10 bộ phim hay nhất của brad pitt năm 2022

Brad Pitt tên thật là William Bradley, sinh ngày 18 tháng 12 năm 1963 tại Shawnee, Oklahoma, Hoa Kỳ. Gia đình Brad Pitt không có ai đi theo con đường nghệ thuật nhưng từ nhỏ Brad đã ước ao sẽ trở thành một ca sĩ hoặc một diễn viên. Thật khó ai ngờ ước vọng tưởng như bông đùa của đứa trẻ ngày đó lại trở thành sự thật khi Brad giờ đây không chỉ là một trong những diễn viên nam hấp dẫn nhất thế giới, tham gia hơn 60 bộ phim, giành 26 giải thường, hơn 50 lần được đề cử tại các lễ trao giải điện ảnh danh tiếng và trở thành một tên tuổi lớn ở Hollywood

Dưới đây la top 10 phim hay nhất của nam tài tử điển trai này theo bình chọn của Next Phim

1. Phim Fight Club – Sàn Đấu Sinh Tử

Dựa trên cuốn tiểu thuyết cùng tên năm 1996 của Chuck Palahniuk – Fight Club là tác phẩm của David Fincher và các ngôi sao lớn như Brad Pitt, Edward Norton, và Helena Bonham Carter.
Norton đóng vai nhân vật chính không tên, người bất mãn với cuộc sống tầm thường bệnh hoạn của mình. Sau cuộc gặp gỡ tình cờ với Pitt [Tyler Durden], hai người đã tìm thấy Fight Club và phát hiện ra rằng nhiều người đàn ông khác đang thích thú giải trí với bạo lực.
Vai diễn của Brad Pitt, giống như bộ phim, gây tranh cãi, nhưng không thể phủ nhận rằng diễn xuất của tài tử cực kỳ đáng nhớ. Vai diễn trong phim trở thành tượng đài trong sự nghiệp tuyệt vời của tài tử điển trai.

2. Phim phim Inglourious Basterds [Định Mệnh ]

Kịch bản và đạo diễn bởi Quentin Tarantino, bộ phim tự hào với dàn diễn viên toàn sao như Brad Pitt, Christopher Waltz, Mélanie Laurent, Michael Fassbender, Eli Roth, và Diane Kruger. Phim kể câu chuyện lịch sử giả tưởng xen kẽ hai âm mưu ám sát lãnh đạo Đức Quốc xã.

Toàn bộ bối cảnh trong Inglourious Basterds diễn ra trong thời kỳ chiến tranh thế giới lần thứ II, khi nước Đức vẫn đang thống trị toàn Châu Âu, tuy nhiên bộ phim lại chịu ảnh hưởng bởi thể loại cao bồi viễn tây kiểu Ý phát triển vào giữa thập kỷ 60 của thế kỷ trước.
Đâu chỉ thế, Inglourious Basterds cũng được lấy cảm hứng từ rất nhiều tác phẩm điện ảnh về chiến tranh như Guns of Navarone, Where Eagles Dare, Dirty Dozen.

Giống như Reservoir Dog, Pulp Fiction hay Kill Bill, Quentin xây dựng rất nhiều tuyến nhân vật trong Inglourious Basterds. Tuy nhiên, chỉ có 3 hình tượng chính là Người Anh hùng [Brad Pitt], tên Phát xít [Christoph Waltz] và Người con gái [Melanie Laurent]. Họ được giới thiệu lần lượt qua từng chương và cùng hội tụ ở chương cuối.

Bộ phim có được thành công ấn tượng khi phát hành, là bộ phim có doanh thu cao nhất của Tarantino cho đến nay, trước cả phim Django Unchained.

3. Fury 2014 [ Cuồng Nộ ]

Cuồng Nộ đặt bối cảnh vào giai đoạn cuối của cuộc Chiến tranh Thế giới lần thứ II, 04/1945, ‘Fury’ theo chân chiến binh dày dạn kinh nghiệm chiến trường Wardaddy [Brad Pitt], người chỉ huy một chiếc xe tăng chủ lực Sherman của Anh và đội hình chiến đấu 5 người trong một nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm luồn sâu tập kích đằng sau chiến tuyến của quân thù. Bị áp đảo bởi số lượng và hỏa lực từ kẻ thù, Wardaddy và các đồng đội phải đối mặt với vô vàn khó khăn nguy hiểm bằng một cố gắng phi thường nhằm đánh thẳng vào trái tim của Đức Quốc Xã.

Góp phần tạo nên thành công của bộ phim, không thể không nhắc đến dàn diễn viên chính. Tài tử Brad Pitt thể hiện thành công vai diễn trung sĩ Don Collier với nội tâm và cảm xúc phức tạp, vừa nóng nảy, vừa lạnh lùng, cứng rắn. Kế đó là nam diễn viên trẻ Logan Lerman với vai diễn anh chàng tân binh Norman. Được biết đến qua loạt phim dành cho thiếu niên Percy Jackson, tới Fury, anh gần như lột xác hoàn toàn với vai diễn khó, đòi hỏi phải thể hiện nhiều cảm xúc nội tâm. Hành trình của nhân vật Norman trong phim phần nào cũng giống như sự nghiệp của Logan Lerman: từ một tân binh trẻ, trải qua những sự kiện, biến cố để ngày một trưởng thành hơn.

4. LEGENDS OF THE FALL – Huyền Thoại Mùa Thu

Có lẽ không thể không thể không nhắc đến bộ phim kinh điển này của Brad Pitt. Vẻ lãng tử của Brad Pitt trong “Huyền thoại mùa thu” từng đốn tim hàng triệu cô gái vào thập niên 1990.

Năm 1994, đạo diễn Edward Zwick [The Last Samurai, Blood Diamond] đã chuyển thể tiểu thuyết “Huyền thoại mùa thu” thành bộ phim cùng tên, với sự góp mặt của ba nam diễn viên tên tuổi: Brad Pitt, Anthony Hopkins và Aidan Quinn; dành giải Oscar cho Quay phim xuất sắc nhất. Trên màn ảnh, Huyền thoại mùa thu gây ấn tượng bằng nét tinh tế, lãng mạn trong cách xử lí chủ đề tình yêu; luôn dồn đẩy các cá tính nhân vật để diễn tả rõ ràng hơn chuỗi cảm xúc về hạnh phúc, khủng hoảng, đau đớn… Đặc biệt bộ phim đem lại những trải nghiệm thú vị về hình ảnh, nơi ánh sáng và màu sắc đủ sức dẫn dắt người xem thẩm thấu các lớp lang câu chuyện, đủ sức khơi gợi óc quan sát liên tục để trí tưởng tượng ngược về những không gian và khung cảnh quá vãng xa xôi…

5. THE CURIOUS CASE OF BENJAMIN BUTTON [2008]

Dựa trên câu chuyện ngắn năm 1922 cùng tên của F. Scott Fitzgerald, bộ phim giả tưởng lãng mạn này kể về một câu chuyện cổ tích phi thường, kỳ lạ và đen tối.
The Curious Case of Benjamin Button là một hành trình cảm xúc tuyệt vời và đẹp đẽ, với những cách sử dụng đột phá về hiệu ứng hình ảnh và những khoảnh khắc đầy tình cảm. Brad Pitt tham gia vào câu chuyện kỳ lạ của phim từ đầu đến cuối về một người đàn ông sinh ra ở tuổi bát tuần và trẻ dần lại. Cuộc đời của Benjamin kéo dài từ ngày cuối của cuộc Thế chiến thứ nhất cho tới thế kỉ 21.

Ai chẳng muốn có một ông chồng như chàng Benjamin trong The curious case of Benjamin Button của đạo diễn Flitcher. Cứ tưởng tượng thế này, mới cưới là một ông già lụ khụ nhăn nheo, nhưng càng sống chung chàng ta càng cứ trẻ ra, trẻ mãi cho đến khi đẹp trai như chàng Brad Pitt. Chẳng bà vợ nào ưa chuyện ngược: lấy chồng đẹp như Brad Pitt trong “Fight Club”, “Seven”, “Thelma & Louise”, rồi bỗng nhiên vài bữa lại giống chàng Pitt trong “Cutting Class”, tiếp đến một Brad Pitt học lớp 7 và cuối cùng chỉ còn cậu bé Brad Pitt nằm trong nôi!

6. OCEAN’S ELEVEN [2001]

Phim là câu chuyện xoay quanh kế hoạch cướp 3 casino ở Las Vegas cùng lúc của Danny Ocean. Không chỉ có một cốt truyện thu hút, Ocean’s Eleven còn hấp dẫn bởi dàn diễn viên “hoành tráng” với những cái tên như Brad Pitt, George Clooney, Matt Damon, Julia Roberts, Bernie Mac,.

