay mà ông ấy đã hỏi người Quản gia! Bọn họ định ám sát Ngài Asriel!”

“Cậu đâu thể biết chắc nó là thuốc độc chứ.”

“Ôi, đương nhiên là độc rồi. Cậu không nhớ à, ông ấy yêu cầu Quản gia rời khỏi phòng trước khi đổ vào còn gì? Nếu nó không gây hại gì thì ông Quản gia nhìn thấy cũng đâu có sao. Mà tớ biết chắc có gì đó đang diễn ra – liên quan đến chính trị. Mấy ngày nay đám người phục vụ cứ nói về nó suốt. Pan, chúng ta có thể ngăn chặn một vụ giết người!”

“Tớ chưa từng nghe thấy cái gì vớ vẩn như thế,” nó nói cộc lốc. “Cậu tính đứng im trong cái tủ bé tí này suốt bốn tiếng kiểu gì? Để tớ đi kiểm tra hành lang. Khi nào thông thoáng sẽ báo.”

Nó rập rờn bay lên từ vai Lyra. Cô bé nhìn thấy cái bóng nhỏ xíu của nó xuất hiện trong khe sáng.

“Không ích gì đâu, Pan, tớ sẽ ở lại,” cô bé nói. “Ở đây có một cái áo nữa hay gì đấy. Tớ sẽ trải nó xuống sàn và thư giãn. Tớ nhất định phải xem họ sẽ làm gì.”

Lúc đó cô bé đang khom người. Cô cẩn thận đứng dậy, lần mò xung quanh tìm móc treo quần áo trong lúc cố gắng không gây ồn. Cô chợt phát hiện ra cái tủ này lớn hơn mình tưởng tượng. Trong đó có vài bộ áo choàng và mũ trùm hàn lâm, vài cái có lông xung quanh, và hầu hết đều được đính viền lụa.

“Không biết có phải đám này là của Hiệu trưởng hết không nhỉ?” Cô bé khẽ nói. “Khi nhận bằng danh dự ở những nơi khác, có lẽ họ tặng ông ấy những bộ áo choàng lộng lẫy và ông giữ chúng ở đây để diện… Pan, cậu có thật sự nghĩ trong rượu không phải là thuốc độc không?”

“Không,” nó đáp. “Tớ nghĩ là thuốc độc, giống như cậu. Có điều tớ cho rằng đấy không phải việc của chúng ta. Và tớ nghĩ rằng can thiệp sẽ là điều ngốc nghếch nhất cậu từng làm trong cuộc đời đầy sự ngớ ngẩn của mình. Có liên quan gì đến chúng ta đâu.”

“Vớ vẩn,” Lyra vặc lại. “Tớ không thể ngồi đây nhìn họ bỏ độc bác ấy được!”

“Vậy đi chỗ khác thôi.”

“Đồ nhát chết, Pan ạ.”

“Phải đó. Tớ có thể hỏi cậu định làm gì không? Cậu sẽ nhảy ra giật lấy cái li từ những ngón tay run rẩy của ông ấy hả? Cậu đang nghĩ cái gì vậy?”

“Tớ chẳng nghĩ gì cả, và cậu biết rõ điều đó,” cô bé khẽ gắt lên. “Nhưng giờ, sau khi đã thấy việc Hiệu trưởng làm, tớ không còn lựa chọn nào khác. Cậu hẳn phải biết cái gọi là lương tâm đúng không? Làm sao tớ có thể cứ thế bỏ đi, an vị ở Thư viện hay chỗ nào đó trong khi biết điều gì có thể xảy ra chứ? Tớ không định làm vậy đâu, thề đấy.”

“Đây là việc cậu đã luôn muốn làm,” một lúc sau nó nói.

“Cậu muốn trốn ở đây nhìn trộm. Sao tớ lại không nhận ra sớm hơn nhỉ?”

“Được rồi, tớ có muốn thế thật,” cô bé đáp. “Mọi người đều biết họ đang tiến hành một thứ gì đó bí mật. Một thứ lễ nghi tôn giáo gì đó. Và tớ chỉ muốn biết nó là gì thôi.”

“Đó không phải là việc của chúng ta! Nếu bọn họ muốn tận hưởng vài bí mật nho nhỏ của bản thân thì cậu cũng nên thấy tự trọng và để mặc họ. Ẩn trốn và rình mò chỉ dành cho bọn nhóc ngớ ngẩn thôi.”

“Biết ngay cậu sẽ nói thế mà. Giờ thì thôi càm ràm đi.”

