Sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên là gì

Vương Bưu, một viên quan thông sự của Hoàng đế triều đại nhà Đường [ 618 – 917 sau công nguyên] từng nói “Mọi sự việc gặp phải trong đời đều có nhân duyên. Nhân duyên và sự nghiệp đều có tiền định từ lâu. Là phúc hay họa, cả thời gian quá khứ và tương lai đều đã được định trước”.

Khi Thái hậu Võ Tắc Thiên [ 625 – 705 SCN] giành được ngai vàng, bà đã tru di tông tộc của Hoàng đế. Thái tử bị đưa đến Đại Lý Tự kết án tử hình. Thái tử nói “Ta phải chết, hà tất làm vấy máu cây đao”. Rồi đến nửa đêm, liền dùng áo treo cổ tự tử. Đã chết, nhưng đến trưa ngày sau thì tỉnh lại.

Ông ta cười đùa vui vẻ như thường. Ăn uống tự nhiên như thể đang ở nhà vậy. Khi ông ta tỉnh lại, ông nói “Ta đã đến thiên quốc của Thần, và một vị thần trên đó giận giữ với ta. Ông ta yêu cầu ta trở lại chấp hành bản án. Ta hỏi sao lại cần phải thế. Vị thần đó đưa ta xem một bộ hồ sơ về những điều ta đã làm trong những kiếp trước. Nó ghi chép rằng ta đã giết người trong kiếp trước, và kiếp này ta phải trả nợ”.

Thái tử biết rằng mọi thứ đều đã được sắp đặt sẵn nên ông không sợ hãi gì khi bị xử tử hình. Dường như khi một người sinh ra trên cõi đời, sự sống và cái chết của anh ta đã được sắp đặt sẵn. Mùa quả trong đời này là từ những hạt giống đã gieo trồng từ đời trước. Phú quí được hưởng từ việc gieo công đức. Nghiệp báo là do kiếp trước đã làm điều sai. Nhân quả không ai thoát được.

Trong thời kỳ Trinh Quán [ 627 – 649 SCN], Trương Bảo Tàng là một Võ Tướng trong Đại Nội. Ông thường đi về Lạc Dương trong những ngày nghỉ. Một ngày, ông chạy đến chỗ người thợ săn đang nướng thịt của một con thú mà anh ta đã bắn được. Ông dựa vào một thân cây, thở dài và nói “ Ta đã sống 70 năm. Điều ta tiếc nuối là chưa từng được ăn thứ thịt tươi ngon đến thế”. Ngay lúc đó, một hòa thượng đi qua và nói với ông Trương rằng “Trong vòng 60 ngày tới, ông sẽ được thăng làm quan tam phẩm, sao ông lại thở dài?” rồi hòa thượng đó biến mất. Ông Trương rất ngạc nhiên. Thay vì đi về Lạc Dương, ông quay lại kinh thành.

Cùng lúc đó, Hoàng đế Đường Thái Tông [ 599 – 649 SCN] đang mắc bệnh kiết lỵ. Không có quan ngự y nào trong triều chữa khỏi bệnh của ông. Vua bèn ban lệnh nếu quan ngự y nào tìm được một đơn thuốc hữu hiệu thì sẽ được ban thưởng chức quan xứng đáng. Trương Bảo Tàng từng mắc bệnh kiết lỵ trước đó vì thế ông biết được cách chữa công hiệu. Ông liền dâng đơn thuốc cho Đường Thái Tông.

Đường Thái Tông thử thuốc và ngay lập tức hết bệnh. Ông liền ban cho ông Trương chức quan Ngũ Phẩm. Nhưng vị tể tướng không nghe theo lệnh, hơn một tháng mà ông không soạn chiếu ban chức. Thái Tông đột nhiên mắc bệnh trở lại, ông lệnh cho dùng đơn thuốc cũ và được chữa khỏi.

Thái Tông ngạc nhiên sao ông không thấy chiếu thăng quan cho ông Trương, vì ông Trương là người dâng đơn thuốc công hiệu. Khi ông hỏi tể tướng điều gì xảy ra, tể tướng sợ hãi nói, ông không chắc là quan ngũ phẩm là chức quan quản lý hay một vị trí trong quân đội. Thái Tông biết rằng vị tể tưởng đó đã đề cử một người lên làm quan tam phẩm vì đã chữa khỏi bệnh cho tể tướng. Ông liền nói với tể tướng “Vì sao một người chữa khỏi bệnh cho hoàng thượng lại không được được ban chức ngang hàng với người đã chữa khỏi bệnh cho tể tướng? Ta muốn ông Trương làm quan tam phẩm thuộc cấp quản lý, với những lễ nghi ban chức đầy đủ”. Mệnh lệnh của hoàng đế được thực hiện trong vòng 60 ngày như lời vị hòa thượng nói.

