Freud thân yêu review ngôn tình năm 2024

Chân Ý, nữ luật sư trẻ tuổi, luôn đấu tranh chống lại cái ác, hướng về cái thiện. Đỉnh cao của sự lo bao đồng, ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng. Cô rực rỡ, cô xuất sắc, cô luôn khiến thính giả không dám lơ là một phút tại phiên tòa, cũng luôn khiến đối thủ phải ngả mũ kính chào trước sự sắc bén, tỉ mỉ đến khó tin của cô.

Ngôn Cách, đại loại là bác sĩ tâm thần. Anh đơn giản, thanh khiết, tâm hồn không vướng bụi. Đỉnh cao của sự thân ai người nấy lo. Nhưng anh không làm vậy được trước Chân Ý. Anh bị tự kỉ, cho đến khi Chân Ý bước vào cuộc đời anh. Cô như mặt trời nhỏ, như cầu vồng lấp lánh sắc màu. Từ khi cô xuất hiện, anh bắt đầu tập cách nhìn ra thế giới, và thế giới ấy chỉ có mình cô.

Cô mồ côi, bố mẹ mất sớm. Anh tự kỉ, không tiếp xúc với ai. Cô chỉ có mình anh, anh cũng chỉ có mình cô. Hai người nương tựa nhau, đi qua 4 năm đẹp nhất của cuộc đời.

Review của 1 bạn:

Đọc bộ này quá lâu rồi và não vốn cá vàng, hay quên nên chỉ có thể viết dựa trên những tình tiết còn nhớ được, có chỗ nào sai sót mong mọi người góp ý sửa chữa.

Còn nhớ hồi mới ôm về, mặc dù nhà còn một đống sách tồn kho chất đống chưa đọc hết nhưng vẫn bất chấp đọc bộ này trước vì lúc đó quá háo hức, nhờ dư âm của “ARCHIMEDES thân yêu”. “ARCHIMEDES thân yêu” là bộ đầu tiên thuộc hệ liệt “Thân yêu” mà mình đọc, vì vậy mình vẫn có ấn tượng nhất định, đến khi đọc “FREUD thân yêu”, chỉ có thể nói là lực bút của tác giả dường như đã được nâng lên hẳn một bậc. Dù “ARCHIMEDES thân yêu” đã chiếm một ví trí nổi bật và mặc dù mình vẫn chưa đọc “SOCRATES thân yêu”, thì mình vẫn cảm thấy rằng “FREUD thân yêu” có lẽ là bộ truyện hay nhất trong ba bộ thuộc hệ liệt và cho đến hiện tại, đây có lẽ là bộ ngôn tình trinh thám mình thấy khá nhất.

“FREUD thân yêu”- có hài hước, có bi thương, nhưng cũng đầy ý nghĩa. Đây là câu chuyện kể về tình yêu của cô gái dùng cách thức chân thành để theo đuổi tình yêu nghiêm khắc, cuốn tiểu thuyết tình cảm trinh thám có Chân Ý (sự chân thành), có Ngôn Cách (sự nghiêm ngặt).

Trong những năm tháng tuổi trẻ, bạn có từng yêu một người đến bất chấp sĩ diện, không màng bận tâm tình cảm người ấy dành cho mình lớn đến nhường nào, “chỉ cần anh ấy/cô ấy chấp nhận tình yêu của tôi”, vậy là đủ?! Có từng đến bên một người, chấp nhận ở bên người ấy dù người ấy không hoàn mĩ, dù trong mắt đời người người ấy chẳng khác nào một bóng ma cô độc, sống tách biệt trong thế giới của riêng mình.

Chân Ý đã yêu Ngôn Cách như vậy, trong suốt những năm tháng cấp ba, cô yêu hết mình, yêu điên cuồng, thậm chí không màng sĩ diện. Từ lần gặp đầu tiên ở trạm xe buýt, rồi những lần chạm mặt ở trường, từ đó Chân Ý luôn như một chú chim nhỏ ríu rít bám theo Ngôn Cách mọi lúc mọi nơi. Cô sử dụng mọi cách có thể có thể theo đuổi được anh, thậm chí cô còn chạy vào cả nhà vệ sinh nam để…tỏ tình với anh. =)))

Thế nhưng, người Chân Ý thích lại là một anh chàng Ngôn Cách hờ hững lạnh nhạt, mặc cho Chân Ý luôn lẽo đẽo bám theo như một cái đuôi nhỏ, anh đều phớt lờ, không thèm để ý đến cô.