Phim làm lại từ trò chơi yêu thích Rat Pack năm 1960, Ocean’s Eleven theo chân một nhóm các tên trộm mà đứng đầu là tên trộm siêu hạng Danny Ocean vừa mới ra tù thì muốn thực hiện kế hoạch đầy tham vọng. Mục tiêu của hắn là kho bạc chứa tiền của ba sòng bài lớn nhất tại Las Vegas của tay cự phú Terry Benedict [Andy Garcia].
Ocean lên danh sách chiêu mộ và lần lượt có trong tay mình 11 quái kiệt trong đó có thần bài Rusty Ryan, anh em Virgil và Turk, một chuyên gia chất nổ và một chuyên gia nhào lộn.
Phần thưởng cho tất cả là 150 triệu USD tiền mặt nhưng thách thức họ là hệ thống bảo vệ nghiêm ngặt hiện đại của sòng bài. Liệu Ocean có chiếm được số tài sản kếch sù và quan trọng nhất là đoạt lại trái tim của Tess [vợ cũ của Ocean] đang nằm trong vòng tay của Terry?

Phim thu về 450,72 triệu đô la phòng vé toàn cầu

7. World war Z

World War Z – bộ phim về zombie ra mắt hồi cuối tháng 6 năm 2013 – với doanh thu vừa chạm ngưỡng 502,67 triệu USD đã trở thành bộ phim thành công nhất về mặt thương mại của Brad Pitt từ trước tới nay. Không thể phủ nhận định dạng 3D với giá vé cao hơn bình thường đã giúp bộ phim có được kết quả ấn tượng nhưng rõ ràng Brad Pitt hoàn toàn có thể hài lòng với con số này.

8. Troy – Cuộc chiến thành Troy 2004

Nội dung của Troy xoay quanh cuộc chiến giữa Paris thành Troy và vua Menelaus xứ Mycenae. Hoàng tử Paris mê mẩn nàng Helen [vợ của vua Menelaus] và dụ dỗ nàng về Troy với mình. Chồng Helen tức giận nên đã xúi anh mình là Agamemnon đem quân đánh Troy. Agamemnon, người đã muốn chinh phục Troy trong nhiều năm, đã sử dụng điều này như một lý do xâm lược Troy. Agamemnon chiêu dụ Achilles đi đánh Troy.

9. Ông bà Smith 2005

Bộ phim hành động đầy chất thơ tình của đạo diên Doug Liman chính là nơi khởi nguồn của mối tình tuyệt vời từ trong phim ra đến ngoài đời của Brad Pitt và Angelina Jolie.

“Mr. & Mrs. Smith” – Ông bà Smith kể về một cặp vợ chồng hạnh phúc với nghề sát thủ chuyên nghiệp, nay bỗng vướng vào một thử thách nguy hiểm song cũng rất đỗi thú vị đó là sát hại lần nhau.

Cả hai đã đều giấu kín chuyện “tày trời” này, họ vẫn yêu nhau đắm say và cuồng nhiệt. Trong thời gian chung sống, dần dần những mâu thuẫn nảy sinh song họ vẫn cố gắng níu kéo mối quan hệ vợ chồng đang đắm chìm trong hạnh phúc.

10. Thelma & Louise
Thelma & Louise là một thể loại phim đường phố do Ridley Scott đạo diễn và Callie Khouri viết Kịch bản. Phim có sự tham gia của Geena Davis vai Thelma và Susan Sarandon vai Louise, hai người bạn cùng tham gia vào một chuyến đi đường dài với những hệ quả tai hại. Những vai phụ bao gồm Harvey Keitel, Michael Madsen và Brad Pitt với vai J.D, vai diễn đã thúc đẩy sự nghiệp của anh.

Bộ phim đạt cả thành công về thương mại lẫn đánh giá phê bình, nhận 6 đề cử giải Oscar và đoạt giải Oscar cho Kịch bản gốc xuất sắc nhất cho Khouri. Scott được

đề cử đạo diễn xuất sắc nhất, trong khi Sarandon và Davis nhận đề cử nữ chính xuất sắc nhất. Sau khi công chiếu phim nhận rất nhiều lời tranh cãi, đặc biệt là về cái kết của phim. Tại điểm giao nhau của một số thể loại, đây được coi là một tác phẩm kinh điển, gây ảnh hưởng lớn đến những bộ phim và công trình nghệ thuật khác, đồng thời đánh dấu kỷ nguyên đầu tiên về một bộ phim có chủ nghĩa nữ quyền.

Danh sách kền kền ngày 14 tháng 1 năm 2020Jan. 14, 2020

Nhìn kỹ hơn vào cơ thể diễn viên được đề cử giải Oscar.

Qua

Brad Pitt là một ngôi sao điện ảnh không thể phủ nhận.Nhưng anh ấy có phải là một diễn viên tuyệt vời không?Photo-Illustration: Kền kền và lịch sự của các hãng phimPhoto-Illustration: Vulture and Courtesy of Studios

Brad Pitt là một ngôi sao điện ảnh không thể phủ nhận.Nhưng anh ấy có phải là một diễn viên tuyệt vời không?Photo-Illustration: Kền kền và lịch sự của các hãng phimPhoto-Illustration: Vulture and Courtesy of Studios

Brad Pitt là một ngôi sao điện ảnh không thể phủ nhận.Nhưng anh ấy có phải là một diễn viên tuyệt vời không?Photo-Illustration: Kền kền và lịch sự của các hãng phimPhoto-Illustration: Vulture and Courtesy of Studios

Không thể phủ nhận Brad Pitt là một ngôi sao điện ảnh tuyệt vời.Anh ta có một sự mát mẻ đáng ghen tị, những con rắn thông qua công việc của mình trên màn hình, gần đây nhất được sử dụng để có hiệu quả tuyệt vời ở Quentin Tarantino, Ngày xửa ngày xưa ở Hollywood.Anh ấy là loại ngôi sao điện ảnh ngày càng trở nên hiếm hoi - lớn hơn cuộc sống, được đảm bảo, mâu thuẫn, mê hoặc về thể chất, với sự hiểu biết mạnh mẽ về sức mạnh của persona.Nhưng anh ấy có phải là một diễn viên tuyệt vời không?Câu hỏi này là khó khăn hơn để trả lời vì phạm vi sự nghiệp của anh ấy và công việc tốt nhất của anh ấy có thể tinh tế như thế nào.

Các quyết định của Pitt, với tư cách là một diễn viên phản bội một sự tò mò mà tôi đã luôn tìm thấy đáng ngưỡng mộ. Một trong những hiểu biết nhận thức nhất về tác phẩm của anh ấy xuất hiện ở cuối cuốn sách của Jeanine Basinger, The Star Machine.Như Basinger viết, nhiều người trong số các lựa chọn của anh ấy đã thực sự là một trong những thất bại tồi tệ nhất trong sự nghiệp của Pitt.Seven và Fight Club, ngược lại, là những hit lớn.Do đó, Pitt là một trong số ít những ngôi sao mới có nhân cách được đặt, thay vì bị từ chối bởi các dự án sắc sảo hơn của anh ta.Thật vậy, Pitt lóa mắt trong sự hợp tác của anh ấy với David Fincher với tư cách là thám tử trẻ nóng bỏng trong Seven và The Enigma Tyler Durden trong Fight Club. Hãy thay đổi vẻ ngoài và sự hiện diện của anh ấy, anh ấy tạo ra một thần tượng matinee tội nghiệp.Trong các bộ phim như năm 2016, anh ấy dường như chán khi đóng vai anh hùng Mỹ bảnh bao. Anh ấy cũng không phải là kiểu diễn viên cố gắng chứng minh khí phách của mình bằng cách làm cho lao động của hành động có thể nhìn thấy thông qua chủ nghĩa hiện thực quanh co [Leonardo DiCaprio của Oscar-Nab Turn trong The Earnant] hoặc bằng cách che khuất vẻ đẹp của anh ấy [Christian Bale, trong mọi thứ kể từ Tâm lý học Mỹ; Jake Gyllenhaal trong Nightcrawler].Thay vào đó, Pitt có một sự hiểu biết và sử dụng cơ thể to lớn.Như Elaine Lui đã viết trên Lainey Gossip, vì nó là với tất cả các ngôi sao điện ảnh thực sự, khuôn mặt Brad Pitt, là một trải nghiệm toàn thân.Anh ấy thực sự không nhận được đủ tín dụng cho cách anh ấy sử dụng cơ thể của mình như một phần mở rộng khuôn mặt của anh ấy.Công việc của anh ấy trong một lần ở Hollywood đang được công nhận vì lý do này: thể chất của anh ấy nói đầy đủ về một nhân vật lịch sử và miêu tả một sự tự chủ đáng chú ý.One of the most perceptive insights into his work comes at the end of Jeanine Basinger’s trenchant book, The Star Machine. As Basinger writes, “Many of [his] ‘safer’ choices have actually been among the worst failures of Pitt’s career. Seven and Fight Club, by contrast, were huge hits. Pitt is thus one of the few neo-stars whose persona is located in, rather than denied by, his edgier projects.” Indeed, Pitt dazzled in his collaborations with David Fincher as the hotshot young detective in Seven and the enigma Tyler Durden in Fight Club.Despite his looks and presence, he makes a poor matinee idol. In films like 2016’s Allied, he seems bored with playing the stock dashing American hero.He’s also not the kind of actor who tries to prove his mettle by making the labor of acting visible through tortuous realism [Leonardo DiCaprio’s Oscar-nabbing turn in The Revenant] or by obscuring his beauty [Christian Bale, in everything since American Psycho; Jake Gyllenhaal in Nightcrawler]. Pitt instead has a tremendous understanding and use of his body. As Elaine Lui wrote on Lainey Gossip,As it is with all true Movie Stars, Brad Pitt’s face is a full body experience. He actually doesn’t get enough credit for the way he uses his body as an extension of his face.” His work in Once Upon a Time in Hollywood is being recognized for this very reason: His physicality speaks fully to a character’s history and portrays a remarkable self-possession.