Hai đứa ngồi im lặng trong một lúc, Lyra ngó ngoáy khó chịu trên sàn tủ cứng còn Pantalaimon thì đậu trên một trong những bộ áo choàng, rung bộ râu tạm thời của mình với vẻ tự đắc. Một mớ bòng bong đủ loại suy nghĩ đang vật lộn trong đầu cô. Cô bé không muốn gì hơn là được chia sẻ chúng với linh thú của mình, nhưng cái tôi của cô quá lớn. Có lẽ cô nên cố xua chúng đi mà không cần đến sự giúp đỡ của Pan.

Lyra cảm thấy sự bất an xâm chiếm tâm trí mình, nhưng cô không lo cho bản thân. Cô bé gặp rắc rối nhiều đến mức phát quen rồi. Lần này cô đang lo cho Ngài Asriel, và bất an về ý nghĩa của toàn bộ chuyện này. Ông không thường xuyên ghé thăm Học viện, mà lần này lại tới đúng lúc căng thẳng chính trị lên cao. Điều đó có nghĩa là ông không đơn thuần chỉ tới để ăn uống và hút thuốc với vài người bạn cũ. Cô biết rằng cả Ngài Asriel và Hiệu trưởng đều là thành viên của Hội đồng Nội các, cơ quan tham vấn đặc biệt của Thủ tướng, nên việc này có lẽ có liên quan tới cơ quan đó; nhưng các cuộc họp của Hội đồng Nội các đều được tổ chức tại Cung điện chứ không phải ở Phòng nghỉ của Học viện Jordan.

Vả lại, mấy ngày gần đây có một lời đồn đang khiến những người phục vụ ở Học viện xôn xao. Nghe nói người Tartar đã xâm chiếm Muscovy, và đang tràn lên phía bắc tới St Petersburg. Từ đó họ có thể chi phối Biển Baltic và rốt cuộc sẽ chiếm trọn vẹn phần Tây Âu. Ngài Asriel thì đang ở vùng Viễn Bắc: lần cuối Lyra gặp ông là khi ông đang chuẩn bị cho cuộc thám hiểm tới Lapland…

“Pan,” cô khẽ gọi.

“Gì thế?”

“Cậu có nghĩ sẽ có chiến tranh không?”

“Chưa đâu. Chiến tranh mà nổ ra vào tuần tới hay gì đó thì Ngài Asriel đã chẳng đến dùng bữa ở đây rồi.”

“Tớ cũng nghĩ thế. Nhưng sau đó thì sao?”

“Suỵt! Có người đến.”

Cô bé ngồi dậy, ghé mắt nhìn qua khe cửa. Đó là người Quản gia, tới để khơi bấc đèn như Hiệu trưởng đã dặn. Phòng chung và Thư viện được thắp đèn mạch, nhưng trong Phòng nghỉ thì các Học giả thích ánh đèn dầu cũ kĩ và dịu dàng hơn. Chừng nào Hiệu trưởng còn đương nhiệm thì điều này sẽ không thay đổi.

Ông Quản gia khơi bấc đèn, cho thêm một khúc củi vào lò sưởi, rồi chăm chú lắng nghe tiếng động ngoài cửa Đại sảnh trước khi lấy một nắm lá thuốc từ máy nghiền. Ông ta vừa đậy nắp lại thì tay cầm của cánh cửa còn lại vặn mở khiến ông giật mình hốt hoảng. Lyra cố nén cười. Ông Quản gia vội dúi đám lá vào túi áo rồi quay về phía người mới vào.

“Ngài Asriel!” Ông thốt lên, một cơn ớn lạnh vì kinh ngạc chạy dọc sống lưng Lyra. Tại vị trí của mình, cô bé không thể nhìn thấy Ngài Asriel, và cô cố kìm nén ý muốn được xoay người để nhìn.

“Chào buổi tối, Wren,” Ngài Asriel nói. Lyra luôn cảm thấy thích thú xen lẫn e sợ mỗi khi nghe thấy giọng nói khàn khàn đó. “Ta tới quá muộn để dùng bữa nên sẽ đợi ở đây.”

Ông Quản gia có vẻ bối rối. Khách chỉ vào Phòng nghỉ khi có lời mời của Hiệu trưởng, và Ngài Asriel biết rõ điều đó; nhưng ông Quản gia cũng thấy rằng Ngài Asriel đang nhìn xoáy vào chỗ phồng trên túi áo của mình, nên ông quyết định không phản kháng.

“Tôi có nên báo với Hiệu trưởng rằng ngài đã đến không, thưa ngài?”

“Không vấn đề gì. Ông mang cho ta chút cà phê nhé.”