Người theo đuổi Ngôn Cách cũng không phải ít, tuy nhiên Chân Ý có lẽ là người kiên trì nhất, “bám” dai nhất. Khi những bạn học nữ khác lần lượt từ bỏ thì Chân Ý vẫn bám riết lấy anh không mệt mỏi.

Người ta hỏi cô vô số lần: “Cậu không cảm thấy nản lòng thoái chí sao?”

Chân Ý bối rối: “Sao phải nản lòng thoái chí chứ? Anh ấy không biết biểu đạt, nhưng anh ấy thích tớ đấy, tớ biết mà.”

Dù bạn bè ai cũng cười cô “tự luyến quá đà”, nhưng quả thật Chân Ý cảm thấy như vậy.

Chân Ý của thời niên thiếu là một cô gái đầy cá tính, mạnh mẽ, cô yêu một cách nồng nhiệt, cũng cố gắng theo đuổi hết mình. Có lẽ bất cứ cô gái nào cũng đều mong muốn có được sự dũng cảm theo đuổi tình yêu cuồng nhiệt như Chân Ý.

Những năm tháng trẻ trung sổi nổi ấy, tình yêu của Chân Ý chỉ dành cho một mình Ngôn Cách.

Ngôn Cách, chuyện em tự hào nhất trong đời là ở những năm tháng tuổi hoa ngây ngô tươi đẹp nhất, ở độ tuổi dám dũng cảm quên mình vì tình yêu, em đã yêu anh không màng danh lợi, phớt lờ hiện thực, trong sáng không chút vẩn đục và cũng đã bất chấp hết thảy theo đuổi anh. Tuổi hoa tươi đẹp nhất trong đời đã dành trọn để yêu anh, cùng anh trải qua độ tuổi ngây thơ nhất. Thật đáng giá biết bao.

Chân Ý và Ngôn Cách ở bên nhau, như một lẽ tự nhiên.

Tuổi thanh xuân của hai người có ngọt ngào…

“Ôi chao, Ngôn Cách, sô-cô-la này ngon quá! Cho em hết à?”

“Ngôn Cách, anh nhìn đi! Hôm nay mắt em biến thành hai mí rồi, hehe. Có phải đẹp lắm không?”

“Ngôn Cách…Đi cùng em đi, cuộc thi quyền anh hay lắm, có thể thấy võ sĩ đánh “bụp” một phát chảy máu mũi.”

“Ngôn Cách!”

“Ngôn Cách?”

“Ngôn Cách…”

Nhưng cũng có bi thương…

“Ngôn Cách, tôi không thích anh nữa! Anh chán chết, tẻ nhạt như vậy còn sống làm gì? Ở bên anh, tôi cũng trở nên nhạt nhẽo. Ở bên anh, tôi cũng trở thành người mà ngay cả tôi cũng không thích. Nhìn gì? Buông tay…Buông tay! Tôi không thích anh nữa! Không! Thích! Anh! Nữa! Không hiểu sao?”

Hai người chia tay, một cuộc chia ly kéo dài tám năm đằng đẵng..

Tám năm sau, Chân Ý đã trở thành một nữ luật sư trẻ tuổi, xinh đẹp, vừa thông minh sắc sảo vừa mạnh mẽ không thua cánh đàn ông. Cô có thể được coi là hình mẫu lí tưởng của phụ nữ hiện đại.

Bình thường người khác có thể nghĩ cô chỉ là một cô gái yếu đuối, tay trói gà không chặt, nhưng khi đứng trên tòa án, khí thế của cô tuyệt đối không thua kém bất cứ ai.

Cô luôn cố gắng trong thầm lặng, không vì những lời chỉ trích mà buồn bã, không vì những lời khen mà kiêu ngạo, cũng không vì những thành quả đạt được mà khoe mẽ.