Dường như không chỉ sinh tử đời người là hữu mệnh, mà phú quý của một người cũng là nhân duyên. Cổ nhân có câu “Mệnh lí hữu thì chung tu hữu, mệnh lí vô thì mạc cưỡng cầu” [tạm dịch: Khi điều gì đã được sắp đặt, nó sẽ đến đúng thời điểm. Nếu điều gì không được sắp đặt, không ai có thể làm nó xảy ra, vậy cần gì phải cố sức để thay đổi nó?]. 

Chuyện được trích từ Thái Bình Quảng ký, một sưu tập truyện được biên soạn từ năm 977 SCN đến 988 SCN.

Từ cổ chí kim, người ta đều có bàn về bói toán, hơn nữa tính toán cũng tương đối chính xác. Đó là vì cuộc đời mỗi người, sinh lão bệnh tử đều đã được định số từ trước. Vậy nên, trong giới tu luyện, có những người có thể dùng công năng và trực tiếp nhìn thấy tất cả.

Trong quyển “Hội Xương Giải Di” có ghi chép câu chuyện về một người tên là Khúc Tư Minh ở thời Đường, ông có khả năng biết một vài chuyện, dù nó chưa xảy ra, cho nên, ông luôn dùng thái độ “bằng lòng với số mệnh” mà sống ở đời, thong dong vô lo.

Theo đó có thể thấy, Khúc Tư Minh rất có khả năng là một người tu hành, vì vào thời xưa, khi quan niệm tu luyện còn phổ biến, những người như vậy là có rất nhiều.

Khúc Tư Minh đoán trước tương lai làm quan của mình

Khúc Tư Minh khi đó là một Lệnh Sử của Lại Bộ. Theo lệ cũ hằng năm, sẽ có đợt tuyển chọn một quan viên ngoại cho phủ thự, người trong Lại Bộ cũng được tham gia vào sự kiện này.

Lúc bấy giờ, nhiều người thi nhau tiến cử bản thân. Nhưng hai năm qua, chỉ có Khúc Tư Minh là trước giờ chưa từng giới thiệu chính mình hay người khác.

Thượng thư của Lại Bộ khi đó là Triệu Đông Hi nói với Khúc Tư Minh rằng: “Theo thói quen tuyển chọn quan chức. Các phủ thự phải có một quan vị, hoặc là giới thiệu một người khác nào có nhiều điểm tốt”. Nhưng Khúc Tư Minh không nói gì, chỉ ừ ừ đồng ý rồi lui ra.

Đông Hi rất lấy làm lạ. Nên một hôm, ông triệu Tư Minh đến rồi nói: “Dựa vào quyền thế của ta hiện giờ, trong hơn ba ngàn người tuyển chọn, chỉ cần ta động bút là có thể từ nghèo nàn thành phú quý, vứt bỏ hết khốn khổ, đạt được giàu sang. Việc một người đói hay no, đều quyết định dựa vào cây bút của ta. Do đó, mỗi người đều có thỉnh cầu cho riêng mình, duy chỉ có ngươi là không, vì sao?”.

Tư Minh trả lời: “Sống chết của một người là do vận mệnh quyết định; Phú quý là do trời quyết định, quan chức nên đến thì sẽ đến, không có thì hà tất phải phiền muộn? Hơn ba ngàn người, một quan một danh, đây đều là vận mệnh quyết định, chỉ là mượn ngòi bút của thượng thư người mà viết ra thôi. Tôi biết vận mệnh của mình vẫn chưa thuận lợi, vì thế không dám đem chuyện cỏn con ra để làm phiền người”.

Đông Hi nghe tới đây thì trả lời: “Nếu giống như ngươi nói, ngươi thật sự là một hiền nhân, có thể biết được họa phúc của chính mình?”.

Tư Minh đáp: “Hiền nhân thì tôi không dám nhận, nhưng tương lai của Tư Minh là được nhận chức quan dưới tay thượng thư, cho nên tôi không có thỉnh cầu”.

Đông Hi lại hỏi: “Vậy sau này ngươi sẽ làm chức quan gì?”.

Tư Minh đáp: “Chuyện này tôi quên rồi”.

Đông Hi lại hỏi: “Tại sao?”.

Tư Minh lại đáp: “Bây giờ, hãy để tôi ở đây viết ra ngày tháng nhận quan dưới tay thượng thư sau này, cả bổng lộc sẽ nhận được bao nhiêu, sau đó mời thượng thư niêm phong và cất giữ.

Xin người hãy đục một lỗ nhỏ ở trên tường trong phòng khách, giấu mẫu giấy này vào trong, rồi tìm bùn đắp lên, nếu như sau này ngày tháng nhận quan ở tương lai lệch một chữ, tôi sẽ chết tại bậc thềm này”.

