Tại sao không có duyên

From: Huong Nhài Đinh
Sent: Wednesday, November 26, 2008 9:23 PM
Subject: Gui anh nguoi dan ong khong cua rieng em

Gửi anh!

Người con trai mãi mãi không phải là của em. Dường như ông trời đang trêu ngươi em và anh thì phải? Tại sao ông trời để cho em gặp anh trong một hoàn cảnh như thế này? Có nằm mơ em cũng chưa bao giờ tưởng tượng được rằng mình lại đang yêu một người có vợ và con như anh.

Ấy vậy mà nó lại đang là sự thật. Sự thật phũ phàng quá phải không anh? Em từng cám ơn ông trời rất nhiều vì đã cho em được gặp anh trong chuyến đi ấy [em học được rất nhiều trong chuyến đi]. Nhưng bây giờ em cảm thấy hối hận rồi, phải chi em đừng có mặt trong chuyến đi ấy thì em đã không gặp anh, đã không dành tình cảm cho anh quá nhiều như bây giờ.

Tại em hết phải không anh? Em biết rằng trái tim em mong manh lắm, em đã giữ mình sắt đá suốt bao nhiêu lâu mặc dù em đã luôn có một tâm niệm trong đầu [mình không muốn đau khổ thì cũng đừng gây ra đau khổ cho người khác]. Em chỉ hy vọng rằng em sẽ gặp được một người yêu em hết mực.

Dù sao đi nữa, em cũng cám ơn vì anh đã nói cho em biết được sự thật mặc cho cái sự thật ấy phũ phàng với em quá anh ơi. Khi anh nói tai em như lùng bùng. Anh đã không muốn nói, nhưng tại em, cũng chỉ vì em yêu cầu nên anh đã nói ra cái điều ấy. Em cứ đinh ninh rằng đó là chuyện gia đình nên em cũng không dám thắc mắc gì nhiều.

Bây giờ thì em đã hiểu cái nguyên nhân sâu xa đó, ngoài anh tỏ ra rất lạc quan, mạnh mẽ, khôi hài, nhưng trong lòng còn nhiều điểu khiến em muốn tìm người chia sẻ, sống nội tâm, hiểu được hết về anh thì khó lắm! Nhưng tại sao anh lại nói: "Thà nói ra mà chỉ một mình anh khổ, mọi người đều vui!". Anh nghĩ rằng em có thể vui được à?

Anh ác lắm anh biết không? Đã một năm xa nhau và cũng ngày này năm ngoái em gặp lại anh tại Hà Nội sau 10 ngày anh có chuyến đi công tác. Anh ơi, tại sao mình chờ đợi nhau cả một năm dài như thế mà gặp nhau hai đứa lại thế này, giận nhau rồi tránh mặt nhau. Anh đến văn phòng em mà hai đứa ngồi đối diện nhau cứ nhắn tin qua lại em thực sự buồn lắm anh ạ.

Hai ngày anh ở lại Hà Nội mà chúng mình không có lúc nào để ngồi nói chuyện thực sự với nhau cả. Nhẽ ra anh chỉ ở lại Hà Nội hai ngày nhưng chỉ vì em anh đã quyết định ở lại thêm một ngày nữa để buổi tối đó mình được đi ăn cùng nhau. Nhưng một buổi tối không diễn ra theo kế hoạch của anh. Anh buồn quá rủ bạn bè anh ngồi uống rượu. Vì anh, em đã đến nhưng đến rồi trước mặt em lại đang là một người không còn tỉnh táo vì bị men rượi chi phối. Cả hai tiếng đồng hồ em ngồi trong sự thất vọng.

Anh đã quá coi thường em. Em đứng lên ra về vì lòng tự trọng của mình mà vừa đi vừa khóc. Bất chợt em nhận ra một điều còn có người cần em hơn anh anh ạ. Buổi sáng hôm nay anh điện cho em rất nhiều, nhưng em không thể nghe được vì chuyện hôm qua em chưa thể tha thứ cho anh được. Gọi không được anh lại nhắn tin vì thế mà em biết được chính cái lạnh đêm qua đã làm anh đổ bệnh.

