Mệnh phượng hoàng review ngôn tình năm 2024

Chưa từng có bộ ngôn tình nào dài mà khiến mình mê mẩn như bộ này. Dài đến mức mình đọc liên tục đúng 12 tiếng đồng hồ vẫn chưa xong hết. Dù hôm sau vẫn phải đi làm mà không cách nào ngưng đọc truyện được. Kết cục kể ra chắc bị giết ở cơ quan mất nhưng thực sự mình đã đọc truyện từ 2h trưa đến 3 rưỡi sáng (chỉ ngừng mỗi lúc ăn cơm và đi tắm) =.=, sáng hôm sau mình cũng không dậy nổi để đi làm nên xin nghỉ buổi sáng và dậy đọc truyện tiếp.

Lúc bắt đầu đọc truyện mời biết là quyển này do một người chị chơi cùng mình dịch. Thế mà bây giờ mình mới đọc được.

Truyện này để lại trong mình nhiều cảm xúc, đặc biệt là tình yêu mà nam nữ chính dành cho nhau. Truyện cung đấu, cung đấu chóng mặt luôn. Ai đang cần bí kíp sống giữa công sở có thể đọc truyện này, chắc sẽ biết cách sinh tồn. Haha.

Cuối cùng mình nhận ra một điều, cái quan trọng nhất trong mọi mối quan hệ, không phải vẻ ngoài, không phải thông minh khôn khéo, không phải ngoan ngoãn hiền lành, không phải bản lĩnh gia thế, mà chỉ đơn giản là chân tình. Nữ chính Tang Tử dùng trái tim để đổi lấy tình yêu vẹn toàn của hoàng đế, không màng bất cứ chuyện gì nữa cả.

Mình vốn chỉ thích chuyên sủng, nhưng truyện này tác giả đã viết một câu chuyện hoàng cung cực kỳ thực tế. Không có chuyện nam chính là hoàng đế mà lại độc sủng một mình hoàng hậu, coi rẻ cả hậu cung. Nhưng dù anh nam chính Hạ Hầu Tử Khâm đi ban phát ân sủng mưa móc khắp nơi, mình cũng không hề ghét. Vì xét về tình, rõ ràng làm tổn thương tình cảm của nữ chính, nhưng xét về lý, đó là cái việc mà hoàng đế bắt buộc phải làm nếu muốn giữ được dòng máu của mình trên ngôi hoàng đế. Vậy nên ngay cả trong lúc chị nữ chính bị giam tại lãnh cung, hoàng đế vẫn làm một phi tần khác có thai, vẫn phải dưạ vào binh lực của Thục Phi, biết là bị giật dây mà vẫn phải vung tay vung chân. Vì đơn giản ngôi hoàng đế của Hạ Hầu cũng là do gia tộc này cướp về.

Truyện nghe vẻ rất vô lý, nữ chính từ con của một tiểu thiếp không được cha ruột của mình công nhận lại leo lên làm hoàng hậu nương nương. Nhưng càng đọc mới càng thấy sự hợp tình hợp lý được tác giả bày ra từ trang. Không có chuyện hoàng đế nhìn thấy Tang Tử đã nhất kiến chung tình, lại càng không có chuyện độc sủng rồi tống hết mấy em tiểu tam vào lãnh cung. Cả quá trình đều là chậm rãi bên nhau, chậm rãi tin tưởng và cuối cùng mới chậm rãi yêu mến. Tình cảm vừa có tình yêu, vừa có tình đồng chí, chung mục đích sống và cảm thông với nhau. Chính điều này mới khiến Hoàng đế trao cho Tang Tử cả ngôi hoàng hậu, sắp xếp tất thảy mọi chuyện để cô ngồi lên, đồng thời Tang Tử cũng không chấp nhất những chuyện khác trong lòng người đàn ông cô yêu nhất, tự nhắm mắt bịt tai tận hưởng điều đặc biệt này.

Đọc một cuốn truyện dài như vậy trong một thời gian dài, đến bây giờ Mệnh Phượng Hoàng để cho mình rất nhiều cảm xúc. Ngọt ngào ấm áp cũng có, mà thương cảm ngưỡng mộ cũng có. Mình nhìn thấy từng bước, từng bước tình cảm của nam nữ chính dành cho nhau. Ban đầu, Hạ Hầu hoàng đế chỉ muốn bắt nạt một Tang Tử nô tỳ nho nhỏ. Hắn vẫn là quân vương một cõi, có quyền sinh quyền sát trong tay, thích ân sủng ai thì ân sủng. Nhưng rồi lại cảm thấy Tang Tử rất thông minh, rất thú vị, tự đặt cho nàng cái hẹn, nếu tìm cách sống sót được đến ngày hôm sau sẽ chọn nàng là người con gái ở bên cạnh hắn cả đời. Một lời nói ra sẽ cảm thấy cực kỳ hài hước, đường đường là hoàng đế một quốc gia nhưng nữ nhân của mình, lại phải để nàng phải biết cách tự bảo vệ mình, thì mới có thể ở bên hắn lâu dài.