Tư Minh thỉnh cầu Đông Hi hãy niêm phong mảnh giây ghi chép tương lai làm quan của ông lại, sau này hãy mở ra xem có đúng hay không. [Ảnh: Epoch Times]
Sau đó, ông cáo từ rời đi, còn Đông Hi không nói gì, nhưng trong lòng lại chê Tư Minh là gã cuồng vọng hoang đường. Do đó, ông đã làm một văn bản phê chuẩn cho người khác làm quan.

Rồi đột nhiên vào một hôm nọ, Hoàng thượng đến Ôn Tuyền, nhìn thấy con hươu trắng bay lên trời, nên đã đổi tên huyện thành Chiêu Ứng, sắc lệnh được ban hành xuống Lại Bộ, ra lệnh đề bạt quan chức ở nơi đó. Vậy nên Đông Hi lập tức chọn Tư Minh và gửi ông đến huyện.

Đợi khi chuyện này kết thúc, Đông Hi gọi Tư Minh đến hỏi: “Hôm qua Hoàng thượng đến Ôn Tuyền, hươu trắng bay lên trời, đổi tên huyện đó là Chiêu Ứng. Huyện đó và Trường An ngàn năm cũng không thể tương đồng, bây giờ ta sẽ đề bạt cho ngươi làm quan ở nơi đó. Lời ngươi nói không phải là nói đùa, tại sao có thể biết trước được chứ?”.

Tư Minh liền bái tạ rồi nói: “Mời thượng thư lấy mảnh giấy trong bức tường ra để kiểm tra thử!”.

Đông Hi lập tức xé tờ giấy niêm phong ở trên tường ra kiểm tra, khi đó, ông chỉ nhìn thấy một dòng nội dung: “Vào ngày X tháng X ở tương lai, hoàng thượng đến Ôn Tuyền, đổi tên huyện thành Chiêu Ứng, thăng quan tiến chức”. Với cả những bổng lộc, một chữ cũng không sai lệch.

Có người hỏi: Làm sao Tư Minh có thể dự đoán được “mọi thứ”, hơn nữa lại chính xác đến như vậy? Điều duy nhất chúng ta có thể lý giải được, chính là mọi thứ đã được bàn tay vô hình nào đó sắp đặt sẵn ở một nơi mà người thường không thể thấy, thuật ngữ trong giới khoa học gọi là “Không gian khác”.

Có câu “Sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên”, nghĩa là sống chết có số, giàu sang do trời; vì vậy không cần cưỡng cầu, cứ để vạn sự tùy duyên!

Tất cả là do trời định

Trong sách “Triều dã thiêm tái” có ghi lại một câu chuyện về Ngụy Trưng. Kể rằng vào thời nhà Đường, khi Ngụy Trưng nhận chức quan Bộc xạ, có hai người chủ quản giúp ông xử lý công việc.

Một ngày nọ, ngay khi Ngụy Trưng nằm ngả lưng sau chuyến thăm dài thì nghe thấy hai người đó ở ngoài cửa sổ bàn luận với nhau. Một người nói: “Chức quan của chúng ta đều do ông ấy [ý chỉ Ngụy Trưng] định đoạt”. Người kia nói: “Tất cả đều do trời định”.

Ngụy Trưng nghe thấy vậy liền viết một phong thư, và sai người nói “do ông ấy định đoạt” mang đến phủ thị lang. Trong bức thư có đoạn viết rằng: “Xin hãy cho người này một chức quan”. Tuy nhiên người này không hề biết trong thư viết gì. 

Nào ngờ khi vừa bước ra khỏi cửa thì anh ta lên cơn đau tim và không đi được; vậy nên đành phải nhờ người nói câu “do trời định” đưa thư giùm. 

Ngày hôm sau có lệnh rằng, người “do ông ấy định” ở lại; còn người “do trời định” được đưa đi. Ngụy Trưng lấy làm kỳ lạ liền hỏi hai người họ; họ đã thành thật kể lại toàn bộ câu chuyện. Nghe xong Ngụy Trưng chỉ biết thở dài nói: “Chức quan bổng lộc quả thật là do trời định!”.

Chỉ cần nỗ lực hết mình, không cần quá chấp vào kết quả [ảnh Pinterest]

Làm người phải nỗ lực là điều đúng đắn, nhưng không cần phải quá chấp trước vào kết quả; chỉ cần không thẹn với lương tâm là được rồi, hãy cứ để vạn sự tùy duyên!

Phú quý tại thiên

Trong cuốn “Hội xương giải di” vào thời nhà Đường còn ghi chép lại một câu chuyện về quan lệnh sử Khúc Tư Minh. Chuyện kể rằng, lúc đó Triệu Đông Hy làm Thượng thư bộ lại. Bộ lại tham gia vào việc tuyển trạch quan viên; mỗi năm đều lựa chọn ra quan lại cho phủ quan. Và theo thông lệ thì mỗi người có thể tuyển một viên ngoại. Và khi bàn luận đến việc tiến cử người thân thì mọi người đều xin tiến cử.

