Review truyện của bản lật tử

                                          

Tác giả: Bản Lật Tử

                      
Thể loại: tác giả - biên tập, hài, hiện đại, nhẹ nhàng, HE
                      
Nhân vật: Lan Ninh, Ngôn Nho Ngữ
                      
Số chương: 63 + ngoại truyện
                      
Văn án
                      
Nếu có bạn trai là tác giả viết tiểu thuyết trinh thám, sẽ có trải nghiệm thế nào ?

Khi bạn đắc tội với anh ấy , anh ta sẽ miệt thị bạn : "Trong tiểu thuyết của anh, người như em chỉ có thể xuất hiện dưới hình thái người chết."

Khi bạn vô cùng đắc tội anh ấy, anh ta sẽ uy hiếp bạn : "Em có tin anh lấy tên em đặt cho người chết đó không ?"

Khi bạn vô cùng vô cùng đắc tội anh ấy , anh ta sẽ bổ sung thêm một chút : "Đồng thời nạn nhân sẽ bị một tên sát nhân biến thái giết người hàng loạt cực kỳ hung bạo làm nhục cho đến chết."

Nhưng nếu trùng hợp bạn là người biên tập cho vị tác giả này, những đe dọa trên cũng chẳng đáng sợ chút nào, việc anh ấy cần làm chỉ có một :

Chày cối không chịu nộp bản thảo!!!

                      
Nội dung vắn tắt:
                      
Trong một lần đi du lịch Nhật Bản, Lan Ninh bị lạc đường trên núi. May mắn là cô chụp được một chiếc phao cứu mạng vô cùng đẹp trai tên Ngôn Nho Ngữ. Xui xẻo là cô không hề biết chiếc phao này cũng bị mù đường giống mình.
                      
Cả đoạn đường hai người đều không nói gì với nhau, gương mặt người đàn ông vẫn rất lạnh lùng, Lan Ninh cũng không dám chủ động mở miệng hỏi chuyện. Chỉ có điều bên cạnh có một người làm bạn, cô cũng an tâm hơn lúc nãy rất nhiều. Chí ít cô không phải một mình chết nơi đất khách tha hương. Cứ như thế cả hai đi cùng nhau hơn ba mươi phút, Lan Ninh vừa mới an tâm một chút lại bắt đầu lo lắng không yên. Cô nhẹ nhàng thở hổn hển, nhìn khung cảnh xung quanh một lượt, rồi chau mày hỏi người bên cạnh: "Anh chắc chắn chúng ta không đi nhầm đường chứ?" Như vừa nãy đã tính, ngọn núi này không lớn, dựa theo hành trình của bọn họ, hơn ba mươi phút gần như có thể xuống núi rồi, bây giờ chí ít thì cũng phải tới gần chân núi chứ? Nhưng cả hai đã đi lâu như vậy rồi, cô có cảm giác bọn họ vẫn đang loanh quanh giữa sườn núi. Người đàn ông nghe vậy liền dừng bước, nhìn về phía Lan Ninh với ánh mắt không thể tin nổi: "Không phải nãy giờ cô đang dẫn đường sao?" . . . Một cơn gió lạnh bỗng chốc thổi ngang qua hai người, khóe miệng Lan Ninh co giật một hồi. Chờ chút, anh ta nói thế là có ý gì? Lẽ nào nãy giờ không phải anh ta đang dẫn đường? Vậy bọn họ đi loanh quanh nãy giờ làm gì? Trong nháy mắt, thế giới của cô sụp đổ. Cơn gió đông đã ngừng thổi, Lan Ninh hít gió lạnh nãy giờ nên mũi đỏ hồng, không chịu chấp nhận sự thật: "Nãy giờ tôi vẫn đi theo anh." "Nhưng cô đi đằng trước tôi mà." Lúc người đàn ông vừa nói câu này, ánh mắt còn cố ý đảo qua khoảng cách hai bước chân giữa hai người họ. Lan Ninh: ". . ." Chuyện này là bởi vì lúc nãy anh dừng lại để tôi đi trước, vì thế tôi mới đi trước anh có được không? Cô hít sâu một hơi, nhìn người đối diện mỉm cười nói: "Hóa ra, anh cũng không biết đường phải không?" "Nãy giờ tôi chưa từng nói tôi biết đường."
                      
