Review Dụ tình

Review Dụ tình

Tác giả: Ân Tầm

Thể loại: Hiện đại, lãng mạn, ngược tí xíu, sạch, HE

Nam chính: Louis Thương Nghiêu

Nữ chính: Lạc Tranh

Vài lời:

Sau khi đọc xong, mình thực sự thực sự cứ rối rắm không biết có nên viết hay không. Đây cũng là bài review đầu tiên mình viết. Vì tự cảm nhận khi viết mình không trích dẫn trong sách (hoặc có cũng là vài đoạn mình nhớ nó nằm ở đâu hoặc là mình thích mình sẽ ghi lại). Với cả có hơi hướng spoil. Nhưng thôi, trải qua 1 sự việc mình đã nghĩ thông là phải ghi lại. Không đợi giây phút nào nữa.

Khi vừa đọc xong, mình sẽ luôn đắm chìm vào nó, muốn nó kéo dài thêm, muốn đọc thêm nữa, cứ thế không thoát ra được mà không biết giải tỏa ở đâu nên đây cũng là 1 cách.

Nói thế cũng hơi nhiều, mình bắt đầu sau đây luôn nhé!

Review:

Đây là 1 câu chuyện tình cảm lãng mạn và là truyện mình thích nhất của Ân Tầm. Mình sẽ nói qua phong cách viết của Ân Tầm (theo những gì mình biết) cho những bạn chưa đọc tác phẩm nào của cô.

– Có H (3 bộ kinh điển: Trò chơi nguy hiểm, Bảy ngày ân ái và Dụ tình được đánh giá là nhiều H với những cảnh được miêu tả khá kích dục. Những bộ sau này thì bớt dần như Đừng để lỡ nhau (HMKM3) và Bảy năm vẫn ngoảnh về phương Bắc.

– Ngược (3 bộ kinh điển trên thì là thù hận khiến nam chính ngược thân nữ chính, sau đó dần dần yêu nhau)

– Dài (dài lê thê :))) 3 bộ kinh điển còn đỡ, tầm 300-500 chương, 2 bộ gần đây nhất là Đừng để lỡ nhau và Bảy năm vẫn ngoảnh về phương Bắc thì 700 chương được coi là ít nhé :))) )

– Hơi tâng bốc nữ chính

– Xoay quanh mấy cuộc tình được đánh giá là suy đồi xã hội :))) (Ví dụ 3 bộ kinh điển thì có 1 bộ ngoại tình với bạn của bạn trai, 1 bộ thì có lúc nam chính nghi ngờ nữ chính là con gái mình mà vẫn ứ ừ =))) )

Sơ sơ là thế. Thế nên bạn nào bị dị ứng hay cảm thấy không thích ứng được thì mình khuyên thật tình là đừng đọc, dễ điên lắm :)).

Quay lại bộ truyện của ngày hôm nay, mình từng đọc Trò chơi nguy hiểm cách đây cũng 3 năm thì không thích và không ấn tượng mấy nhưng vì trong thời gian nghỉ hè khác rảnh rỗi và hơi ngấy mấy bộ sủng nhẹ nhàng nên quyết định nhảy hố bộ này.

Truyện xoay quanh chuyện tình của Louis Thương Nghiêu – một người thuộc dòng dõi vương thất Louis ở Pháp và Lạc Tranh – một nữ luật sư xinh đẹp có quá khứ phức tạp ở Hongkong. Hai người tưởng chừng như không có điểm gì chung để có thể gặp gỡ nhau thì nhờ 1 người đàn ông – Ôn Húc Khiên, đàn anh và cũng là người Lạc Tranh để ý. Vì được giúp đỡ thoát khỏi cảnh nợ nần của cha và được tiếp tục đi học, Lạc Tranh luôn thầm cảm kích và thương yêu Ôn Húc Khiên. Tuy nhiên, với lòng tham không đáy về sự nghiệp đến sẵn sàng bán rẻ bạn gái mình, Ôn Húc Khiên đã vô tình đẩy Louis Thương Nghiêu và Lạc Tranh đến gần nhau hơn. Louis Thương Nghiêu tuy mới đầu tiếp cận Lạc Tranh với ý muốn trả thù cho tai nạn của em trai mình, dù Lạc Tranh chỉ là 1 người vô tình tiếp tay, nhưng sau những lần tiếp xúc anh càng yêu và nhận ra được Lạc Tranh chính là người mình cần.

Nói thật, mình thấy truyện này chả có gì gọi là ngược :)) vì thực chất lúc Louis tiếp cận Lạc Tranh, vì để Lạc Tranh yêu anh (với mục đích trả thù) nên anh rất ngọt ngào và sủng ái cô, toàn nói những lời yêu thương có cánh. Đến lúc cô phát hiện bí mật thì cũng thấy mình có lỗi nên cũng không trách anh đối xử với mình như vậy.

Tóm lại mình thấy đây là một câu chuyện lãng mạn, xen thêm vài thù hận nhỏ nhỏ, ngược nhỏ nhỏ, bí mật nhỏ nhỏ về thân thế Lạc Tranh, còn lại chỉ toàn là yêu thương thôi. Mình rất thích cách Thương Nghiêu gọi cô là “Tranh”. Các truyện khác đa phần kêu “Tiểu…” hoặc “…nhi”, cũng có gọi kiểu 1 chữ này nhưng lúc Louis Thương Nghiêu gọi mình cảm giác rất ngọt ngào và sủng nịnh.

Truyện của Ân Tầm dài cũng phần do nhiều tuyến nhân vật phụ, và ngoại truyện 90% là câu chuyện tình yêu của các couple phụ cũng rất đáng yêu.

Nói chung, theo mình đây là 1 bộ đáng đọc, mình cũng rất cuồng anh Nghiêu vì sự lãng mạn của anh.

Mình cũng có đọc vài review trái chiều như là lên án sự ngoại tình của Lạc Tranh khi đang còn là bạn gái của Ôn Húc Khiêm. Thật sự mình thấy vấn đề này chả có gì, ngoại tình dù trong hay ở ngoài đời, đều là trách nhiệm của 2 người. 1 người xiêu lòng vì người khác, tại sao? Không phải là do người còn lại lơ là, không còn yêu thương như trước hay sao. Nếu luôn quan tâm, yêu thương lẫn nhau, tạo dựng sự vững tin trong tình yêu thì không gì ngăn cản được. Huống hồ, trong truyện này, Ôn Húc Khiêm chỉ luôn giả tạo với Lạc Tranh, không có cảm xúc tình yêu thật sự, đương nhiên Lạc Tranh bị lung lay.

Mình nói thế chả gây war gì cả, chỉ là nếu bạn thích, hãy ca ngợi nó, nếu không thích, hãy chê bai nhưng đừng lên án một cách ghê tởm vì mỗi người mỗi gu.

Overall, rate : 4/5