Những gì đã giữ anh ta lại là sự thiếu nhất quán của anh ta.Điều này được phát âm hơn vào những năm 1990, khi anh ấy xuất hiện từ những tác phẩm tuyệt vời như Kalifornia, vì mối đe dọa sớm của Grayce [mà Roger Ebert gọi là một trong những màn trình diễn bừa bộn và thuyết phục nhất mà anh ấy từng thấy], thể hiện một giọng nói dao động trong Devil's Artical.Nhưng trong những năm gần đây, Pitt đã thực hiện công việc thú vị nhất trong sự nghiệp của anh ấy, trong vai trò khi sự lạnh lùng của anh ấy bị đẩy đến giới hạn của nó và các nhân vật của anh ấy thấy họ không còn có thể chạy khỏi cảm xúc mà họ đã giấu đi.Anh ấy giỏi nhất trong sự mâu thuẫn: khi sự tự chủ của anh ấy đụng độ với cơn thịnh nộ, cô đơn và nam tính của anh ấy.

Chỉ riêng mùa giải này đã chứng kiến Pitt làm công việc tốt nhất trong sự nghiệp trong hai buổi biểu diễn rất khác nhau-từ ân sủng của Cocksure và bạo lực đẫm máu của Cliff Booth trong một thời ở Hollywood đến khao khát của Roy McBride ở Ad Astra.Tôi đặc biệt bị ám ảnh bởi công việc của anh ấy trong phần sau, đó là một trong những mô tả xuyên thấu nhất về những gì điều hòa gia trưởng làm cho những người đàn ông mà tôi đã từng thấy.Mỗi buổi biểu diễn nói với độ chính xác hùng hồn về nam tính - cách nó định hình đất nước này, mối quan hệ của nó với bạo lực và cách đàn ông ngăn cách cảm xúc.Pitt, người vừa nhận được đề cử Oscar cho nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, cho biết trong một hồ sơ gần đây của New York Times rằng anh ấy sẽ hành động ít hơn về phía trước.Với những màn trình diễn này, tôi nghĩ rằng anh ấy vẫn còn nhiều điều để nói.

Happy Together là một bộ phim hài lãng mạn hầu hết đáng quên, trong đó Pitt đóng vai Brian, một sinh viên đại học được nhìn thấy trong các bữa tiệc và trong lớp diễn xuất chính của Patrick Dempsey.Nó có một chút vai trò đáng nhớ, và nó cũng không yêu cầu Pitt.

Trong bộ phim slasher trung học cẩu thả này, Pitt đóng vai Dwight, một ngôi sao bóng rổ, người lười biếng học thuật và bạn trai ghen tuông.Đáng buồn thay cho Pitt, Dwight là một nguyên mẫu được phác họa kém hơn là một nhân vật sống, thở.Sự lôi cuốn của Pitt xông là rõ ràng, nhưng nó không đủ để đưa ra vai trò hoặc mang đến cho khán giả một cái gì đó để giữ.Ngoài ra, còn có một sự do dự cho buổi biểu diễn của anh ấy làm giảm tác động của sự quyến rũ của anh ấy.to his performancethat lessens the impact of his charm.

Một bộ phim truyền hình thẳng thắn, thẳng thừng về hai anh em trên những con đường hoàn toàn khác nhau;Pitt đóng vai Golden Boy, một ngôi sao đường đua và thực địa nhắm đến học bổng của Đại học Stanford.Cũng như các vai trò đầu tiên khác của mình, anh ta đi qua như được đặt hàng và cứng nhắc, chưa được sử dụng với những gì máy ảnh yêu cầu cho một màn trình diễn đáng tin cậy.

Sau khi các lượt không được công nhận trong bốn bộ phim, vai diễn đầu tiên của Pitt, trong sản phẩm Nam Tư-Mỹ năm 1988 này đã được gác lại và không được phát hành cho đến cuối những năm 1990.Pitt đóng vai Rick, một chàng trai trẻ bị bệnh da hiếm gặp cấm anh ta ở trong ánh sáng, vì vậy anh ta đi xung quanh mặc đồ da từ đầu đến chân.Điều này bao gồm đeo một chiếc mặt nạ khiến anh ta trông giống như một vật thể tôn sùng kỳ lạ, làm cho màn trình diễn của anh ta khá kỳ lạ cho đến 35 phút trong phim, khi cuối cùng chúng ta cũng nhìn thấy khuôn mặt của anh ta.Kỹ năng của Pitt không được tinh chế ở đây;Anh ta cảm thấy thô bạo được phác họa, thậm chí là biểu diễn, khi anh ta vạch ra sự phấn khích như trẻ con và khao khát tính cách của mình.

Tôi có thể hoàn toàn đặt ngón tay vào những gì mà bộ phim độc lập của Tom DiCillo, người được hướng dẫn hoặc diễn xuất Pitt, khi nhạc sĩ khao khát Johnny Suede đang làm.Dù đó là gì, nó không hoạt động.Pitt có vẻ thiếu quyết đoán một cách kỳ lạ về mọi lựa chọn mà anh ta đưa ra, cho dù đó là nhìn chằm chằm xuống một hang động tóc trắng hay phản ứng với paramour của anh ta khi cô giải thích rằng cô ấy trong một mối quan hệ lạm dụng.Anh ấy không thể cấp cho nhân vật bất kỳ ý nghĩa nào về một cuộc sống nội tâm.Johnny Suede là bằng chứng cho thấy ngay cả những ngôi sao vĩ đại, những ngôi sao mà chúng ta liên kết với sức thu hút và ân sủng của ánh sáng, cũng có thể mất thời gian để trau dồi những phẩm chất này và truyền đạt chúng một cách hiệu quả đến máy ảnh.

Sự ưu ái, được quay vào năm 1990 trước khi Pitt, Star Caking Turn In Thelma & Louise, nhưng được tạm gác cho đến năm 1994, là sự pha trộn tuyệt vọng của phong cách và âm điệu.Nó là một loại phim phải được xem là được tin tưởng.Bộ phim tập trung vào một bà nội trợ trong một cuộc hôn nhân có phần không đam mê, người đã thuyết phục người bạn thân nhất Emily ngủ với tình yêu trung học cũ của mình để cô có thể trải nghiệm tình cảm một cách gián tiếp.Pitt là ngọn lửa trong câu hỏi - anh ấy là người yêu của Emily Emily, một nghệ sĩ trẻ, người chủ yếu hoạt động như một đối tượng tình dục để bị trói buộc và ném một trở ngại trong kế hoạch điên rồ của bộ phim.Pitt duy trì một chất lượng dopey nhưng thẳng thắn vượt qua sự lố bịch của bộ phim, nhưng điều hấp dẫn nhất về vai trò này là chứng kiến những cử chỉ quen thuộc của anh ta - cánh tay rộng mở, ngón tay lên môi trong sự tập trung - mà không có tác động nào mà họ có được sau đó.