Sau đó Lan Ninh tình cờ trở thành biên tập cho một vị tác giả truyện trinh thám nổi tiếng mà cô cực kì yêu thích - thầy Hạnh Tâm. Nhưng khi biết được anh ta chính là Ngôn Nho Ngữ, hình tượng đại thần trong lòng cô liền vỡ vụn rắc rắc ╮(╯_╰)╭ thầy Hạnh Tâm có một biệt danh rất mỹ miều: Thiên Vương lầy của Đông Á, anh ta mà lầy thứ nhì thì không ai dám nhận thứ nhất. Không những có vô số cách để trốn bản thảo, Ngôn tiên sinh còn lập ra một group chat rủ rê các vị tác giả khác để chia sẻ bí kíp trốn bản thảo anh ta tâm đắc nhất, kích động các chủ biên tức đến hộc máu. Từ sau đó cuộc đời của Lan Ninh bước sang một trang mới, cả ngày đeo bám quấy rối bức ép Ngôn Nho Ngữ đòi bản thảo ...
                      
Truyện siêu siêu dễ thương nhé (♥◠‿◠)ノNếu bạn đang tìm kiếm một nam chính lầy lội mặt dày vô liêm sỉ độc mồm độc miệng, xin mời nhảy hố! 
                              
Kể từ bài post cuối cùng đến bây giờ đã là 7 tháng trôi qua rồi, không phải mình cố ý bỏ hoang page đâu, thật sự là bệnh lười đăng bài của mình quá nghiêm trọng không chữa được nên bây giờ mới chịu ngoi lên.

Kể một số chuyện bên lề là từ hè đến giờ mình đã cày được vài chục bộ ngôn tình, điều đáng bất ngờ là tự dưng mình bỗng hứng thú với thể loại showbiz_vốn trước đây mình tránh mấy truyện kiểu này như tránh tà nhưng tự dưng một ngày đẹp trời nào đó mình thay đổi tâm tính (không thể hiểu được bản thân thế nào nữa :3 ) Mọi người nếu ai muốn mình recommend vài bộ thì để lại bình luận bên dưới nhé. :3

—————–Tuyến phân cách lảm nhảm—————-

Và hôm nay mình sẽ review về một bộ cũng thuộc thể loại showbiz của Bản Lật Tử. Tadaaaaa

Quyển đầu tiên của Bản Lật Tử mà mình đọc là ‘Cuộc chiến bản thảo’, và từ đó mình cũng thích tác giả này luôn vì truyện của bả rất dễ thương >V<. Mình đã đọc được 5,6 gì đó bộ của tác giả này. Vốn chỉ định viết review mỗi ‘Cuộc chiến bản thảo’ thôi nhưng giờ mình quyết định review một bộ khác nữa đó là “Xin chào, U Linh tiểu thư.”

Theo ý kiến chủ quan của mình thì bộ này tạm ổn, không phải quá hay nhưng nếu ai thích sủng ngọt và một chút li kì thì đọc cũng hay ho. Dù nói về thể loại showbiz truyện này cũng không quá đặc sắc nhưng với mình cũng ok vì mình không kĩ tính lắm.

Đây là một câu chuyện tình yêu giữa một anh chàng thiên vương nổi tiếng và một cô nàng hồn ma.

Như đã giới thiệu, nam chính Mạc Trăn của chúng ta là một “siêu sao thiên vương” người gặp người thích với một lượng fangirl hùng hậu. Anh được các fan đặt những biệt danh cực kì “moe” như Trăn Trăn, Trăn Tử,…

“Góc hỏi điều tra: “Đến sinh nhật bạn hy vọng được nhận quà gì nhất?

Theo thống kê chưa đầy đủ, hiện tại đã có hơn một ngàn trả lời, trong đó đáp án “Trăn tử” chiếm 20%, đáp án “Mạc thiên vương” chiếm 20%, đáp án “Nam thần” chiếm 30%, bản biến dị như “Trăn tử nằm yên”, “Nam thần nằm yên” chiếm 10%…”

Vào một ngày không mấy đẹp trời nào đó, Mạc Trăn từ trường quay trở về nhà và bắt gặp một hồn ma ngồi trước cửa nhà mình.

Đúng vậy, Mạc Trăn có thể nhìn thấy linh hồn, đặc biệt là những người chết oan. Vì “nữ quỷ” quá mặt dày, đuổi mãi không đi, thế là Trăn Tử của chúng ta đành phải chấp nhận để cô nàng tá túc ở nhà mình. “Nữ quỷ” này chính là nữ chính của chúng ta =V=

Liên tiếp sau đó là những ngày ở cùng nhau với những tình huống khó đỡ.