Tang Tử vượt được cái hẹn của hắn, đường hoàng sống đến hôm sau. Hắn phong cho nàng làm phi, vị trí cao nhất ở hậu cung lúc đấy, vì muốn nàng tiếp tục sống. Ban đầu, Hạ Hầu chỉ chọn Tang Tử là người bạn đồng hành của mình, vì nàng thông minh như vậy, chắc sẽ có thể sống lâu một chút. Trong lòng Hạ Hầu vẫn vướng mắc với thanh mai trúc mã của mình mà hắn không cách nào bảo vệ, vừa luyến tiếc vừa xót xa. Trong lòng Tang Tử cũng luyến tiếc một người cho nàng 3 năm êm đềm, vô lo vô nghĩ. Ban đầu, Tang Tử một mực vào cung chỉ muốn chứng tỏ mình, chứng tỏ sức sống mãnh liệt của mình. Càng về sau, nàng lại càng gắn bó với hoàng đế, thậm chí quên luôn vị trí phượng hoàng mà suốt bao nhiêu năm nhọc công tính kế để ngồi lên.

Điều gì khiến hoàng thượng lại có thể để mắt tới một nữ nhân không có gia thế, thậm chí không có cả gương mặt xinh đẹp như nàng, không có gì khác ngoài sự trung thành. Mình nghĩ đàn ông hay phụ nữ, ai cũng vậy thôi, khi nàng yêu hắn bằng cả trái tim, sẽ được đáp trả lại nguyên vẹn như thế. Hoàng thượng chọn mỹ nhân, lại có cả giang sơn, vì mỹ nhân đó sẵn sàng kề vai sát cánh mang giang sơn về cho hắn, chứ không phải là tranh chấp mấy vị trí tủn mủn ở hậu cung. Hắn yêu nàng, tin nàng, hiểu nàng, vậy nên hết thảy mọi chuyện nàng đều không cho vào mắt.

Trước đến giờ mình vốn rất ghét nữ cường. Nhưng Tang Tử trong truyện, kiên cường là thật chứ không hề cố gồng mình tỏ ra mình mạnh mẽ hoành tráng đội trời đạp đất. Cũng có lúc hờn ghen vì hoàng đế, cũng có lúc tủi thân mình gốc gác không có tình thương gia đình, cũng có lúc rung động vì được quan tâm chăm sóc, cũng có lúc oán ghét hậu cung mưa máu gió tanh, cũng vì thương xót cho những người xung quanh mà kiên cường sống tiếp.

Anh hoàng đế thì càng ngày càng đỡ đáng ghét. Vì cách hắn hành xử mọi chuyện, đều là cách mọi người đàn ông thực sự khác đều có thể làm. Mạnh mẽ, ngoan cường nhưng cũng dịu dàng, chu đáo. Hắn trăm phương nghìn kế bảo vệ chu toàn cho cả người con gái hắn yêu lẫn giang sơn do phụ mẫu hắn cướp về. Không có chuyện gì có thể làm khó Hạ Hẩu Tử Khâm cả. Vị trí hoàng đế cũng khó ngồi, nhưng đã ngồi lên rồi, hắn sẽ làm tốt, làm tốt mọi chuyện, không màng thủ đoạn, chỉ cần kết quả.

Mình rất phục chị tác giả. Vì đầu óc tư duy của phụ nữ thường ít khi soạn được ra một cuốn tiểu thuyết vừa dài mà các tình tiết lại liên quan hợp lý với nhau. Từ cung đấu, thủ đoạn của đám đàn bà trong hậu cung đến những sách lược trên chiến trường đều được tác giả dàn xếp ổn thỏa. Có điều chi tiết hoàng đế Đại Tuyên bỗng nhiên nhận Tang Tử làm nghĩa muội, ban cho nàng cái danh công chúa thực sự hơi miễn cưỡng, vì đến cuối truyện thì tác giả cũng không nói ra là em gái họ nào đã khiến hoàng đế Đại Tuyên mê mẩn mà chấp nhận một sự trao đổi như thế, chắc là quên mất.

Đọc xong một quyển sách dài như vậy, bỗng dưng sẽ bị chìm đắm, chìm đắm vào cái thế giới tranh đoạt gay cấn đấy, cũng chìm đắm vào chuyện tình chân thành mà đẹp đẽ đấy. Vậy nên khi truyện kết thúc, mình cứ ngẩn ngơ mãi. Cảm xúc không sao diễn tả được. Vừa hạnh phúc vui vẻ, vừa luyến tiếc.

Dạo này đọc được nhiều bộ ngôn tình cổ đại hay lắm, để hôm nào rảnh viết review giới thiệu hết xem sao, lâu lắm rồi mới viết review trở lại, mà kiểu đúng là không viết không thể chịu được ấy.