Ralph Bakshi sườn lằng nhằng, hành động trực tiếp/hoạt hình lai, được tạo ra sau khi người đóng khung thành công của Roger Rabbit, không ủng hộ các diễn viên của mình.Như Roger Ebert đã lưu ý trong bài đánh giá của mình về bộ phim, trong thế giới mát mẻ, một nhân vật con người sẽ ném một cánh tay quanh vai của một phim hoạt hình, và sự không phù hợp sẽ khiến nó mất tập trung vào điều duy nhất chúng ta có thể nhìn trên màn hình.Là một chiếc Gumshoe theo phong cách thập niên 1940, kiểm soát cảnh quan hoạt hình của thế giới mát mẻ, Frank Harris [Pitt] không có nhiều vòng cung.Hiệu suất của anh ấy cuối cùng là cứng và không tưởng tượng.Bản thân Pitt dường như đồng ý.Trong số tháng 8 năm 1992 về chi tiết, đây là cách anh ấy tóm tắt trải nghiệm thế giới tuyệt vời của mình: Đó là niềm vui.Nhưng tôi đã có một số thói quen xấu vì tôi đã tự mình làm hầu hết các bộ phim.Đằng sau một màn hình màu xanh, bạn biết không?Diễn xuất kỳ diệu khi nó mới.Ai đó ném một cái gì đó theo cách của bạn, và bạn bắt nó và bạn ném nó trở lại.Nó khó có thể bốc đồng khi bạn làm việc với một màn hình màu xanh.

Một bộ phim truyền hình đạo đức hoàn toàn vạch ra cuộc sống của một nhóm bạn được nuôi dưỡng trong Hell Bếp Kitchen, bao gồm cả sự lạm dụng của họ trong việc giam giữ vị thành niên và nhiệm vụ trả thù của họ khi trưởng thành.Pitt đóng vai một trong những người bạn, Michael, người trưởng thành đã trở thành trợ lý luật sư quận.Nó khác xa công việc tốt nhất của anh ấy.Pitt lao vào và ra khỏi một giọng nói không đồng đều và đấu tranh để truyền tải sức nặng của một người đàn ông bị ám ảnh bởi chấn thương thời thơ ấu sâu sắc.

Devil Devil của riêng Devil là một bộ phim nhầm lẫn trong đó Pitt đóng vai một thành viên của Quân đội Cộng hòa Ailen, người đã bí mật ở Mỹ để mua tên lửa mà anh ta hy vọng sẽ hỗ trợ cho sự nghiệp của mình.Pitt chưa bao giờ là một diễn viên biến đổi theo nghĩa hiện đại, nơi chúng ta đánh đồng diễn xuất tốt với trọng lượng bị mất và đạt được, những điểm nhấn khó khăn và làm mất đi.Công việc tốt nhất của anh ấy thường là trong những khám phá nhiều sắc thái hơn về tính cách bình tĩnh, hoàn toàn là Americana mà anh ấy đã xây dựng.Devil Devil của riêng mình là một trong số họ.Trong phim, Pitt thể thao một giọng Ailen nông thôn làm cho anh ta làm cho anh ta.Nhưng giọng chỉ chỉ là một phần của vấn đề.Devil Devil riêng đã có một sản phẩm khó khăn.Các cuộc đụng độ của Ego, ngân sách tràn ngập và sự chậm trễ dài đã làm hỏng dự án, theo báo cáo trên tờ New York Times vào thời điểm đó.Pitt tại một thời điểm nói rằng đó là một phần vô trách nhiệm nhất của việc làm phim - nếu bạn thậm chí có thể gọi nó là - mà tôi đã từng thấy.

Seven Years in Tibet — the autobiographical drama adapted from the novel of the same name by Austrian mountaineer Heinrich Harrer, set against the backdrops of World War II and the 1950 invasion of Tibet — demonstrates the worst traits of Pitt as an actor in the 1990s. Distracting accent? Check. Strange blankness in moments as if nothing is going on behind his eyes? Check. Harrer may have led an interesting life, but in Pitt’s hands, he’s all surface-level characterization. He seems more focused on the accent than imbuing his character with an interior life. I can see why Pitt would be drawn to a sweeping historical war drama to prove his mettle, but he only looks the part of a dashing, selfish adventurer. When it comes to portraying the reality of who that person is, he falls short.

Nearly everything about this apocalyptic zombie flick slips from your mind the moment it leaves the screen, including Pitt’s rote performance. He struggles to, well, bring life to the character of Gerry Lane, a U.N. employee trying to keep his family safe as the zombie crisis spreads. Matt Zoller Seitz puts it well in his review: “He’s every other character played by Robert Redford in the 1970s and ‘80s: noble, brave, calm in a crisis, endlessly resourceful, kind to his spouse and children, respectful of authority but not slavishly so, independent-minded but not arrogant; a snooze.”

Meet Joe Black is truly one of the most bonkers romance films of the modern era. When we first meet Pitt, his charm is off the charts as he flirts with Susan Parrish [Claire Forlani]… before getting into a brutal accident where his body bounces between cars like a ragdoll. But that’s not the end of the story, it’s just the beginning. Death arrives at the home of billionaire mogul Bill Parrish [Anthony Hopkins] in the form of the unnamed Pitt character, and he has a pitch: As long as Bill guides Death [given the moniker “Joe Black”] around Earth, Bill won’t die. Pitt plays Joe Black as a blank creation, an understandable approach to a character who is meant to be inscrutable and unfamiliar with the particulars of humanity. Unfortunately, it leads to a calculated performance. But the main problem, in the end, is the movie’s ridiculousness, which no amount of star wattage can sell.

Watching Guy Ritchie’s interminable, testosterone-heavy crime comedy was a test of my patience. Pitt is clearly having fun playing Mickey, an Irish Traveller and bare-knuckle boxing one-punch champion. But the film’s running joke about not understanding his accent wears thin, quickly. Luckily, he has a spunkiness that offsets things, at least in a few moments — but not enough of them.

Steve McQueen’s gut–wrenching 12 Years a Slave finds Brad Pitt, who also produced the film under his Plan B shingle, cast as the one good white person who recognizes and calls attention to the brutality he witnesses on a plantation. Pitt’s producing work in the last decade has been defined by bold choices, many of which explore black life in various contexts [see Moonlight and last year’s The Last Black Man in San Francisco], suggesting that he walks the walk when it comes to representation. But there’s something unnerving and oddly congratulatory about taking on the role of Canadian day laborer Samuel Bass, who is the key to Solomon Northup’s [Chiwetel Ejiofor] freedom. While the notes of gravity he tries to add to the role don’t quite work, Pitt isn’t terrible here. It’s just memorable for the wrong reasons.

Pitt’s worth as an actor is often not found in films that require him to be the marquee star. Still, his efforts work well enough here in spite of a grating, uneven film. Directed by Gore Verbinski, Pitt plays Jerry, a low-level, bad-luck mob employee in a relationship with Julia Roberts’ shrilly written Samantha. Pitt and Roberts don’t play off each other well, thanks primarily to a flat script that has them stuck in screaming matches. But Pitt at least brings a kooky energy to the character.

In David Michod’s loosely factual war satire, Glen McMahon is a four-star general tasked with pulling troops out of Afghanistan who instead does the exact opposite. The character is a caricature from the start. In scene after scene, Pitt feels like he’s making a performance; he never truly lives and breathes. Pitt plays him as a collection of quirks, and the schtick wears out fast.

At first blush, Allied should be the kind of film that hits my sweet spot: a sweeping World War II romance using Casablanca and London as its backdrop while dealing with the ethical, moral, and romantic complications that comes when two spies undercover fall in love and start a life together. Yet even though it takes cues from films like Casablanca and Now, Voyager [the latter for its costuming specifically], Allied doesn’t have the magic and verve of those films. Part of the problem is the actors behind the two spies in question, Marion Cotillard and Brad Pitt, who have negative chemistry. Chemistry between actors is a dance, and these two can’t agree on the rhythm of this romance. Pitt plays Max Vatan, a Royal Canadian Air Force pilot, with grim conviction, no matter whether the character is supposed to be haunted or happy. As a result, moments like Max’s proposal to Marianne [Coltillard] — “Come to London and be my wife” — land with the same energy as someone pointing out an exit on the freeway. And that’s to say nothing about the movie’s sex scenes, which are some of the most passionless I’ve seen in a long time.

