Review phim hố đen tử thần năm 2024

Ảo, rất ảo. Đó là cảm giác của tôi khi đang, và sau khi xem phim điện ảnh hiện đang hot nhất tháng 11: Interstellar. Nhưng trong cái ảo đó là những cái rất thật, những cảm xúc mà bạn chỉ có thể có khi xem qua tuyệt tác mới của Christopher Nolan này.

Phim được rating rất cao, lại là của đạo diễn Christopher Nolan (đạo diễn của loạt phim Batman, Gravity và hơn nữa là Oscar nominee Inception), và vì tôi vô tình được xem miễn phí nên chọn ngay phim này (nói vậy không có nghĩa phim này không đáng bỏ tiền ra xem đâu nhé, rất đáng là đằng khác).

Phim thuộc thể loại khoa học viễn tưởng, lấy chủ đề là không gian của vũ trụ để ngợi ca sự thông minh tài trí, sự dũng cảm của loài người, sự hi sinh của cá thể vì mục đích cao cả hơn và hơn hết là tình cha con, tình yêu cảm động được truyền tải qua các cặp ông nội – bố Cooper, Bố Cooper – Murphy, Bố Cooper – Tom, cha con giáo sư – tiến sĩ Brand và cặp tiến sĩ Brand – Edmunds. Có thể đây là một bộ phim tình cảm tâm lí xã hội trá hình là một bộ phim khoa học, nhưng cũng có thể bởi vì diễn xuất quá xúc động của các diễn viên mà đề tài khoa học đã bị lấn lướt, bị ngập chìm trong nước mắt của khán giả trước sự chia li nghiệt ngã suốt nhiều thập kỉ của Cooper và con gái Murph.

Mở đầu một bộ phim khoa học bằng một hình tượng cực kì “phản khoa học”: they (họ, đấng bề trên, thần thánh, v.v). Vì “họ” đã chọn phi công Cooper cho cuộc hành trình này nên Cooper không cách nào khác là nghe theo sự an bài của số phận, để một lần nữa lên đường thực hiện ước mơ, lí tưởng của cuộc đời là ngồi trong khoang lái chiếc tàu vũ trụ với sứ mệnh cao cả là cứu loài người. Họ lên đường với một trọng trách nặng nề, nặng cả về trách nhiệm và áp lực thời gian (mà giáo sư Brand có nói: ông không sợ cái chết, cái ông sợ là thời gian). Trải qua một cuộc hành trình ngắn mà dài đăng đẳng do chịu sự bóp méo thời gian bởi lực hút của các hành tinh, đối diện với những sự quyết định mà nếu sai lầm sẽ có nguy cơ giết chết loài người, họ đã dũng cảm đương đầu, bỏ lại sau lưng là gia đình thân yêu ngày đêm trông ngóng. Để đến cuối cùng, Cooper mới nhận ra, “họ”, những người đã chọn anh để nhận lãnh trách nhiệm to lớn này không phải là một đấng siêu linh, mà chính là con người, chính là “chúng ta” của rất nhiều năm sau đó. “Chúng ta” trong tương lai có thể di chuyển xuyên không gian, xuyên thời gian trong một thế giới “5 chiều” mà ở đó, không gian hay thời gian cũng chỉ là những đại lượng vật lí, có thể cầm vào, nắm vào được. Tương lai đó của Christopher Nolan tạo ra, đến bao giờ mới có đây? Ôi không, đến lúc này ta mới nhận ra: đây chỉ là một bộ phim khoa học viễn tưởng mà thôi.