Một nam thần cao ngạo lạnh lùng hoàn mĩ trong mắt fan nhưng đối với những người gần gũi với anh thì Mạc Trăn lại là một con người khiến cho người ta không thích nổi.

Tính cách Mạc thiên vương thật sự quá muôn màu đa dạng, nhất định là trường hợp điển hình của bệnh tâm thần phân liệt.

Khi Trăn Tử tự luyến cuồng lần 1…

“Không làm phiền cậu nữa. Đại minh tinh, cậu mau đi ngủ dưỡng nhan đi.”

“Người thiên sinh lệ chất như anh đây, còn cần ngủ dưỡng nhan sao?”

Khi Trăn Tử tự luyến cuồng lần 2…

“Hy vọng sau khi Đô Đô lớn lên cũng có thể gả cho một người đẹp trai như cậu út.”

“Nguyện vọng này của Đô Đô sợ rằng không thể thực hiện được rồi.”

“Tại sao? Cậu út cảm thấy không ai thèm lấy Đô Đô sao?”

“Không phải, trên đời này rất khó tìm được một người đẹp trai như cậu.”

Đến cả “nữ quỷ” A Diêu (nữ chính) cũng bị Mạc Trăn hành hạ đến mức bất bình phẫn nộ lên mạng tố cáo.

( Nếu bạn nghĩ tại sao một con quỷ lại có thể “lên mạng” như thường thì tui cũng chỉ có thể nói: bởi tác giả muốn thế :3 )

“Nam thần các người là một tên vô lễ lại ngạo mạn, các người biết sao! Nam thần các người là một tên bụng dạ hẹp hòi lại tính toán chi li, các người biết sao! Nam thần các người lại thích ăn pudding hoa quả, các người biết sao! Nam thần các người dán poster của bản thân lên phòng ngủ của mình, các người biết sao!!”

Mặc dù vậy sự tố cáo ấy ở trong mắt fan chỉ là một hành động vu khống ngớ ngẩn của một anti-fan không hơn không kém, vậy nên chẳng có ai đồng tình thương cảm cho cô nàng.

A Diêu là một nữ quỷ bị mất hết kí ức, cô rất lương thiện, và cũng rất ngây thơ, nhiều lúc cô nàng cũng khiến Mạc thiên vương dở khóc dở cười.

“Tôi chỉ nói đùa thui, anh lại thực sự cài mật khẩu thế hả? Mật khẩu có phải là sinh nhật của anh không? Đúng không hả?”

Mạc Trăn khép máy tính lại, quay đầu mỉm cười nói: “Không, là số đo ba vòng của tôi?”

“Anh đang ám chỉ tôi đo kích cỡ của anh hửm?”

Mạc Trăn: “…”

Thế qué nào lại có một con quỷ không biết xấu hổ thế hả?

Ở bên nhau lâu ngày tự nhiên lửa gần rơm lâu ngày cũng sẽ bén, thế nhưng khi cả hai chưa kịp hiểu rõ tình cảm đang nảy nở trong lòng mình thì đã phải chia cách.

A Diêu thực ra chưa chết, và bây giờ cô cần phải trở về thân thể cũ của mình, đồng nghĩa với việc mọi kí ức khi cô là linh hồn sẽ vĩnh viễn mất đi.

Dù Mạc Trăn luyến tiếc, nhưng anh hiểu, cô có cuộc sống của riêng mình, cô phải đi.

“Trăn Trăn.”

“…Ừ”

“Đừng có bắt nạt Đường Cường mãi, anh ta cũng vì anh mà liều chết.”

“…Ừ”

“Ít lên mạng tiểu hoàng* thì tốt hơn, không tốt với thân thể.”

“…”

“Tôi sẽ nhớ anh.”

“Tôi cũng sẽ nhớ cô.”

(*) Cho những ai không hiểu, cái này có thể hiểu như porn =))) đây là một sự hiểu lầm khá nghiêm trọng.

A Diêu biến mất, Lê Nhan tỉnh lại. Cô quên hết tất cả, cũng quên đi Mạc Trăn.