Chân Ý không chỉ nỗ lực trong công việc…

“…Tớ không biết hồi cấp ba cậu ấy ra sao, bởi vì cậu ấy chưa bao giờ nhắc đến, nhưng bốn năm đại học, cậu ấy là người nỗ lực nhất khoa tớ, kì nghỉ cuối tuần đều làm tổ ở thư viện. Cậu ấy học luật nửa chừng, nhưng hồi học nghiên cứu sinh thì đêm nào cũng rạng sáng cậu ấy mới đi ngủ, sáng sớm hôm sau đã thức dậy. Cậu ấy giỏi giang vì đã cố gắng chịu khó hơn bao nhiêu người khác. Đối với người khác, ví dụ như lúc cậu lên mạng, làm đẹp, xem phim, tìm kiếm đối tượng hẹn hò, cậu ấy chỉ làm một việc là học hành. Đừng nói Biện Khiêm giao vụ án tốt cho cậu ấy. Vụ Đường Thường, văn phòng cậu không ai dám nhận, sợ nhà họ Lâm trả thù. Vụ Thích Miễn, các cậu ai cũng nghi ngờ anh ta là tội phạm giết người, Chân Ý sẽ mất hết danh dự. Những việc mà bản thân không can đảm làm, người khác làm thành công thì nói họ may mắn sao?…”

Mà còn trong cả tình yêu…

“…Về phần cậu ấy và Ngôn Cách, tớ chỉ biết từ hồi đại học đến nay cậu ấy chưa từng qua lại với bất cứ nam sinh nào, cậu và cậu ấy là bạn cấp 3 ắt phải rõ hơn tớ. Rất nhiều cô gái không cố chấp như cậu ấy, không dũng cảm như cậu ấy, thấy cậu ấy theo đuổi được người đàn ông tốt liền ghen tị cười cậu ấy mặt dày mày dạn, nói đàn ông theo đuổi được thì không đáng tin. Nhưng khi biết người đàn ông kia xuất sắc nổi bật lại nói cậu ấy may mắn. Tớ cảm thấy con người đừng nên nói những chuyện nực cười như may mắn. Ngày ngày đợi đàn ông chủ động lả lơi rồi không ngừng được tán tỉnh, đó mới gọi là may mắn.”

Nếu đây đơn thuần chỉ là một câu chuyện về tình yêu thì nó đã chẳng được coi là hay nhất trong hệ liệt.

Chân Ý, người mà cũng như tên, luôn đối xử với mọi người một cách chân thành nhất, với một trái tim trong sáng thiện lương không nhiễm bụi.

Chân Ý từng bước nỗ lực vươn lên, từ một cô luật sư vô danh tiểu tốt đến một đại luật sư nổi tiếng người người ngưỡng mộ. Thế nhưng mấy ai biết được, để có được những thành tựu ấy, cô đã phải cố gắng như thế nào. Mỗi một vụ kiện tụng, cô đều dùng mọi cách để tìm ra chứng cứ biện hộ cho đương sự, để ý đến những chi tiết nhỏ bé mà người khác không để ý tới, tranh thủ từng giây từng phút một. Những tưởng cô gần như sắp ngục ngã đến nơi thì cô lại vẫn mạnh mẽ đứng vững, thậm chí hứng chịu bao nhiêu lời lẽ chỉ trích nhục mạ từ dư luận khi nhận những vụ án khiến những luật sư có tiếng không dám dây vào.

Dù những đương sự của cô: Đường Thường, Tống Y, Thích Miễn, Lâm Hàm,… chỉ là những con người xa lạ, nhưng Chân Ý đều trân trọng, đều cố gắng bảo vệ họ, dù cơ hội thắng kiện vô cùng mong manh.

Cô quý trọng mạng sống con người, dù cái giá phải trả là tính mạng của chính cô…

“…, trên đời này, xưa nay không có ai phải hi sinh vì người khác, cũng không có mạng ai đáng chết hay hèn hạ hơn người khác.” Cô đau đến độ sống không bằng chết, khuôn mặt giàn dụa nước mắt, “Sinh mệnh vốn vô giá, vốn nên được tôn trọng. Một mạng người vô giá, ba mạng người cũng vô giá. Những thứ vô giá có thể sử dụng bội số để so sánh ư? Một mạng người đáng chết hơn ba mạng người sao? Xin lỗi, tôi không biết dùng mạng người để thanh toán!”

“Anh cứ giết tôi tùy ý, bảo tôi giết người thì đừng hòng!”

Chân Ý, cô gái luôn mạnh mẽ, kiên cường, vào giây phút ranh giới giữa cái chết và sự sống vô cùng mong manh, cô cũng không chịu buông bỏ tín ngưỡng của mình.

Chân Ý thiện lương, nhưng cô không bao giờ bao dung với cái ác…

“Sao cậu vô tình như thế? Tại sao không thương hại chứ?”

“… tớ trông giống thánh mẫu vậy sao? Cái từ thương hại này chỉ để lại cho người đáng được thương hại.”