“Đã rõ, thưa ngài.”

Người Quản gia cúi chào rồi vội vã đi ra, con linh thú ngoan ngoãn chạy theo gót ông. Bác của Lyra bước tới bên lò sưởi rồi vươn hai cánh tay lên quá đầu và gầm lên ngáp như một con sư tử. Ông đang mặc đồ đi đường. Mỗi lần gặp lại bác của mình, Lyra đều nhớ rằng bản thân mình e sợ ông đến nhường nào. Giờ thì không có chuyện lẻn ra mà không bị phát hiện nữa rồi: cô sẽ phải ngồi thật im mà hi vọng.

Linh thú của Ngài Asriel, một con báo tuyết, đang đứng đằng sau ông.

“Ông định trình chiếu ở đây luôn à?” Nó khẽ hỏi.

“Phải. Như thế sẽ đỡ ầm ĩ hơn là tới Giảng đường. Họ sẽ muốn xem các mẫu vật nữa; lát nữa ta sẽ cho gọi người khuân vác vào. Tình hình đang căng lắm, Stelmaria ạ.”

“Ông nên nghỉ chút đi.”

Ngài Asriel duỗi người ra trên chiếc ghế bành, do vậy Lyra không nhìn được mặt ông nữa.

“Phải, phải. Ta cũng nên thay đồ nữa. Biết đâu lại có một quy ước xa xưa nào đó cho phép họ phạt ta một tá rượu vì dám ăn mặc không chỉn chu mà vào đây. Ta cần ngủ ba ngày. Thật ra là…”

Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó người Quản gia bước vào với khay bạc đựng một ấm cà phê và chiếc tách.

“Cảm ơn ông, Wren,” Ngài Asriel nói. “Có phải trên bàn kia là rượu Tokay đó không?”

“Ngài Hiệu trưởng đặt đóng chai riêng cho ngài đó, thưa ngài,” ông Quản gia đáp. “Hiện tại chỉ còn hơn ba chục chai của năm 98 thôi ạ.”

“Những điều tốt đẹp đều sẽ trôi qua. Đặt khay xuống cạnh ta. À, ông nhắn người khuân vác mang hai hộp ta gửi ở Nhà gác vào đây được chứ?”

“Vào đây sao, thưa ngài?”

“Phải, vào đây, ông bạn ạ. Ta còn cần một màn hình và đèn chiếu nữa, cũng ở đây, ngay bây giờ.”

Người Quản gia không ngăn được bản thân há mồm vì kinh ngạc, nhưng ông không hỏi han hay phản đối gì.

“Wren, ông quên vị trí của mình rồi đấy,” Ngài Asriel nói.

“Đừng chất vấn ta; cứ làm theo lời ta nói thôi.”

“Vâng, thưa ngài,” ông Quản gia đáp. “Nếu được phép, tôi xin đề nghị được báo với ông Cawson về việc ngài định làm, thưa ngài, đề phòng ông ấy có phần không hài lòng, nếu ngài
hiểu ý tôi.”

“Được. Vậy thì báo với ông ấy đi.”

Ông Cawson là người Quản lí. Từ lâu giữa ông ta và Quản gia đã có sự đối địch sâu sắc. Quản lí là cấp trên, nhưng Quản gia lại có nhiều cơ hội lấy lòng các Học giả, và tận dụng được điều đó. Ông sẽ rất vui vì có cơ hội cho ông Quản lí thấy rằng mình biết nhiều hơn về những việc đang diễn ra trong Phòng nghỉ.

Ông cúi chào rồi rời đi. Lyra quan sát bác mình rót một cốc cà phê, uống một hơi, rồi rót thêm cốc nữa và chậm rãi nhấm nháp. Cô bé đang rất sốt ruột. Hộp đựng mẫu vật? Đèn chiếu? Có gì khẩn cấp và quan trọng mà ông ấy phải cho các Học giả xem đến thế?

Rồi Ngài Asriel đứng dậy và rời khỏi lò sưởi. Cô bé nhìn rõ cả người ông, và kinh ngạc trước sự tương phản ông tạo nên với người Quản gia tròn trĩnh và các Học giả gù chậm chạp. Ngài Asriel là một người đàn ông cao lớn với đôi vai đầy uy lực, một khuôn mặt tối sầm dữ tợn, và đôi mắt dường như loé lên những tiếng cười độc ác. Đó là một khuôn mặt để thống trị, hoặc để chiến đấu: nhất quyết không phải gương mặt của sự chiếu cố hay thương hại. Mọi cử động của ông đều khoa trương và cân bằng tuyệt đối, giống như những cử động của một con thú hoang. Khi xuất hiện trong một căn phòng như thế này, trông ông như thể một con vật hoang dã bị giam cầm trong cái lồng quá nhỏ so với nó vậy.