In the Neil Jordan-directed Anne Rice adaptation, Pitt struggles to convey the regality of his character Louis, a member of the undead sired by Lestat [a career-best, extravagantly demented Tom Cruise]. Pitt’s movements come across as stiff, particularly in exposition-filled scenes involving Christian Slater. He’s just trying too hard to capture the slinky malevolence of the vampire and comes across too studied as a result. But there are moments when he does sparkle — namely during an exceedingly homoerotic, angry goodbye to fellow vampire Armand [Antonio Banderas]. Cupping Armand’s face, Pitt brims with complication, mixing anger and deep longing as he whispers about refusing to learn his lesson of living without regret. Pitt also plays wonderfully with Kirsten Dunst’s doomed child vampire, Claudia, in scenes that most clearly bring his character into focus.

In Adam McKay’s thinly constructed dramedy exploring the financial crisis, Pitt plays the small supporting role of Ben Rickert, a man who left the financial industry because of his distaste for how things work yet still mentors two men on how to get rich anyway. It’s a muted and ultimately minor performance that gets lost in the film’s chaotically slick stylings.

Directed by Tony Scott, Spy Game is full of the director’s trademarks — fast cuts, garish filters, and unrelenting energy. Pitt plays Tom Bishop, a CIA asset mentored by Nathan Muir [Robert Redford]. Nathan is about to retire, until he hears about Bishop’s capture and imprisonment in China and does everything he can to save Bishop. Pitt plays off Redford [an actor he’s often compared to, both in terms of looks and leading-man charisma] exceedingly well as the young upstart, resulting in an amiable chemistry. Good, but not essential.

What is the alchemy behind a star-making turn? Charisma, of course. Timing, definitely. But perhaps most importantly, a sense of contradiction that audiences are drawn to and want to solve. For Pitt, once he found his standing as an actor, moving beyond the stilted performances of his early years, the contradiction lies in how his sunny good looks hide the remoteness in his characters. In Ridley Scott’s Thelma & Louise, you catch merely a whisper of this, but it’s there as he plays J.D., the slippery criminal with a downhome drawl that becomes the object of desire for the camera and Geena Davis. Pitt is immediately magnetic.

In writer David Benioff and director Wolfgang Petersen’s Troy,an exceedingly buff Brad Pitt plays the infamous warrior Achilles with clear-eyed conviction and undeniable swagger. There’s something alluring in how Pitt plays Achilles, adding touches of cocky humor as he faces the twinned fates in his future: fame and death. His eyes glimmer in a conversation with his mother Thetis [Julie Christie] at the idea of immortality. Those are the good parts, the ones that let you gloss past the scenes where Pitt becomes overly serious to the point of blandness.

In Ridley Scott’s wild and wildly uneven potboiler The Counselor, Pitt plays Westray, a criminal associate who warns the titular character [played by Michael Fassbender] of getting involved with the Mexican cartel. Pitt lends the character a slippery quality that makes you lean in closer, wanting to learn more and untangle the practiced nature of his charm.

Edward Zwick’s Legends of the Fall is the kind of overwrought Hollywood melodrama you either love or you don’t. I have a fondness for tales that sweep through time, document the changes of a specific place [rural Montana], and chart a family along the way [headed here by a patriarch/rancher/war veteran played by Anthony Hopkins]. In Legends, Pitt plays the middle son and brooding romantic hero, Tristan. In his hands, he’s wild, golden, immensely magnetic. In moments when his character grieves — like when he cuts out his dead brother’s heart on the battlefield in order to bring a part of home to be buried — his wails feel forced, too grand for a scene that demands nuance. He’s best in quieter moments, when romance is just out of reach, or with a stare into the distance that silently communicates just how haunted his character is by his brother’s passing. It’s a reminder that as Pitt became a star, he could rely on his power to enchant.

Set in the glorious nature of Missoula, Montana, A River Runs Through It details the coming-of-age of a Presbytarian minister’s two very different sons — the studious, calm Norman [Craig Sheffer] and the troubled and talented fly fisherman/journalist Paul Maclean [Pitt] — through a changing world than runs from World War I to the Prohibition era. Pitt is tender and complex here. There’s a scene in which Paul regales his family around the dinner table with a story about President Calvin Coolidge. He gives the story a gentle buildup, injecting each moment with charm before using it to steamroll his mother’s worry about how he spends his nights. Pitt complicates the moment by turning his sunny disposition into something darker and more hurtful. That broad smile never leaves his face, and we learn how charisma can be a weapon.

Bộ phim Alejandro González Iñárritu từ năm 2006 kéo dài toàn cầu với các cốt truyện được kết nối với nhau, một trong số đó kêu gọi Pitt đóng vai một người đàn ông bị hốc hác bởi bi kịch.Richard [Pitt] đến Ma -rốc cùng với vợ, Susan [Cate Blanchett], để chữa lành và tìm thấy sự an ủi sau cái chết của đứa con của họ, nơi đã làm căng thẳng cuộc hôn nhân sâu sắc.Pitt được yêu cầu chơi một vài nốt nhạc - bị mòn, dịu dàng, thất vọng - điều mà anh ta làm với ân sủng.Nó có một bức chân dung đáng kể, với lông mày nhíu rẽ và đôi mắt mệt mỏi truyền đạt một thế giới bị tổn thương.

Nó mùa xuân năm 1945. Một xác chết và xe tăng chiến trường bị cháy vẫn còn là một sĩ quan Đức trong các cuộc khảo sát lưng ngựa.Sự yên tĩnh đột nhiên bị gián đoạn khi Don Tiết Wardaddy, Collier [Pitt] nhảy từ một chiếc xe tăng, đâm vào mắt sĩ quan Đức với độ chính xác thực tế trước khi anh ta nhẹ nhàng thả con ngựa vào tự nhiên.Don chính xác là loại lãnh đạo mà bạn mong đợi sẽ điều khiển nhóm Ragtag ở trung tâm của bộ phim chiến tranh David Ayer nam tính nghiệt ngã này.Có sự thân mật nam tính thô bạo và tất cả các sắc thái kịch tính chiến tranh cần thiết.Tuy nhiên, một trong những phần hay hơn của bộ phim là xem sự căng thẳng gia tăng trong Pitt trong một bữa ăn đầy khó khăn ở nhà Đức của hai người phụ nữ.Sự căng thẳng trong màn trình diễn của anh ấy rất yên tĩnh trước khi nó tiêu thụ toàn bộ cảnh, khiến nó cảm thấy ngột ngạt.Nó là một ví dụ đáng chú ý về cách các quyết định hiệu suất cụ thể - một hàm bị thắt chặt, tư thế linh cảm - có thể thay đổi tâm trạng của toàn bộ cảnh.

Đối với một bộ phim tuyệt vời, tuyệt vời như vậy, trường hợp tò mò của Benjamin Nút rất mỏng trong cảm giác.Hiếm khi nó nắm bắt được năng lượng hổ phách ma thuật phù hợp mà nó sẽ làm, thay vào đó là cảm giác Maudlin, bị mất, thậm chí là một twee cảm ứng - điều đó thật kỳ lạ khi xem xét lực lượng thông thường của công việc David Fincher.Pitt đóng vai Benjamin Nút với một cú chạm quá nhẹ cho một nhân vật nên tràn ngập cảm giác sâu sắc..Đó là một màn trình diễn ổn trong một bộ phim ổn, hoạt động phù hợp và bắt đầu.

Cố gắng tìm ra sự thật của một màn trình diễn đôi khi cực kỳ khó khăn khi công việc quá tinh tế.Khi giết họ một cách nhẹ nhàng - Andrew Dominik, Mach Machismo, người đã làm giảm mồ hôi, Noir đã đặt ra trong bối cảnh khủng hoảng tài chính và chiến dịch tranh cử tổng thống năm 2008 - sự thật về màn trình diễn của Pitt, khi Mob Enforcer Jackie đang nhìn chằm chằm.Đối với hầu hết các bộ phim, Jackie được nhìn thấy đang nói chuyện trong các quán bar, nhà hàng trống rỗng, thực khách góc, ghế hành khách của xe hơi.Pitt làm cho những cảnh này từ tính đơn giản bằng cách anh ta khảo sát một căn phòng.Anh ta không phải là một nhà điều hành tuyệt vời như một nhân vật lạnh lùng triển khai bạo lực với độ chính xác chuyên nghiệp.Những khoảnh khắc tuyệt vời nhất đến khi anh ấy chơi James Gandolfini, Mickey, yêu cầu Pitt phải lắng nghe nhiều hơn là nói, để khán giả nói về những gì Jackie đang nghĩ mà không nói một lời nào.