Anh khóc vì hối hận, em thực sự không tin. Anh còn nhắn một tin thực sự làm em đau lòng. Đang trong giờ làm việc mà em không thể nào ngăn được nước mắt "Thương anh, em làm ơn mua cho anh ít thuốc nhức đầu và cảm. Anh không biết nhờ ai cả".

Tim em quặn đau lắm anh ơi. Lúc đó em chỉ biết gọi ngay cho anh để đính chính lại tin nhắn nhưng em thực sự hốt hoảng khi anh không thể nào nói lên thành tiếng nữa. Giọng anh bị lạc đi vì khóc và vì cảm. Em chạy đi mua thuốc cho anh và chỉ muốn chạy ngay đến bên anh, ôm anh và ngồi khóc cùng anh.

Nhưng em lại không làm được điều đó. Em phải đưa thuốc nhờ người khác chuyển giùm cho anh rồi trở lại công ty. Sau tất cả những gì đã xảy ra em nhận hết mọi lỗi lầm về mình, em nói chỉ một mình em buồn là đủ rồi, được không anh? Nhưng hình như anh không chịu như thế, sao lúc nào anh cũng muốn giành hết thiệt thòi về mình, để rồi anh lại nói rằng thà để anh chịu đựng, chứ nhìn thấy em buồn, anh còn đau lòng hơn nữa. Giờ em chỉ còn biết nghĩ là chúng ta có duyên nhưng không nợ mà thôi.

Chúng ta sinh ra không phải để dành cho nhau, đúng không anh? Anh biết không, trước kia em chưa bao giờ có ý nghĩ rằng mình sẽ tranh giành hạnh phúc với người khác để rồi làm cho cả 3 người phải đau khổ. Nhưng sao bây giờ em lại muốn nói với anh rằng: "Hãy bỏ tất cả đi để đến với em" đến thế này? Chuyện tình cảm này vợ anh chưa hề biết đến, nhưng một ngày nào đó chị ấy biết thì em phải làm sao đây anh?

Em ích kỷ lắm đúng không anh? Em vừa ích kỷ mà cũng vừa tham lam nữa chứ. Em luôn muốn sở hữu cái mà em biết chắc rằng nó không bao giờ thuộc về mình. Em đã biết trước cái viễn cảnh ấy nó thế nào rồi. Cứ cho rằng chúng ta đến được với nhau đi, chúng ta có hạnh phúc trọn vẹn được không khi sau lưng chúng ta có quá nhiều người phải đau khổ.

Ba mẹ anh chắc chắn sẽ không bao giờ chấp nhận em. Chị ấy sẽ suy sụp đến thế nào đây? Còn đứa con trai của anh, chắc là nó sẽ ghét em lắm phải không anh? Chưa nói đến chuyện nếu ba mẹ em biết thì em không tưởng tượng được sẽ có chuyện gì xảy ra nữa và còn những đồng nghiệp của anh và em nữa chứ.

Em không tìm thấy một lối thoát nào dù là nhỏ bé cho chuyện này anh ạ. Chiều nay anh bay về Sài Gòn, nhìn anh bước lên taxi em chỉ muốn chạy đến và ôm lấy anh. Còn lại mình em với một buổi chiều thật buồn da diết, một cảm giác chưa bao giờ em có cả. Ngay bây giờ đây khi ngồi viết mail em vẫn đang tưởng tượng rằng anh đang vui vẻ bên tổ ấm của mình và không biết rằng còn chút nho nhỏ nhớ đến em không?

Vậy nên, em buông tay, anh nhé! Dù vẫn biết rằng chúng ta có yêu nhau, có thương nhớ, có nghĩ về nhau, nhưng anh hãy tập quên em đi. Em cũng sẽ tập để quên anh, dù em biết chắc chuyện đó sẽ khó khăn lắm, nhưng em sẽ cố gắng hết sức mình.

Em mong rằng sau này em và anh có thể trở thành những người bạn của nhau, những người đồng nghiêp tốt của nhau, được không anh? Em sẽ luôn luôn đứng sau lưng khi anh cần và em sẽ cầu chúc cho anh được hạnh phúc mãi mãi bên gia đình, bên chị ấy và bên đứa con trai xinh xắn của mình, anh nhé!

Em!

Chủ Đề