Vào lúc đó biểu hiện của ông có vẻ xa cách và đầy âu lo. Con linh thú tới gần và dựa đầu lên eo chủ nhân. Ông nhìn xuống phía nó với vẻ mặt khó dò trước khi quay đi bước tới bên bàn. Lyra đột nhiên cảm thấy bụng mình quặn lại, Ngài Asriel vừa nhấc nút chai rượu Tokay lên, và đang rót ra cốc.

“Không được!”

Tiếng kêu khẽ thoát ra trước khi cô bé kịp ngăn nó lại. Ngài Asriel nghe thấy liền lập tức quay lại.

“Ai đó?”

Chẳng còn cách nào khác, cô bé vội vàng rời khỏi tủ quần áo rồi lao tới giật lấy cái cốc trên tay ông. Rượu sánh ra ngoài, bắn đầy lên mép bàn và thảm sàn, chiếc cốc rơi xuống đất vỡ tan tành. Ông liền tóm lấy cổ tay cô bé và vặn mạnh.

“Lyra! Cháu làm cái trò gì thế?”

“Bỏ cháu ra rồi cháu sẽ nói!”

“Ta sẽ bẻ tay cháu trước. Sao cháu dám vào đây chứ?”

“Cháu vừa cứu mạng bác đó!”

Họ đứng lặng một lúc. Cô nhóc vặn vẹo vì đau đớn nhưng chỉ nhăn mặt để ngăn bản thân khóc to. Người đàn ông cúi xuống cau có nhìn cô đầy phẫn nộ.

“Cháu vừa nói gì?” Giọng ông đã dịu lại.

“Rượu có độc đó,” cô bé lầm bầm qua kẽ răng nghiến chặt.

“Cháu thấy ông Hiệu trưởng đổ bột gì đó vào.”

Ông thả tay ra và Lyra sụp xuống sàn. Pantalaimon liền bay tới đậu trên vai cô bé, vẻ đầy lo lắng. Bác của cô nén giận nhìn xuống, cô bé thì không dám nhìn vào mắt ông.

“Cháu chỉ tới xem cái phòng trông như thế nào thôi,” cô bé nói. “Cháu biết mình không nên làm thế. Nhưng cháu đang định đi ra trước khi có ai đó vào thì nghe thấy tiếng ông Hiệu trưởng tới và bị kẹt lại. Tủ quần áo là chỗ duy nhất có thể trốn được. Và cháu đã thấy ông ấy đổ bột vào trong rượu. Nếu cháu mà không…”

Có tiếng gõ cửa.

“Người khuân vác đấy,” Ngài Asriel nói. “Quay lại tủ quần áo đi. Ta mà nghe thấy bất cứ tiếng động nào thì cháu cứ liệu đấy.”

Cô bé vội lao vào tủ, vừa kịp kéo cửa lại thì Ngài Asriel lên tiếng: “Vào đi.”

Đúng như ông nói, đó là người khuân vác.

“Trong này ạ, thưa ngài?”

Lyra thấy ông lão đứng do dự nơi khung cửa, phía sau ông lấp ló góc của một chiếc hộp gỗ lớn.

“Đúng vậy, Shuter ạ,” Ngài Asriel đáp. “Mang cả hai vào và đặt chúng xuống cạnh bàn.”

Lyra thả lỏng đôi chút, cho phép bản thân cảm nhận cơn đau trên vai và cổ tay. Đáng ra ngần đó đã đủ làm cô bé khóc, nhưng cô lại không phải đứa mít ướt. Tay vào đó, cô nghiến răng và nhẹ nhàng cử động cánh tay cho tới khi cơ bắp giãn ra.

Đột nhiên có tiếng thuỷ tinh vỡ và tiếng chất lỏng đổ ra ồng ộc.

“Khỉ thật, Shuter, đồ hậu đậu ngu ngốc! Nhìn xem ông đã làm gì này!”

Lyra vừa kịp nhìn thấy điều đó. Bác cô đã đánh đổ bình rượu Tokay khỏi bàn và khiến nó trông như thể chính người khuân vác đã làm đổ vậy. Ông lão cẩn thận đặt chiếc hộp xuống và bắt đầu xin lỗi.

“Tôi thật sự xin lỗi, thưa ngài – hẳn là tôi đã tới sát hơn tôi nghĩ…”

“Lấy gì đó dọn đống hỗn độn này đi. Nhanh lên, trước khi nó thấm vào thảm!”