“Đáng thương hơn nữa cũng không trở thành cái cớ để giết người!” Chân Ý không kìm được mà nói lớn tiếng, “Trên đời này có rất nhiều người sống vất vả, nhưng không phải ai cũng đi giết người. Hơn nữa, cậu tự hỏi lại lòng mình đi, thứ cậu quan tâm rốt cuộc là đương sự hay danh tiếng của mình?”

“… cậu có biết tại sao cậu thua không?” Chân ý chậm rãi nói, “cậu đã khóc vì người xa lạ chưa, cậu đã khóc vì đương sự của mình chưa?”

“Cậu hiểu ý nghĩa thật sự của thương hại không? Nhìn thấy người vô tội chết thảm, nhìn thấy người mẹ già cả rơi lệ, cậu có đau lòng chua xót không dù cậu chẳng hề quen họ?”

“…, con người nên kiên cường với bản thân, nhưng đối với người khác thì phải có một tấm lòng dịu dàng, một trái tim biết rơi lệ. Còn cậu, vừa hay trái ngược.” Chân Ý nói, “Từ trước đến nay, vụ án nào cậu cũng coi trọng mức độ chú ý của dư luận, cậu vốn chỉ muốn làm sao để nổi tiếng. Ví dụ như lần này, cậu hoàn toàn không nghĩ đến cách biện hộ cho đương sự. Hình băng dính vốn nằm trong chi tiết hiện trường mà phía khởi tố đã đưa cho cậu từ trước, cậu lại không chú ý. Lúc tớ lấy nó làm chứng cứ, cậu thậm chí không phản bác được câu nào.”

“Lúc ra tòa, tâm trạng cậu là gì, biểu hiện trước ống kính ư?…” Chân Ý bật cười, “Biết tâm trạng của tớ là gì không? Để biện hộ cho đương sự, tớ tuyệt đối không bỏ qua bất cứ chi tiết nào, tuyệt đối không giữ lại chút hơi sức nào và lại càng không từ bỏ một tia hi vọng nào. Sau lưng tớ chỉ có đương sự thôi. Còn cậu, sau lưng cậu toàn ánh đèn flash….”

Chân Ý luôn mạnh mẽ trong mắt người khác, nhưng chỉ khi đứng trước mặt Ngôn Cách, cô mới là cô một cách toàn diện nhất.

Chân Ý gặp lại Ngôn Cách, đó là vào một ngày mưa…

“Ngôn Cách?

Đã lâu không gặp”

Đáp lại Chân Ý, Ngôn Cách chỉ hờ hững bỏ lại một câu: “Tôi không quen cô” rồi bước lên xe. ( Phũ thế là cùng =))) )

Chân Ý của ngày hôm nay không còn là Chân Ý xốc nổi bồng bột của quá khứ, nhưng tình cảm dành cho Ngôn Cách vẫn như thuở ban đầu, không thay đổi, không phai nhạt. Bởi vì đó là Ngôn Cách, nên cô tình nguyện chờ đợi.

“Chân, bỏ đi. Có lẽ anh ta không phải chén trà kia của cậu.”

Chân Ý lắc đầu. Không thể bỏ được. Dù cô không biết vì sao mình lại đắm đuối anh đến vậy, nhưng cô chỉ yêu mỗi anh thôi, đã mười hai năm rồi.

“Nhưng như vậy cực khổ lắm!”

“Không cực…bởi vì anh ấy luôn biết rằng tớ sẽ đứng nguyên tại chỗ nhìn anh ấy, hơn nữa lần nào anh ấy cũng quay đầu, lần nào cũng vậy.”

Dù đã chia cách tám năm, nhưng khi gặp lại, ở họ vẫn có sự ăn ý không tên mà người khác không thể hiểu được, nó như một sợi dây liên kết, dẫu vô hình nhưng lại không thể chặt đứt.

“Những năm tháng ấy cùng anh lượn khắp thư viện đọc sách triết, lúc nhàm chán cô đã từng học thuộc một vài đoạn. Vì vậy mà giờ đây mới có thể hóa thành sự ăn ý và giao lưu tư tưởng trọn vẹn đến thế, giây phút này thật tốt đẹp biết bao.”

. “Vừa nãy đó, anh nói em nghe, anh hỏi em đáp. Em sẵn lòng lắng nghe thế giới của anh, anh cũng sẵn lòng giải đáp thắc mắc của em. Không ai nhàm chán, cũng không ai khô khan, chẳng lẽ không phải thích hợp vô cùng sao?”

