Chốn ba quân là gì

Đàn ông cũng có nhiều dạng, người thế này, người thế kia. Ai cũng có hai con mắt để nhìn, hai cái tai để nghe và một cái đầu để suy nghĩ, nhưng tôi thấy không phải ai cũng có thể nghĩ được và làm được những gì mình mong muốn. Cuộc sống là vậy đó, những gì con người ta mong muốn lại rất khó khăn để đạt được, còn những gì con người ta không mong muốn nó cứ đến hàng ngày.

Có những lúc lý trí chi phối được con tim, cũng có lúc đành phải bất lực. Những gì bạn Khanh tâm sự và chia sẻ là rất tốt, nhưng bạn nên đặt mình vào từng hoàn cảnh, không phải ai cũng có bản lĩnh và nghị lực để có thể làm chủ được cuộc đời mình đâu. Ông cha ta thường nói “Trai khôn tìm vợ ở chốn chợ đông, gái khôn tìm chồng giữa chốn ba quân”, từ xa xưa ông bà ta đã có những tiêu chí để tìm, chọn rồi; sao bây giờ chúng ta khó khăn đến vậy?

Không ai không muốn tìm cho mình một “đức lang quân” đàng hoàng, nhưng có phải muốn là được đâu. Có như vậy mới là cuộc sống, nó tạo nên sự muôn màu muôn vẻ. Có những mối tình thoáng qua nhưng nó làm cho con người ta say đắm, cũng vì nó mà có khi làm cho cuộc đời của một con người phải khổ đau. “Hỏi thế gian tình là gì mà đôi lứa phải thề nguyền sống chết”, nhưng tại sao người ta vẫn yêu cuòng nhiệt đến vậy? Tôi không thể lý giải được, nhưng có lẽ con tim của những người đau khổ vì yêu có thể nói được.
Đừng cầu toàn quá, “Những người tiêu dùng thông minh phải biết bảo vệ mình trước những sản phẩm không phù hợp, những mặt hàng bị lỗi, kém chất lượng, hàng nhái, hàng đểu”, nếu ta biết được, nhìn nhận được những lỗi cơ bản của một “sản phẩm” thì không ai dại gì để rồi cứ lao vào mua nó. Tình yêu không vậy, nói đến tình yêu người ta nói đến sự sẻ chia, yêu thương, đùm bọc, đồng cam cộng khổ chứ không phải vụ lợi, bố thí.

Chúng ta thường nói cuộc sống này không ai cho không ai cái gì, nhưng tôi nghĩ đối với tình yêu có thể khác. Khi đã yêu, người ta chấp nhận hy sinh cho nửa kia của mình, không phải là sự bố thí, van xin. Khi bạn đọc bài thơ “Tôi yêu em” của Puskin, bạn sẽ biết nỗi đau khi yêu không dành riêng cho ai cả, chẳng qua là đấng nam nhi vì cái sĩ diện của mình mà họ không nói ra được như các chị thôi.

Tôi yêu em đến nay chừng có thể
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai
Nhưng không để em bận lòng thêm nữa
Hay hồn em phải gợn bóng u hoài

Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng
Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen
Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm
Cầu em được người tình như tôi đã yêu em.

Nếu con người ta yêu cao thượng được như trên thì nên yêu. Hẳn bạn cũng xem bộ phim “Titanic” rồi, tôi thấy rất hâm mộ mối tình cao đẹp, mặc dù chỉ là qua phim ảnh. Nếu con người ta sống thật lòng được với nhau, có lẽ thế gian này đã yên bình và rồi sẽ rất tẻ nhạt, buồn chán lắm đó.

Chúc những người đã yêu, đang yêu và sẽ yêu tìm được cho mình một tình yêu đằm thắm, đẹp như nắng ban mai và chai khi hoàng hôn đến.

“Trai khôn tìm vợ chợ đông

Gái khôn tìm chồng giữa chốn ba quân”

Người bọc lót, sẻ chia, đồng hành quan trọng nhất, lâu dài nhất của một người khởi nghiệp chính là vợ/chồng, còn trẻ là người yêu. Giai đoạn khởi nghiệp cũng giống như đang đứng trước biển lớn, thương trường như chiến trường, không những khốc liệt mà còn muôn nơi, muôn trùng, với đủ loại ngành nghề đan xen chật cứng, với đủ loại bẫy giăng khắp lối… còn người khởi nghiệp thì như một kẻ khờ khạo, không biết đi đâu về đâu.