Trong Neo-noir này được chấp bút bởi Quentin Tarantino và được đạo diễn bởi Tony Scott, Pitt đóng vai trò nhỏ của Floyd, một người ném đá và phòng cho Dick [Michael Rappaport].Giọng nói của anh ấy, một tiếng nói chậm chạp, thiếu chính xác, rất vui nhộn trong một vài cảnh anh ấy tham gia. Chỉ cần lắng nghe tiếng của anh ấy, oh oh oh khi đối mặt với một khẩu súng, sự khẩn cấp hài hước kéo nhân vật ra khỏi sự sững sờ của anh ấy.Nó là một lớp học bậc thầy trong cách tạo ra một bước ngoặt đáng nhớ với ít chất liệu.

Điều hấp dẫn tôi về hiệu suất của Pitt, trong 12 con khỉ là năng lượng cần thiết để loại bỏ sự làm sáng tỏ vĩnh viễn này.Trong bức tranh Terry Gillam khải huyền, Pitt là nhân vật Jeffrey Goines, một động cơ kỳ lạ, hiếu chiến.Cơ thể của anh ấy là Rangey và Ghécstivingmoving.Mọi quyết định được thiết kế để giữ cho khán giả ở khoảng cách xa thay vì kéo họ lại gần hơn.Buổi biểu diễn đã mang lại cho Pitt một đề cử diễn viên hỗ trợ tốt nhất tại Oscar và một chiến thắng tại Quả cầu vàng.Tôi có thể thấy lý do tại sao-đó là một hiệu suất đánh cắp oxy hoang dã, cảm thấy khác biệt so với công việc trước đây của Pitt [mặc dù người ta có thể vẽ một ranh giới giữa điều này và Kalifornia].Quá biểu diễn.constantlymoving. Every decision is designed to keep the audience at a distance rather than draw them closer. The performance earned Pitt a Best Supporting Actor nomination at the Oscars and a win at the Golden Globes. I can see why — it’s a wild, oxygen-stealing performance that feels potently different than Pitt’s prior work [although one could draw a line between this and Kalifornia].Rewatching the film, Pitt clearly has a pull, but it also feels a touch too performative.

Ông bà Smith là bộ phim nôn nao hoàn hảo.Ngớ ngẩn và đơn giản, nó không quá nghiêm trọng, cũng không có nhiều điều để cung cấp vượt ra ngoài sự hồi hộp trung tâm khi xem Pitt và Angelina Jolie đóng vai một cặp vợ chồng cũng tình cờ trở thành những kẻ ám sát ở các phe đối lập.Pitt luôn luôn ở trạng thái tốt nhất khi được yêu cầu trở thành một ngôi sao điện ảnh bằng những bức thư lớn, nhưng ở đây, anh ấy tự phụ, lỏng lẻo và hoàn toàn vui vẻ.Hóa học giữa anh và Jolie là điện.Nó chắc chắn không phải là một trong những màn trình diễn nhiều lớp nhất của Pitt, nhưng tôi có thể nói gì?Đôi khi bạn chỉ muốn vui chơi ở các bộ phim.

Trong sự hợp tác này với Quentin Tarantino, Pitt không đóng vai một nhân vật nhiều như một bức tranh biếm họa rộng lớn hơn ngoài đời.Trong khi anh ta chỉ chơi một vài ghi chú, anh ta đánh chúng rất đẹp và với lực lượng như vậy, bạn có thể giúp đỡ nhưng bị lóa mắt.Trung úy Aldo Raine là một cậu bé hạ thấp đến từ Tennessee, hoàn thành với giọng Nam Arch, người đã nói những lời nói với sự loạn trí.Pitt làm một bữa ăn của phần này, làm nổi bật nhân vật với sự pha trộn tự tin và mối đe dọa mà không bao giờ mất đi sự hài hước thiết yếu của toàn bộ.

Brad Pitt xông hơi mát mẻ vì Rusty Ryan chỉ đơn giản là một niềm vui để xem.Một trong những điều thú vị về các buổi biểu diễn là Pitt liên tục ăn [một thứ gì đó chạy qua sự nghiệp của anh ấy nếu bạn để mắt đến].Các bộ phim Ocean Ocean đại diện cho Pitt dựa nhiều nhất vào phẩm chất ngôi sao điện ảnh của anh ấy: thái độ thoải mái, thư giãn ở sân sang trọng, nụ cười rạng rỡ đó.Điều quan trọng, nó trong một bản hòa tấu, không phải là một vai chính, rằng anh ta có thể sử dụng tốt nhất những phẩm chất đó.

Trong sự hợp tác đầu tiên của mình với đạo diễn David Fincher, Pitt dường như nhạt nhẽo so với công việc giàu có, lớp mà Morgan Freeman đang làm.Nhưng Pitt là rất quan trọng đối với bộ phim, một sự cân bằng cần thiết trong hai người thuận tay này về một cựu chiến binh đang rình rập trên bờ vực nghỉ hưu và một thám tử mới nổi đầu không biết anh ta còn lại bao nhiêu để học.Là thám tử David Mills, Pitt là một nghiên cứu đáng chú ý trong sự thất vọng và cách đàn ông được thúc đẩy bởi những cảm xúc không lành mạnh - trong trường hợp này, sự tức giận của anh ta.

Pitt thanh lịch đưa các nhà máy vào cuộc sống trong bộ phim những cảnh yên tĩnh hơn: ăn uống nằm trên một thư viện, hoặc nghiêng về ghế của mình như thể rơi là một điều không thể.Nhưng, tất nhiên, bộ phim thay đổi, và Pitt đã sẵn sàng cho thời điểm này.Những câu cảm thán khét tiếng của anh ấy ở cuối bộ phim [Hồi What In The Box? '] Đã bị nhại lại và nói đùa vô tận kể từ đó, nhưng hãy quên tất cả những điều đó và xem lại nó.Xem hiện thực hóa nở rộ trên khuôn mặt của Pitt, khi John Doe [Kevin Spacey] nói, và đôi mắt của anh ta long vừng trong cơn giận dữ.Anh ấy tốt nhất mà không cần lời nói ở đây, đau đớn ở phía sau một chiếc xe cảnh sát vì sự kinh hoàng của nỗi kinh hoàng trở nên tàn phá.

Bộ phim kinh dị Kalifornia của Dominic Sena, năm 1993, chứa một trong những màn trình diễn thể chất vĩ đại nhất của Pitt.Cốt truyện: Brian Kessler [David Duchovny] là một nhà văn làm việc trên một cuốn sách về những kẻ giết người hàng loạt với bạn gái nhiếp ảnh gia thẳng thắn của anh ta Carrie [Michelle Forbes];Anh ta có kế hoạch đi bộ trên khắp đất nước, tham quan nhiều địa điểm giết người khét tiếng khác nhau, trước khi chuyển đến California.Brian quảng cáo một chia sẻ đi xe mà người trả lời duy nhất là Grayce [Pitt], một kẻ giết người tâm thần hỗn loạn và bạn gái ngây thơ của anh ta, Adele [Juliette Lewis].

Brian bị quyến rũ bởi triển vọng sớm, và nó không có gì lạ: Pitt đang mê hoặc.Bước đi đầu của anh ấy không đi bộ.Anh ta rình rập, chao đảo, dậm chân.Anh ta cười như một con chó nhe răng.Giọng nói của Pitt là một trong những công cụ hiệu quả nhất của anh ấy ở đây.Anh ta gầm gừ, ngay cả khi hài lòng;Anh ta băm nhỏ kết thúc lời nói;Anh ta sủa, khịt mũi, nhổ nước bọt, cười khúc khích và thô lỗ chiếm không gian âm thanh với niềm vui không thể chối cãi, buộc mọi người phải chú ý.Bạo lực dễ dàng xuất hiện sớm, và anh ta cho vào đó với sự từ bỏ, không hối tiếc hay tư thế.Lưỡi Pitt Pitt - treo từ bên cạnh đôi môi của mình - kể một câu chuyện của riêng mình về cơn đói vô độ đầu tiên.Bộ phim nhanh chóng mô tả Adele và sớm là thùng rác trắng, nhưng Pitt không bao giờ hạ mình vào nhân vật của mình khi anh cẩn thận vạch ra sự tức giận và định kiến của mình.