Chân Ý luôn luôn có một niềm tin kiên định với Ngôn Cách. Chỉ đơn giản vì anh là Ngôn Cách, là người duy nhất cô yêu.

“Chắc chắn anh ấy có nguyên nhân của mình, đến thời điểm thích hợp anh ấy sẽ giải thích. Tớ chỉ cần chờ là được, tớ tin anh ấy.”

“Chỉ sợ thứ cậu chờ được là sự ra đi không lời từ biệt và biến mất tám năm của anh ta.”

“Vậy cũng không sao cả. Anh ấy quá đặc biệt nên không sao cả. Dù mỗi lần anh ấy ở bên tớ một năm rồi biệt tăm tám năm, cũng không sao cả. Tớ sẽ càng thêm quý trọng quãng thời gian ở bên anh ấy.”

Chân Ý yêu Ngôn Cách, yêu một cách cố chấp, không thể lay chuyển. Có mấy ai có thể đứng tại chỗ đợi bạn dẫu biết có thể bạn sẽ không bao giờ ngoảnh đầu lại? Chân Ý đã làm được điều đó, một cách trọn vẹn.

Ngôn Cách, dù là trước kia hay hiện tại, rất nhiều cử chỉ của em đều khiến anh sợ hãi phải không? Nhưng anh vẫn luôn để mặc em, thật ra, người anh thật sự thích là em phải không? Vậy là đủ rồi. Dù cả đời anh không nói ra câu “Anh yêu em” thì cũng không sao cả. Ngôn Cách, đừng sợ. Đừng sợ nhé, Ngôn Cách, em sẽ luôn ở bên anh.

“Em yêu anh, không quan tâm cái giá phải trả.” Cô lẩm bẩm như nói mơ, “Em sẽ không lựa chọn lãng quên anh. Ngôn Cách à, quên anh, chẳng khác nào quên mất chính bản thân em.”

Một cô gái cố chấp trong tình yêu, cố chấp đến mức khiến người khác phải đau lòng.

“Cả đời có là gì đâu? Ngôn Cách, nếu anh có thể sống một vạn năm, em cũng sẽ thích anh một vạn năm.”

Ngôn Cách, là ai đã nói, nếu muốn anh yêu em thì hãy làm anh cười. Vì thế, em đã làm rất nhiều chuyện để anh được vui và nở nụ cười. Nhưng khi anh cười rồi thì rõ ràng em lại yêu anh lần nữa.

Cô thấy giọng mình rất khẽ: “Ngôn Cách, anh biết vui vẻ là cảm giác gì không? Anh đã từng vui vẻ chưa?” Anh không đáp.

“Ngôn Cách, em muốn làm cho anh vui vẻ. Cuộc đời dài đằng đẵng, phải sống nhiều năm đến thế, một mình không cô đơn ư? Ngày nào cũng vậy, một mình lái xe đến bệnh viên, một mình trở về nhà, không ai nói lời thật lòng với anh, anh cũng không để bất cứ ai bước vào trái tim mình. Như vậy không cô đơn sao?” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, mỉm cười: “Anh như vậy em sẽ đau lòng, vì vậy, dù thế nào đi nữa, em cũng không buông tay đâu.”

Ngôn Cách, em hi vọng nhìn thấy anh vui vẻ biết bao, hy vọng có thể mang đến niềm vui cho anh biết bao. Vì vậy, dù thế nào đi nữa, em cũng sẽ luôn theo đuổi anh. Em thì si tình, anh lại thờ ơ. Không sao cả, em không giận đâu.

Thế còn Ngôn Cách?

Nam chính của chúng ta là một con người trầm lặng, trước khi gặp Chân Ý, cuộc đời anh chỉ có hai màu đen trắng buồn tẻ, anh không biết thế nào là vui, cũng không biết thế nào là buồn.

Anh không nghe nhạc, không hát hò, không chơi bóng, không đánh cờ, không có bất cứ sở thích hay đam mê nào, ngay cả học tập và bắn cung dường như cũng không xuất phát từ chủ ý của mình, chưa từng hưởng thụ nhiều, cũng chẳng thích thú là bao. Như thể trên đời này không có bất cứ việc gì khiến anh vui vẻ, thâm chí cũng không có việc gì khiến anh không vui. Anh như vậy khiến cô rất đau lòng.”