Chỉ riêng Tư Minh là không thấy ông nói gì. Trong suốt 2 năm cũng không nghe nói ông tiến cử bản thân hay bất kỳ ai. Đông Hy nói với ông rằng: “Tuyển chọn quan viên là việc bình thường. Trong phủ cần có quan vị, hoặc tuyển người khác cũng sẽ có lợi ích”. Tư Minh chỉ ậm ừ cho qua rồi lui về.

Đông Hy thấy vậy cho là kỳ lạ. Một ngày Đông Hy nói với Tư mình rằng: “Dựa vào quyền thế của tôi hiện nay, với hơn 3000 người đang chờ được tuyển chọn; chỉ cần tôi động bút một cái là người từ nghèo sẽ thành giàu, từ bần hàn đắc được phú quý, hoặc đói hoặc no là do tôi quyết định cả. Tôi thấy ai cũng tiến cử, chỉ riêng ông không thấy nói gì là sao?”

Mọi thứ là do trời định, chỉ cần sống thiện lương là đủ [ảnh Facebook]

Tư Minh đáp: “Sinh tử của con người là do vận mệnh quyết định, phú quý là do trời định. Quan chức nên được thì sẽ được, chưa được thì cũng không cần phải buồn bã. Hơn 3000 người, một quan một danh, đây đều là do vận mệnh quyết định; chỉ là mượn nét bút của Thượng thư ngài mà thôi. Tôi tự biết là vận mệnh của tôi vẫn chưa hanh thông; vì thế không muốn làm phiền ngài”.

Đông Hy nói: “Nếu đúng như ông nói thì ông quả là người tài năng. Vậy ông có thể biết được họa phúc của mình chăng?”

Tư Minh đáp: “Tài năng thì tôi không dám nhận. Tư Minh tôi đây vào năm sau chắc chắn sẽ được Thượng thư tặng cho chức quan; vì thế cũng không có thỉnh cầu”.

Đông Hy nói: “Năm sau sẽ làm chức quan gì?” Tư Minh đáp: “Việc này tôi quên rồi”.

Đông Hy nói: “Sao lại như vậy?” Tư Minh nói: “Vậy để tôi viết ra ngày tháng tôi nhậm chức; nhận được bổng lộc bao nhiêu; rồi để cho Thượng thư niêm phong lại. Sau đó nhờ ngài khoét một lỗ nhỏ trên bức tường trong phòng khách, bỏ bức thư vào trong; rồi lấy bùn đậy kín lại. Vào ngày nhậm chức năm sau, nếu có sai một chữ tôi sẽ chết ngay dưới bậc thềm này”. Nói xong thì từ biệt rồi rời đi.

Sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên

Được mất đời người như gió bay, hãy cứ để vạn sự tùy duyên [ảnh Facebook]

Đông Hy không nói gì nhưng trong tâm lại trách Tư Minh quá cuồng vọng; nghĩ bụng muốn phê cho người khác làm quan. Đột nhiên một ngày nọ, Hoàng thượng tới suối nước nóng thì thấy hươu trắng bay lên trời, thế là đổi huyện Hội Xương thành huyện Chiêu Ưng. Lệnh được đưa đến bộ lại, và bộ lại phải lập tức chọn người đến đó làm quan. Đông Hy đã cắt cử Tư Minh đến huyện đó.

Sự việc xong xuôi, Đông Hy mới hỏi Tư Minh: “Hôm qua Hoàng Thượng đi suối nước nóng, thấy bạch lộc thăng thiên, bèn đổi tên huyện đó thành Chiêu Ưng. Tôi đã đăng ký cho ông làm quan ở đó. [Vì địa danh này là mới], vậy chẳng phải những lời ông nói đều là sai rồi hay sao? Làm sao có thể tiên đoán trước được?” Tư Minh nói: “Vậy thì ngài cứ khoét tường ra kiểm tra thử xem!”.

Đông Hy lập tức cho mở tường lấy bức thư ra xem, chỉ thấy ở trong có viết rằng: “Trong tháng này Hoàng Thượng sẽ đến suối nước nóng và đổi tên huyện thành Chiêu Ưng; được ban cho chức quan đó; còn có bổng lộc được nhận”. Không sai đến một chữ. Đông Hy vô cùng kinh ngạc. Từ đó hễ có việc gì thì Đông Hy đều phái người đi hỏi Tư Minh, giống như Thần linh ứng nghiệm vậy.

Quả thật là ‘sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên’, người biết thuận theo ý trời mà hành động mới là thông minh nhất.

Tổng hợp

Video liên quan

Chủ Đề