Trong bộ phim Coen Brothers này, Pitt cung cấp một màn trình diễn đầy đủ cả độ chân thành đẹp và độ cao hài gần như trượt.Chad Feldheimer là một huấn luyện viên Doofus, người đang ở trên đầu, nhưng Pitt chắc chắn không phải là: anh ấy đóng vai Feldheimer với sự thích thú, thể hiện khả năng đưa tài năng thể chất của mình đến những kết thúc vui nhộn.Năng lượng của anh ấy là hoang dã và rộng.Trong những khoảnh khắc thú vị nhất của nó, Pitt đóng vai Chad như một người nào đó hành động cách anh ta nghĩ ai đó trong gián điệp sẽ hành động - điều mà rõ ràng, có nghĩa là thu hẹp đôi mắt của anh ta và bỏ giọng nói.Tất cả đều ngu ngốc, tất nhiên.Nó có thể phát triển mạnh mẽ trong Pitt, - nhai kẹo cao su và ống hút với một cái nhìn tráng men - điều đó cho thấy rõ những gì Chad thực sự đang nghĩ: không có gì cả.

Trong một chuyên mục bình luận phim, nhà phê bình Sheila O hèMalley đã viết về hiện tượng của Back Back-it, trong đó một diễn viên bị quay lưng với khán giả.Một người bạn cũ của tôi đã đưa ra một thuật ngữ cho những khoảnh khắc như Charles Lane, ở Sybil: ‘Back-it. Cho đến ngày nay, tôi bị mê hoặc bởi những khoảnh khắc khi các diễn viên quay lưng lại với máy ảnh.Đó là diễn viên với tư cách là người kể chuyện, diễn viên trong vai Auteur.

Tua lại sự hợp tác thứ hai của Fincher, với Pitt, Fight Club, tôi đã rất ngạc nhiên khi có bao nhiêu khoảnh khắc sau đó, điều hấp dẫn nhất trong đó xảy ra trong một cảnh sớm, khi câu lạc bộ cùng tên chỉ bắt đầu đạt được lực kéo.Tyler Durden [Pitt] chỉ đơn giản là đi bộ qua một quán bar theo giai điệu của việc đi ra ngoài phía tây của Tom Waits.Nhưng trong thời điểm duy nhất này, chúng ta có thể thấy, thậm chí từ phía sau, Tyler có những gì người kể chuyện giấu tên do Edward Norton thiếu: không bị kiểm soát, tự tin không ngừng và sự rõ ràng của bản thân.Tất cả những cách bạn muốn bạn có thể trở thành, đó là tôi, Tyler Tyler nói sau đó, ngồi với sự tĩnh lặng của một con rắn cuộn mà Lừa đang chờ đợi để tấn công.

Sự hiện diện huyền thoại của Pitt trong câu lạc bộ chiến đấu gần như hống hách, khó để rời mắt nhưng vẫy gọi tất cả giống nhau.Rất nhiều điều có thể được viết về việc Durden được thông báo bao nhiêu bởi sự trang phục của Michael Kaplan, và chắc chắn, quần áo phô trương là một phần quan trọng của nhân vật.Nhưng đó là Pitt, người tạo ra & nbsp;Chắc chắn biểu tượng có vấn đề của anh ta vẫn hấp dẫn khi anh ta không mặc áo và phủ đầy máu, tất cả nắm đấm và lửa.

Trong công việc đạo diễn của Angelina Jolie, bên bờ biển, Pitt và Jolie đóng vai một cặp vợ chồng trong một cuộc hôn nhân tan rã, người đến bờ biển nước Pháp để tự chữa lành vết thương, nhưng thay vào đó bắt đầu theo dõi hàng xóm của họ qua một lỗ trên tường.Nhưng cốt truyện không phải là điểm.Bộ phim là một bài thơ tâm trạng về ham muốn, khao khát, cơ thể và các personas mà chúng ta tạo ra cho chính mình.Pitt sườn tăng vọt tính cách thông thường của anh ấy với một yếu tố của sự chậm chạp.Anh ấy uống rượu và đầy khao khát.Trong một trong những khoảnh khắc hay nhất của bộ phim, Pitt bước vào phòng tắm để nói chuyện với Jolie.Bạn trông thật đẹp khi nằm ở đó.Có lẽ tôi không nói điều đó, anh ấy nói với cô ấy, đôi mắt anh ấy bị thương, bị thương.Đây là một người đàn ông bị hạ thấp, khao khát tình cảm, vì một sự chữa lành trong cuộc hôn nhân của anh ta, và mọi cử chỉ của anh ta đều tỏa ra nỗi buồn.

Manuela Lazic đã viết trong The Ringer, Hồi Pitt tiếp cận đóng vai trò như một bài tập thể dục trong sự lỏng lẻo;Anh ta dường như đang thử nghiệm rằng anh ta có thể không được thực hiện như thế nào khi theo kịch bản mà anh ấy đã được đưa ra.Điều này thực sự rõ ràng trong công việc của anh ấy, nhưng một phần sức mạnh của anh ấy là bí ẩn ẩn giấu dưới bề mặt của anh ấy.Điều này thể hiện rõ ở Moneyball, nơi anh đóng vai tổng giám đốc điền kinh của Oakland Billy Beane.Khi Beane, Pitt mang căng thẳng trong hàm và sự lỏng lẻo trong phần còn lại của cơ thể.Một không khí hối tiếc lảng vảng xung quanh anh.Bất cứ điều gì anh ấy kìm nén, nó luôn luôn gần gũi với bề mặt: tại một thời điểm, anh ấy lật bàn làm việc với sự giản dị của việc chải tóc ra khỏi mắt anh ấy..Anh ấy thường giỏi nhất: khám phá sự nam tính ở sân khủng hoảng.

Bộ phim truyền hình trữ tình của Terrence Malick, Tree of Life & nbsp;-chắc chắn là một trong những màn trình diễn được rèn mạnh nhất của Pitt-yêu cầu nam diễn viên chuyển một thương hiệu cụ thể của nam tính trắng giữa thế kỷ: nghiêm khắc, tập trung, kiểm soát và sủi bọt với sự phát triển nhầm.Pitt bắt buộc với độ chính xác hùng hồn.Anh ta có một sự hiểu biết to lớn về nhân vật.Lắng nghe sự hung dữ trong giọng nói của anh ấy khi anh ấy hét lên đánh tôi với một trong những đứa con trai của anh ấy với một ánh mắt không chớp mắt.Những cảnh giữa anh và Jessica Chastain đủ sắc nét để lấy máu.Trong một trường hợp, khi một cuộc chiến giữa họ trở nên thể chất, Pitt vòng tay ôm lấy cô, ngăn cô di chuyển.Cơ thể của họ nói những gì vẫn chưa được nói trong phim.

Với phong cách ngẫu hứng của Malick, tôi tự hỏi liệu Pitt có nghĩ ra một số liên lạc nhất định, giống như khi O giápBrien tình cờ giữ lại một mẹo từ một cô hầu bàn, trêu chọc cô ấy bằng cách giữ nó ngoài tầm với.Nó sẽ là một bất ngờ nếu anh ấy làm.Đến thời điểm này trong sự nghiệp của mình, Pitt đã trở nên yên tâm hơn, chi tiêu ít năng lượng hơn để mang lại tác động lớn hơn và trong Cây sự sống, anh ta thể hiện sự chỉ huy ngày càng tăng của mình với tư cách là một diễn viên.

Trong Tarantino, Grand Grand, chi tiết, chuyên luận ấm áp vào năm 1969 và Old Hollywood, Pitt là một sự mặc khải.Anh đóng vai Cliff Booth, người đóng thế và người đàn ông tay phải của Leonardo DiCaprio, nam diễn viên thất bại Rick Dalton.Nó có một loại hiệu suất có vẻ dễ dàng, một chiến công khó khăn trong chính nó, nhưng vẫn ở trong tâm trí của bạn [và có khả năng trong tâm trí của các cử tri Oscar].Khi Pitt isn trên màn hình, bạn khao khát được gặp anh ấy.Một trong những điều khiến Pitt trở thành một ngôi sao điện ảnh hấp dẫn là anh ấy không chạy khỏi vẻ đẹp của mình theo cách các diễn viên như Jake Gyllenhaal và Christian Bale có xu hướng.Anh ấy say sưa trong đó.Điều này đúng trong suốt một lần, trong đó có vẻ như anh ta đang uốn cong ánh sáng về phía anh ta.

Cuộc sống của Cliff Booth, có thể là thói quen, nhưng anh ta chuyển sang không gian nơi các hệ tư tưởng đại diện trong phim - về nỗi nhớ, lịch sử, thần thoại văn hóa và cá nhân, và chính Hollywood - xuất hiện.Pitt biết rằng Cliff là một người đàn ông phức tạp.Phong thái lạnh lẽo bên ngoài của anh ta tin vào một cơn giận dữ, rõ ràng trong bộ phim kết thúc nhưng cũng gợi ý trước đó, trong một cảnh gây tranh cãi với vợ.Tôi tiếp tục trở lại với màn trình diễn này, hy vọng sẽ giải mã được những gì rất hiệu quả.Nhưng đây là sức mạnh của một ngôi sao điện ảnh: để nâng cao sự trần tục - đi ngang qua một lô đất trống, ăn macaroni và phô mai từ hộp trong trailer nhỏ của bạn, hút một điếu thuốc - vào một thứ gì đó của vẻ đẹp huyền thoại.