Sự xuất hiện của cô gái mang tên Chân Ý như là vầng thái dương rực rỡ chói mắt, khiến cho anh cảm nhận được hơi thở của cuộc sống, khiến anh cảm nhận được thế nào là một cuộc sống thật sự.

Ngôn Cách thích Chân Ý, thậm chí thích từ cái nhìn đầu tiên, nhưng căn bệnh tự kỉ bẩm sinh khiến anh gặp khó khăn rất nhiều trong việc giao tiếp với người khác. Chân Ý dường như trở thành một nguồn sáng, kéo anh ra khỏi màn đêm tăm tối. Vì cô, anh cố gắng hòa nhập, có những lúc dường như đã chạm đến giới hạn chịu đựng nhưng anh vẫn cố chấp không muốn từ bỏ.

Từ khi gặp Chân Ý, Ngôn Cách cũng bắt đầu có bên mình một cuốn nhật kí, từ những nét chữ đầu tiên với nhưng câu từ gián đoạn đến những dòng chữ mạch lạc: “Hôm nay mình gặp được một cô bé, cô ấy xuất hiện bất thình lình, như vầng thái dương rạng rỡ.”

Cô cười, cô nhảy nhót, cô nói chuyện. Anh rất muốn nghe, rất cố gắng, thậm chí nôn nóng, nhưng những lời lọt vào tai anh đều vỡ vụn. Mỗi khi viết xong một chữ, anh đều bất giác tì mạnh, là sự nóng ruột và phiền muộn mỗi khi gắng sức nhớ lại những gì cô gái ấy nói.

Anh lặng lẽ ghi chép những điều cô nói, từng kỉ niệm nhỏ bé mà hai người trải qua, từ năm này sang năm khác, không bỏ sót điều gì.Mười hai năm đằng đẵng, hợp thành một căn phòng với những quyển sổ màu đen buộc chỉ yên ắng.

Trước khi quen cô, anh không có cô độc, rồi từ ngày quen cô lại bắt đầu thấy cô độc.

“Ngôn Cách, đừng sợ, em sẽ luôn ở bên anh. Như vậy anh sẽ không phải cô độc nữa.”

Khi nghe Chân Ý nói lời chia tay, trái tim Ngôn Cách dường như cũng chết theo, đã có bao lần anh định từ bỏ tất cả, nhưng Chân Ý dường như đã trở thành một chấp niệm, đồng thời cũng là động lực để anh vượt qua căn bệnh.

Tám năm, 2922 ngày, hai người lại trùng phùng…

Mặc dù mấy lần gặp lại anh luôn lạnh nhạt với cô nhưng chỉ có bản thân anh mới hiểu, mình muốn nhìn thấy cô đến mức nào, thậm chí anh còn hoài nghi lo lắng liệu cô có còn nhớ đến anh hay không?

“Ngôn Cách, anh biết em là ai không?” Cô hỏi.

“…Chân Ý” Anh đáp.

Sao anh không biết cô là ai chứ? Chân Ý, em là Chân Ý. Chia xa tám năm, anh không nhớ lại nụ cười của em, không nhớ lại tiếng gọi của em. Anh không dám về trường, cũng không đặt chân tới những con đường chúng ta từng đi; Anh không nói với ai về em, cũng không muốn người khác nhắc đến em. Ngay cả trong cơn mơ em cũng không tới. Là anh không cho em niềm tin, là anh không xứng đáng được em nhớ đến. Có một giấc mơ, cuối cùng anh trở về trường, cuối cùng cũng nhìn thấy em, con tim bỗng rơi đâu mất. Nhìn đi, Chân Ý vẫn còn ở đó, mình biết mà. Em quá rực rỡ, tựa vào cửa sổ lớp như luồng sáng hư ảo, khuôn mặt mờ nhạt. Anh không dám gọi: “Chân Ý”, nhưng em quên anh mất rồi. Em nghiêng đầu, dường như đang cười hỏi: “Anh là ai?”

Tình yêu mà Ngôn Cách dành cho Chân Ý không hề ít hơn tình cảm mà Chân Ý dành cho anh một chút nào. Cách thể hiện tình yêu của anh không hề phô trương mà luôn âm thầm lặng lẽ. Ngôn Cách là dạng người thuộc trường phái “nói ít làm nhiều”, những điều anh từng phải chịu đựng, anh cũng một mình gặm nhấm, những điều anh làm cũng chỉ có bản thân biết, Ngôn Cách cứ âm thầm như vậy đến bên Chân Ý, ở bên Chân Ý từ lúc nào không hay. Không ai nghĩ rằng Ngôn Cách thật sự yêu Chân Ý, chỉ có mỗi mình cô cảm nhận được qua từng hành động nhỏ nhặt của anh

“Các cậu đều nói tớ si tình còn anh ấy vô tình, không phải đâu, anh ấy đối tốt với tớ chỉ có tớ biết, anh ấy tốt bao nhiêu, đáng giá thế nào chỉ có tớ hay. Lòng tớ rất rõ ràng.”