Người khuân vác và anh phụ việc trẻ tuổi vội vàng chạy ra ngoài. Ngài Asriel tiến tới bên tủ quần áo rồi khẽ nói.

“Nhân tiện ở trong đó thì cháu có thể trở nên có ích đấy. Quan sát Hiệu trưởng thật kĩ khi ông ta vào. Nếu cháu có thể nói cho ta biết điều gì đó thú vị về ông ta, ta sẽ giúp cháu không lấn sâu thêm vào cái mớ rắc rối này. Hiểu chứ?”

“Vâng, thưa bác.”

“Gây ra một tiếng động là ta không giúp nữa đâu. Mặc cháu đó.”

Ông bước ra xa và đứng quay lưng vào lò sưởi khi người khuân vác trở lại với chổi và gàu hót để dọn thuỷ tinh, cùng với một cái bát và giẻ lau.

“Tôi chỉ có thể nói lại một lần, thưa ngài, tôi thật sự mong ngài tha lỗi; tôi không biết điều gì…”

“Ông chỉ cần dọn dẹp là được rồi.”

Trong lúc người khuân vác bắt đầu lau rượu khỏi thảm sàn, ông Quản gia gõ cửa rồi bước vào cùng với người phục vụ nam của Ngài Asriel, một người đàn ông có tên Thorold. Cả hai đang bê một chiếc hòm nặng chịch bằng gỗ sơn bóng với tay cầm bằng đồng. Họ đứng khựng lại khi nhìn thấy việc người khuân vác đang làm.

“Phải, là rượu Tokay đó,” Ngài Asriel nói. “Tiếc thật. Là đèn chiếu đó hả? Thorold, ông đặt nó lên cạnh tủ quần áo được chứ? Ta sẽ treo màn chiếu lên ở phía bên kia.”

Lyra nhận ra cô có thể nhìn thấy màn hình cùng mọi thứ trên đó qua khe cửa, và tự hỏi không biết có phải bác mình cố tình sắp xếp nó như vậy không. Trong tiếng ồn người phục vụ nam tạo ra khi tháo tấm vải lanh cứng và căng nó lên khung, cô bé thì thầm:

“Thấy chưa? Cũng đáng để đến đây đó chứ?”

“Có thể,” Pantalaimon nghiêm khắc đáp lại bằng giọng bướm đêm nhỏ xíu của mình. “Mà cũng có thể là không.”

Ngài Asriel đứng bên ngọn lửa nhâm nhi nốt chỗ cà phê còn lại, u uất quan sát Thorold mở chiếc hộp đựng đèn chiếu và tháo nắp ống kính trước khi kiểm tra bình đựng dầu.

“Vẫn còn khá nhiều dầu, thưa ngài,” ông ta nói. “Tôi có cần gọi thợ tới vận hành nó không?”

“Không cần. Ta sẽ tự làm. Cảm ơn ông, Thorold. Họ đã dùng xong bữa tối chưa, Wren?”

“Tôi cho là sắp xong rồi, thưa ngài,” ông Quản gia đáp. “Nếu tôi hiểu đúng về ông Cawson, thì Hiệu trưởng và khách của ngài ấy sẽ không nán lại khi biết ngài đang ở đây đâu. Tôi có thể dọn khay cà phê được không?”

“Dọn đi đi.”

“Vâng, thưa ngài.”

Sau khi khẽ cúi chào, ông Quản gia cầm lấy cái khay và đi khỏi cùng với Thorold. Ngay khi cửa vừa khép lại, Ngài Asriel liền nhìn qua căn phòng thẳng tới tủ quần áo. Lyra cảm thấy áp lực của ánh nhìn đó như thể nó có hình dạng cụ thể, như thể nó là một mũi tên hay một ngọn giáo vậy. Rồi ông quay đi thì thầm gì đó với linh thú của mình.

Con linh thú bước tới, điềm tĩnh ngồi xuống cạnh ông, lanh lợi, thanh thoát và dữ tợn. Đôi mắt xanh ngọc của nó rà soát căn phòng trước khi quay về phía cửa Đại sảnh cùng với đôi mắt đen của chủ nhân khi tay cầm được vặn mở. Lyra không thể nhìn thấy cánh cửa, nhưng cô nghe được tiếng hít vào thật mạnh của người đầu tiên bước vào phòng.

“Hiệu trưởng,” Ngài Asriel lên tiếng. “Vâng, tôi đã trở lại. Xin hãy đưa các vị khách vào; tôi có thứ rất thú vị muốn cho quý vị xem.”

Chủ Đề