Mỗi diễn viên đều có một câu chuyện.Tôi không nói về những câu chuyện gốc đưa chúng lên màn hình của chúng tôi.Tôi nói về những câu chuyện mà một ngôi sao kể cho chúng ta thông qua công việc của họ, về cách chúng ta di chuyển qua thế giới.Pitt hoạt động chủ yếu trong ba chế độ: Chill, Wacky và Arch, và Matinee Idol.Anh ấy có ảnh hưởng lớn nhất khi anh ấy chơi các nhân vật có quyền tự lập đáng kinh ngạc và sự quyến rũ khó khăn [ngày xưa ở Hollywood; Moneyball] hoặc những người đàn ông được gọi để điều hướng những cảm xúc bị nứt mà họ không còn có thể phớt lờ [Cây sự sống].Trong James Gray, AD Astra, những cách tiếp cận này được tổng hợp thành một màn trình diễn tốt nhất trong sự nghiệp.

Roy McBride-một phi hành gia trong tương lai gần trong một nhiệm vụ nguy hiểm liên quan đến việc tìm kiếm vũ trụ cho người cha mất tích của mình [Tommy Lee Jones]-là một bi kịch.Nhìn bề ngoài, anh ấy kiểm soát, cực kỳ bình tĩnh dưới áp lực, tất cả được dịch qua thể chất tĩnh, đóng cửa, Pitt cấp cho nhân vật.Nhưng có những vết nứt ngay từ đầu.Khi McBride được hỏi về cha mình trong một cảnh sớm, Pitt giữ tạm dừng đủ lâu để lấp đầy nó bằng khao khát.Đôi mắt anh ta phát bóng râm hơn, và độ sâu của sự mất mát của anh ta trở nên không thể nhầm lẫn.

Grey dựa vào những cận cảnh chặt chẽ của khuôn mặt Pitt, để truyền đạt vòng cung cảm xúc của bộ phim;Tầm nhìn của nam diễn viên trở thành một cảnh quan có kết cấu của riêng mình, từ cách anh ta chớp mắt đến cách anh ta không ngừng chống lại nước mắt.Hãy chú ý đến việc hơi thở của anh ấy chuyển từ ổn định sang rách rưới, không cân bằng bởi những tiết lộ liên quan đến cha mình.Nó có một mâu thuẫn hấp dẫn của một màn trình diễn, một nhận xét về cách mà một xã hội gia trưởng yêu cầu đàn ông ngăn chặn cảm xúc của họ.

Trong Andrew Dominik, thơ mộng, Crisp & NBSP; vụ ám sát Jesse James của The Coward Robert Ford, Pitt hoành hành toàn bộ khả năng của mình với tư cách là một diễn viên, sử dụng ân sủng lupine của anh ấy và bảo tồn mát mẻ để mang lại một màn trình diễn nhiều mặt, cao độ.Nó cũng là một màn trình diễn - được hỗ trợ bởi câu chuyện về Kỹ xảo điện ảnh nổi tiếng và Roger Deakins, - mời chúng tôi xem xét các quan niệm về người nổi tiếng, nam tính và vẻ đẹp;Nó có nghĩa là gì đối với một ngôi sao để biến đổi;Và những câu chuyện mà cơ thể con người có thể kể.Sự xuất sắc của Pitt, trở nên rõ ràng một cách nhanh chóng: Đầu phim, có một cảnh quay trong đó Jesse James cắt xuyên qua một thị trấn bụi bặm.Trong chuyển động chất lỏng của cuộc đi bộ và tư thế của lưng, chúng ta có thể thấy sức mạnh trong nhân vật.

Bộ phim xem xét người nổi tiếng và ám ảnh một cách ranh mãnh biến Pitt thành một đối tượng của ham muốn, cho phép chúng ta coi tính cách của anh ta như một ngôi sao - bình tĩnh, thu thập, gợi cảm và ánh nắng mặt trời, một lần nữa, với những gợi ý về một thứ gì đó ẩn giấu dưới bề mặt.Trong bộ sưu tập tiểu luận của mình & nbsp; The Devil tìm thấy tác phẩm, James Baldwin đã viết về các ngôi sao của cổ điển Hollywood, như Humphrey Bogart và Bette Davis: Một người không đi xem họ hành động: Một người đi xem họ & nbsp;Xem Pitt, điều này vẫn đúng.Có những khoảnh khắc khi Jesse James cảm thấy huyền thoại - ví dụ như hình bóng của anh ta chống lại ánh sáng và khói của một chuyến tàu đến, chẳng hạn - vẫn có sức mạnh để làm cho tôi biết, ngay cả sau khi xem bộ phim nhiều lần.

Điều làm cho vai trò này trở nên hấp dẫn là cách cả hai chơi với hào quang ngôi sao điện ảnh của anh ấy và chống lại nó.Pitt đóng vai nhân vật nam tính khắc nghiệt của mình bằng cách làm nổi bật sự nhẫn tâm của nó, chỉ cần nhìn cách đôi mắt anh ta thu hẹp với lòng tham hoặc bừng sáng với tiềm năng bạo lực.Anh ấy cho Jesse James một chất lượng ổn định, thậm chí là chất lượng mạnh mẽ..Có một chất lượng của Dancelike theo cách anh ấy di chuyển cơ thể của mình, và các chuỗi trong đó Pitt tan chảy sự lôi cuốn cứng rắn của anh ấy: giống như một cảnh đau đớn khi anh ấy một mình, những ngón tay của anh ấy chạy qua lúa mì trên một cánh đồng mở.Đó là loại hiệu suất mà lập luận rằng những ngôi sao này đang làm nhiều hơn là chỉ & nbsp; là - & nbsp; họ đã tích cực làm việc với cách họ nhận thức trên thế giới.

Có một số ngôi sao bạn chuyển sang thấy cuộc sống phản chiếu bạn.Vẫn còn những người khác, như Pitt, bạn chuyển sang xem cuộc sống đẹp và đẹp hơn bao nhiêu, và cơ thể con người, có thể.

Mỗi bộ phim Brad Pitt, được xếp hạng

Bộ phim hay nhất của Brad Pitt là gì?

Tất cả các bộ phim Brad Pitt được xếp hạng..
#1.12 năm một nô lệ [2013] 95% 90% #1.....
#2.Moneyball [2011] 94% 86% #2.....
#3.Sự lãng mạn thực sự [1993] 93% 93% #3.....
#4.Inglourious Basterds [2009] 89% 88% #4.....
#5.The Big Short [2015] 89% 88% #5.....
#6.12 Khỉ [1995] 88% 88% #6.....
#7.Thelma & Louise [1991] 86% 82% #7.....
#số 8.Ngày xửa ngày xưa ... ở Hollywood [2019].

10 bộ phim hay nhất hàng đầu là gì?

Phim hay nhất mọi thời đại..
Bộ phim 400 Blows [1959].....
Phim Star Wars [1977].....
Bộ phim Passion of Joan of Arc [1928].....
Ngày xửa ngày xưa trong bộ phim phương Tây [1968].Hành động và phiêu lưu.....
Alien [1979] Phim.Khoa học viễn tưởng.....
Tokyo Story [1951] Phim.Kịch.....
Tiểu thuyết Pulp [1994] Phim.Kịch.....
Bộ phim Truman Show [1998].Tưởng tượng ..

Bộ phim được xếp hạng số 1 mọi thời đại là gì?

Tổng doanh thu trọn đời.

Brad Pitt nổi tiếng nhất là gì?

Brad Pitt là một trong những diễn viên dễ nhận biết nhất của Hollywood, nhờ các vai diễn trong "nhượng quyền thương mại" của đại dương ", mười hai con khỉ" và "một dòng sông chạy qua nó."Anh ấy được sinh ra ở Oklahoma và lớn lên ở Missouri trước khi làm cho nó lớn.Pitt cũng là nhà sản xuất với công ty sản xuất của riêng mình có tên là Plan B Entertainment.roles in the "Ocean's" franchise, "Twelve Monkeys," and "A River Runs Through It." He was born in Oklahoma and grew up in Missouri before making it big. Pitt is also a producer with his own production company called Plan B Entertainment.

Chủ Đề