Trong những ngày tháng rời xa Chân Ý, đau đớn thế nào chỉ mình Ngôn Cách biết, nhưng anh vẫn ngốc ngếch chờ đợi, mỗi một ngày qua đi, trong cuốn số nhỏ lại có thêm một dòng chữ: “Hôm nay Chân Ý chưa về.”

8 năm, 2922 ngày, cũng là 2922 dòng chữ: “Hôm nay Chân Ý chưa về.”

Anh chưa bao giờ nói lời tình tứ, chỉ biết dùng từng câu từng chữ, từng lời lẽ, lẳng lặng ấm áp ghi lại nhưng câu nói hoặc vui vẻ hoặc quẫn bách, hoặc buồn bã hoặc phấn chấn, khắc tạc thời niên thiếu rực rỡ sắc màu của cô trong từng dòng chữ.

Trên đời có vô số cặp tình nhân chia ly, vô số lời nói tiêu tan, thậm chí có quốc gia biến mất khỏi bản đồ. Thời gian trôi qua không quay đầu lai, nét chữ của anh thay đổi trên trang giấy, nhưng anh thì vẫn ở đây. Lặng lẽ canh giữ, không chịu rời đi.

Anh không bao giờ kể cho Chân Ý nghe quá khứ của mình. Nhưng khi Chân Ý biết được sự thật, cô đau lòng, dằn vặt, anh cũng nhẹ nhàng ôm lấy cô an ủi: “Chân Ý, anh không sao, thực sự không sao.”

Tình yêu của Ngôn Cách là một kiểu bao dung vô điều kiện, và thứ tình cảm thiêng liêng đẹp đẽ ấy đã dành trọn cho Chân Ý, vẹn nguyên, không một vết nứt.

Có nhiều người, thậm chí Chân Ý cũng đã từng hỏi anh, tại sao anh lại trở thành bác sĩ tâm lí, lúc đó anh lặng thinh không trả lời. Sao anh có thể nói ra đó là vì cô? Vì anh đã phát hiện ra Chân Ý bị bệnh, có một nhân cách khác đang âm thầm ngự trị trong cô.

Trong đêm hai người chia tay vào tám năm trước, người nói ra những lời lẽ khiến Ngôn Cách tổn thương không phải Chân Ý, mà là Chân Tâm-một nhân cách tăm tối khác ẩn sâu bên trong Chân Ý. Từ nhỏ cô đã trải qua cú sốc khiến não bị kích thích, từ đó nhân cách thứ hai cũng hình thành, nếu Chân Ý là thiên thần, thì Chân Tâm lại là hiện thân của ác quỷ. Bởi vì một tai nạn, Chân Ý đã khiến nhân cách thứ hai thức tỉnh, và đồng thời cũng gián tiếp khiến Ngôn Cách tổn thương.

Mẹ nói em rất nguy hiểm và muốn anh từ bỏ em. Nhưng sao anh có thể từ bỏ được? Nếu anh từ bỏ, sẽ không ai có thể cứu vớt em. Chân Ý sẽ bị Chân Tâm khống chế, biến mất trong vực thẳm tối tăm. Chân Ý, em là cô gái anh yêu nhất và cũng là cô gái duy nhất anh yêu, làm sao anh có thể để em biến mất được.

Nếu trong “ARCHIMEDES thân yêu” tình yêu của Ngôn Tố quá lớn khiến cho tình yêu mà Chân Ái dành cho anh có phần bị mờ nhạt thì ở đây, tình cảm mà Chân Ý và Ngôn Cách dành cho nhau không hề kém cạnh, không có nhân vật nào bị lu mờ vì nhân vật nào, họ bổ sung, bù trừ cho nhau. Nếu tình yêu của Chân Ý nồng nhiệt như lửa thì tình yêu của Ngôn Cách lại trầm lặng như nước, tưởng như đối lập nhưng lại thống nhất.