Vợ/chồng, nếu chọn đúng thì họ sẽ trở thành một hậu phương, một người đá cặp, một điểm tựa vững chắc và đáng tin nhất – giống như một chiếc phao với đầy thức ăn sẵn sàng trên đó, giúp cho việc vượt biển của bạn dễ hơn rất nhiều. Ngược lại, nếu chọn sai, bạn không những phải gánh việc lớn mà còn lo ngay ngáy việc nhà, đưa đón con đi học, lo cho ông cho bà… cảnh đi sớm về trễ, quần quật, thiếu thốn của bạn không được cảm thông sẽ bị đẩy lên thành cao trào căng thẳng, bạn không còn tâm trí để mà bước tiếp – giống như một túi chì cột vào người bạn, bạn sẽ rất nhanh đuối sức giữa biển lớn.

Quan trọng đến thế mà nhiều bạn lại phó thác việc chọn vợ chọn chồng cho may mắn là nguy hiểm lắm.

Thời con gái, đang xuân thuỳ, lúc mà có nhiều lựa chọn thì chỉ quan tâm tới những chàng trai không biết làm gì, suốt ngày chỉ biết chờ ở cổng trường, cổng cơ quan mà đón, gọi lúc nào có lúc đó, muốn quà gì có quà đó… 8.3 người khác có 1 bông hoa hồng, còn mình tới những 99 đoá hồng, rồi chụp hình post facebook, khoe với bè với bạn là mình có người yêu tốt, yêu say đắm… trong khi không đói hoài quan tâm sao anh ta rảnh vậy, tiền anh ta đang mua hoa cho mình không là của ba mẹ thì đâu ra? Đến khi mang về làm chồng, tới lúc tự lập, nó cũng y chang như thế, không biết làm ăn đã đành, lúc khó khăn, sinh nở nó cũng sớ rớ thì chửi ỏm tỏi lên, than thân trách phận.

Mấy bạn chọn vợ thì tiêu chí đầu tiên cứ phải đẹp, phải thướt tha, bạn bè nhìn thấy là trầm trồ chảy dãi, đi đâu cũng có mùi hương Dior, son môi lúc nào cũng quẹt, dũa móng tay lúc nào cũng sẵn trong túi… Đến lúc về ở với nhau, bếp không ra bếp, núc không ra núc, rửa bát thì sợ nước ăn da tay, nấu cơm sợ dầu bắn tung toé, làm món cầu kỳ sợ đổ mồ hôi hỏng son phấn… con cái không biết đưa đón, học trường nào, bệnh thì phải làm sao.,. Chết dở, lúc đó thì lăn đùng ra khóc lóc, chia tay thì sợ tội con, mất mặt, còn cắn răng chịu thì như chọn sống trong địa ngục trần gian.

Nên ông bà dạy trai khôn thì không tìm vợ ở quán ba hay chỗ dạ hội, nhà hàng tiệc cưới là vậy, thay vào đó mà đến chợ đông mà tìm vợ. Vì chỉ ở chốn chợ đông, mới có cơ hội tìm gặp được người con gái lanh lẹ, quán xuyến, thoăn thoắt tìm cái này, lấy cái kia, có cơ hội tìm được người giỏi bán, gánh bưng… Chợ đông thời hiện đại có thể là chợ, cũng có thể là những lần đi hội trại, các chương trình cộng đồng, sự kiện triển lãm, khởi nghiệp…

Tương tự, gái khôn tìm chồng ở chốn ba quân, chốn thương trường… vì ở đó mới có cơ hội tìm gặp những bạn trai chịu thương chịu khó, dấn thân vì sự nghiệp, gánh vác được gia đình.

Chọn vợ/chồng, sai một ly là đi một trượng dặm. Ấy vậy mà, nhiều bạn may mắn chọn đúng rồi, mà bản thân mình không đúng thì cũng toang như thường. Ví dụ chọn đúng chồng rồi, thay vì mình cố gắng nâng cao năng lực, quán xuyến hậu phương cho chồng thì ngồi đồng ra đó, cái gì cũng chồng, gọi chồng là xong, đã vậy còn đi khoe khắp nơi về tài năng kiếm chồng, quản chồng… Một ngày nọ, phát hiện chồng có người khác cái đòi đi tự tử, đòi đánh ghen, đòi la làng lên cho tan nhà nát cửa, có phải vô duyên không.

P/s: Lần đầu tiên viết về chủ đề tình yêu, chắc trình chưa tới, có gì sai sót, mong cả nhà lượng thứ và góp ý.

Thanks.

Tuấn Trần

Tham khảo thêm các bài viết khác của tác giả tại đây

Truy cập vào website để xem đầy đủ các bài viết hay khác

Chủ Đề