Đừng ai nghĩ đây là truyện ngược nhé, vì mình đã khẳng định từ đầu nó chỉ có sủng sủng sủng ngọt ngọt ngọt thui :3

Và nhờ “bàn tay vàng” của tác giả, Lê Nhan và Mạc Trăn lại tình cờ gặp gỡ. Sau đó là chuỗi ngày “truy thê” của Mạc thiên vương. =)))

Đầu tiên là lừa Lê Nhan về làm trợ lí của mình, sau đó lại lừa cô về ở chung. Tốc độ của Trăn Trăn đúng là nhanh không ai bì kịp =V=

“Cậu bảo Lê Nhan chuyển đến nhà cậu ở?”

“Ừ, như vậy dễ làm việc hơn.”

“Lý do này của cậu rất không có sáng ý và sức thuyết phục.”

“Được rồi, là tôi đang theo đuổi em ấy.”

Bởi vì lần đầu yêu đương nên Mạc Trăn gần như mù tịt về chuyện tình cảm.

“Đừng trách tôi không nhắc nhở anh, Mèo Con thuộc chòm sao kim ngưu?”

“ Biết đặc điểm lớn nhất của chòm sao kim ngưu là gì không?”

“Ham ăn biếng làm? Yêu tiền như mạng?”

“Là dễ bị trúng mỹ nhân kế đó cụ nội!”

Ồ, cái này thì Mạc thiên vương của chúng ta tự tin có thừa :3

Thậm chí Mạc Trăn còn tạo account phụ trên weibo để theo dõi Lê Nhan, và cũng rất chăm chỉ bình luận trên post của người ta ( Mạc thiên vương đang cầu được chú ý đây mà >V< )

Mặt mũi của Mạc thiên vương bị mất hết rồi =))))

Thật vậy, Lê Nhan là một cô nàng nói dễ nghe thì là biết thưởng thức cái đẹp, nói khó nghe thì là háo sắc, vì cái đẹp mà tự nguyện bán mình. =)))

“Ông chủ có công việc đàng hoàng, con có thu nhập cao, có nhà có xe có tiết tháo!”

“…Vậy nên, cậu chính là ham tiền tài của anh ta?”

“Không, tớ chỉ thuần tùy là ham sắc đẹp của anh ấy J”

Tuy là một cô nàng háo sắc nhưng Lê Nhan cũng khá ngây thơ, bị nam chính của chúng ta trêu chọc hết lần này đến lần khác.

Đoạn trích 1:

“Em có thể dán poster trong phòng anh được không?”

“Cái này phải xem người trên poster là ai.”

“Không ai cả. Đó chính là…tranh phong cảnh.!”

“Không thể, nó sẽ phá hỏng phong cách nhà tôi.”

“Vậy dán poster gì mới không phá hỏng phong cách nhà anh?”

“Đương nhiên là poster của tôi.”

“…”

Đoạn trích 2:

“Đại Lực (biệt danh của Lê Nhan), cậu không nên vì những vật ngoài thân này mà bán mình đâu.”

“Cậu suy nghĩ nhiều quá, sách và poster đều do ông chủ làm đấy.”

“Ông chủ các cậu là lấy điều kiện gì để trao đổi với cậu.”

“Anh ấy bảo tớ hôn một cái.”

“Cậu hôn không?”

“Hôn.”

“…”

Đương nhiên Mạc Trăn muốn rước được vợ về dinh thì tuyệt chiêu không thể thiếu đó là mặt dày :3

“Anh còn thiếu cái gì không?”

“Tôi thiếu một bà xã.”

“…”

Bạn Lê Nhan cứ thế mà bị trêu chọc vậy đó =)))

Và đương nhiên cuối cùng Trăn Trăn cũng thành cưới được vợ vào cửa, đại công cáo thành. *tung bông*

Tuy nhiên trong truyện cũng tồn tại một nam phụ khá đáng thương. Tuy nhiên đừng lo nhé bởi sau này anh cũng sẽ gặp được chân mệnh thiên nữ của mình. Tới đây mới thấy điều quan trọng không phải ai là người đến trước, tất cả đều chỉ vì một chữ “duyên”.

Chuyện tình của đôi bạn trẻ này nhẹ nhàng và dễ thương zị đó. Nếu ai thích những câu chuyện nhẹ nhàng như vậy thì cứ yên tâm nhảy hố thôi :3

“Anh tồn tại ở nơi đây, chỉ vì đem nụ cười thoáng qua rồi chợt tắt của em vĩnh viễn khắc vào trong mắt.”