Tám năm lắng đọng này đã giúp em và anh trở nên tốt hơn, để chúng ta có đủ niềm tin và sức mạnh đối mặt với bất cứ chuyện gì xảy ra trong tương lai. Tám năm nhẫn nhịn và kiên trì là để chờ mong một ngày được nắm tay em, để em trở lại bên anh.

Trên đời này chỉ có anh có thể cứu vớt em, cũng chỉ có em có thể cứu vớt anh. Thế nên dù trong mắt cả thế giới em là kẻ tâm thần và phần tử nguy hiểm, nhưng vì anh mà phụ cả thế giới thì có sao đâu?

Trong truyện cũng có nói về một cặp đôi rất dễ thương khác, đó là An Dao và Ngôn Hủ-em trai Ngôn Cách. Bên cạnh đó, tôi cũng thực sự cảm thấy nuối tiếc cho một cặp đôi khác. Họ yêu nhau, nhưng lại đứng hai đầu chiến tuyến. Số trời đã định, họ mãi mãi không thể ở bên nhau.

“FREUD thân yêu” khép lại, đồng thời cũng để lại nhiều dư âm không thể xóa mờ. Đó không chỉ đơn thuần là tình yêu, cũng không chỉ đơn thuần là trinh thám, mà còn chứa đựng những triết lí về cuộc đời, về tình yêu, về sự sống, về ranh giới không thể xóa bỏ giữa cái thiện và ác. Tình cảm, nhưng không hề nhàm chán, ngược lại còn rất hấp dẫn, nhất là những đoạn Chân Ý ở trên tòa biện hộ cho đương sự, những đoạn đó cảm giác đọc rất thích. Từ cái thời điểm bắt đầu không còn hứng thú với ngôn tình thì đây là một trong số ít những bộ hiếm hoi mình kiên trì đọc hết, không bỏ sót một chữ, thậm chí có nhiều câu chữ còn đọc đi đọc lại.

“FREUD thân yêu”- Một câu chuyện có Chân Ý…

“Ngôn cách?”

“Ừ?”

“Anh có biết tại sao những năm ấy em theo đuổi anh điên cuồng như vậy không? Có biết tại sao sau khi chúng ta bên nhau rồi nhưng em cũng yêu hết mình như vậy không? Bởi vì em cảm thấy, ngày mai chưa chắc sẽ đến với bất cứ ai, tạm biệt có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại, xoay người có lẽ sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa. Em luôn lo lắng ngày nào đó sẽ chia tay xa cách, lo chuyện gì bất ngờ sẽ chia lìa đôi ta. Em lo lắng một giây trước vẫn đứng đằng xa mỉm cười với anh, một giây sau đã bất ngờ gặp tai nạn, giông bão, sóng thần. Em luôn lo lắng mua vé xem phim, cầm bắp rang bơ rồi nhưng anh lại không xuất hiện. Em luôn lo lắng rõ ràng đã hẹn ở đó, nhưng cuối cùng chỉ có một mình lẻ loi tiến bước. Trên đời này, mỗi giây mỗi phút đều xảy ra chuyện bất ngờ, hoặc chủ quan, hoặc ép buộc, có nhiều lắm. Vì thế, em sống mỗi phút như một giây cuối cùng, sống mỗi ngày như thời khắc cuối cùng của cuộc đời. Anh không biết đâu, đối với em, anh quan trọng như cả thế giới vậy. Và lẽ đương nhiên, em phải tràn trề nhiệt huyết cùng anh vui vẻ trải qua thời khắc cuối cùng. Vì thế, anh có biết không? Sau bao nhiêu năm chia tay, em chưa từng hối hận, cũng không hề tiếc nuối. Dù chia xa bao năm, mỗi lúc nghĩ lại những chuyện đã làm, em đều thấy rất vui vẻ.”

Có Ngôn Cách…

Năm ấy, cô mang nụ cười đáp xuống trần gian nơi anh đứng, thế là anh lẳng lặng dùng cả cuộc đời mình trao cho cô kỷ niệm hoàn mĩ nhất.

“Trên đời này, anh chỉ thích hai thứ, bầu trời đầy sao và Chân Ý. Một thứ bởi vì em, một thứ chính là em.”

“Anh sẽ yêu em bằng linh hồn tinh khiết thuần túy hơn bất cứ ai. Bởi vì, mười hai năm trước, em đã nắm tay anh không chịu buông, thì lần này hãy để anh dùng cả đời bảo vệ em.”