Với vô số những giả thuyết được đặt ra trong một vấn đề không gian mà đa số người xem không hề có chút kiến thức nào, tại sao bộ phim đầy lý thuyết này vẫn rất thu hút, bắt người xem phải dán mắt vào màn hình từ những giây đầu tiên cho đến phút cuối cùng? Ngoài cái đẹp của thiên nhiên tạo hoá đã được thể hiện vô cùng đẹp mắt trên màn ảnh rộng ra, còn là vì một thứ rất thật luôn hiện hữu trong tất cả những lý thuyết rất ảo này: Đó chính là niềm tin vào tương lai, là tình người, tình yêu đôi lứa và bật lên trên tất cả là tình cảm cha con của Cooper, Murph và Tom.

Nói về niềm tin, thì Christopher Nolan và đoàn làm phim có một lòng tin to lớn vô biên dành cho trí thông minh và sự hi sinh của loài người. Có hay không một tương lai mà loài người cuối cùng cũng sẽ chinh phục được vũ trụ, có hay không sự vị tha bao dung và bảo bọc mà con người có thể dành cho nhau như thế? Riêng điều này, chúng ta phải nên bắt chước Christopher Nolan: hãy tin. Khoa học có thể sẽ nhìn vào Interstellar và cười nhưng ở đó chúng tôi dành một lòng tin to lớn cho những người đã và đang cống hiến cho sự nghiệp khoa học, cho sự phát triển của loài người. Và hơn hết, chúng tôi muốn dành lòng tin cho nhau, chúng tôi muốn tin rằng thế giới này mọi người vẫn đang sống vì nhau.

Nói về tình yêu trong Interstellar: bạn ở Việt Nam, và ở bên kia thế giới bạn có một anh người yêu và bạn đang vật vã vì yêu xa ư? Hãy nhìn tiến sĩ Brand và Edmund: họ yêu nhau ngay cả khi chàng ở một dải ngân hà khác còn nàng vẫn đang yên vị trong hệ mặt trời nhỏ bé của chúng ta. Do lực hút của các hành tinh, thời gian chênh lêch giữa họ cũng là rất nhiều, và cơ hội để Brand và Edmund gặp nhau dường như là cái gì đó rất mơ hồ gần như không thể xảy ra. Vậy mà Brand vẫn nuôi hi vọng, để rồi khi đặt chân đến hành tinh của Edmund thì chàng đã lìa trần. Và đương nhiên, vì lí tưởng của tất cả những người đã hi sinh trong nhiệm vụ chung, Brand tiếp tục với hành trình cứu thế giới của mình.

Nói về tình cha con, trong khi người anh liên tục thể hiện sự nhớ mong người cha đã đi xa của mình bằng những cuốn băng liên lạc trong mấy thập kỉ, thì sự im lặng của Murph cũng trong từng ấy năm đã làm nhói lòng khán giả còn hơn như thế. Trong trái tim của Murph không phải là sự hận thù hay oán trách Cooper vì đã bỏ lại gia đình mà ra đi, mà chính là đối với một đứa trẻ như Murph vào thời điểm Cooper quyết định ra đi không thể chấp nhận được sự mất mát quá lớn là người cha đã một tay yêu thương chăm sóc hai anh em Murph. Chính nhờ tình cảm cha con quá to lớn đó đã cho Murph một động lực để giải bài toán cứu nhân loại mà Brands, Miller, Edmund, cha cô và những người đã hi sinh để lại, và cuối cùng đã chiến thắng số phận, mở ra một thời kì mới của nhân loại: chinh phục dải ngân hà.

Bộ phim là một tuyệt tác tiếp theo vô cùng sâu sắc của đạo diễn bộ phim tôi rất thích: Inception, và Christopher Nolan đã không để cho người xem phải thất vọng. Hình ảnh đẹp, âm thanh sâu và hơn hết là nội dung bao hàm nhiều ý nghĩa trên nhiều phương diện đã hoàn toàn chinh phục được người xem. Dù Interstellar có rất nhiều chi tiết nghe qua vô lí đến nực cười tuy nhiên xem phim xong đảm bảo bạn sẽ không cười đâu, bởi vì tôi, và rất nhiều người nữa, đã ra về trong nước mắt!