Ở đâu đó anh sẽ tốt hơn chẳng nghe con tim giá băng đau lòng

Showing 1-30 of 44

“Có những người mình yêuNhưng mà không gần được.Có những người yêu mìnhNhưng mà không ừ được.”

Nguyễn Thiên Ngân

“Giá mà lúc mình buồn như tận thếCó một ai bấm máy gọi cho mìnhMình sẽ khóc mặc thân sơ quen lạQuên dặt dè mà thổ lộ linh tinhGiá mà lúc lòng mình đang yếu đuốiCó một ai yên lặng nắm tay mìnhThì có lẽ mình sẽ mang tình đóMà thương hoài với một dạ đinh ninhGiá mà lúc mình đau như dao cắtCó một ai chợt nói nhớ mong mìnhMình sẽ tự băng vết thương rớm máuGượng bước về nơi hẹn cũ nghe mưaGiá mà lúc mình rơi vào đáy vựcHết trông mong hy vọng hết cả rồiCó ai đó bảo mình không sao cảMình sẽ bò theo dấu vết sông trôiGiá mà lúc mình đang yêu, người đóGửi tin vui lên những ánh sao trờiThì có lẽ mình sẽ không lưu lạcSuốt một đời đau đáu cố nhân ơi![Gía mà lúc]”

Nguyễn Thiên Ngân, Mình Phải Sống Như Mùa Hè Năm Ấy

“Có bao giờ bạn ở trong trạng thái này: một giai điệu nào đó gắn liền với một đoạn đời nào đó của bạn. Và nó cứ mãi mãi như thế, dính cứng ngắc như bị dán bằng keo con voi. Bạn nghe giai điệu đó, lập tức đoạn đời đó sẽ trở về bên bạn, nguyên vẹn. Cảnh vật quanh bạn như rùng mình biến đổi. Mùi hương quanh bạn như chuyển mình. Ngay cả chính bạn cũng gần như choáng váng, như xẹt điện, như sụp đổ, như bất cứ một hiệu ứng chuyển cảnh mạnh mẽ nào đó trong phim ảnh mà chúng ta có thể hình dung. Có bao giờ như thế không?”
Nguyễn Thiên Ngân

“Có những ngày chỉ muốn trở về quêNằm nghe gió rít qua hàng song cửaNói với mẹ: Con không đi làm nữaMẹ nuôi con đọc sách hết đời, nghe?”

Nguyễn Thiên Ngân

“Rốt cuộc rồi cũng sẽ là mưaSau rất nhiều ngày tạnhRốt cuộc em cũng sẽ biết mắt người thì lạnhVà tay người chỉ ấm đôi khi”

Nguyễn Thiên Ngân, Mình Phải Sống Như Mùa Hè Năm Ấy

“ví dù người có phụ tathì ta chỉ nguyện thành ra con bòcon bò rất ít so đoyêu ai chỉ biết lò dò đi theodù cho đứa đó lật kèo”

Nguyễn Thiên Ngân, Mình Phải Sống Như Mùa Hè Năm Ấy

“Có bao giờ em thấy thanh thản hoàn toàn khi ở bên cạnh một ai đó không? Tức là những điều khác thật ra cũng chẳng còn quan trọng nữa. Quán cà phê ồn ào và xấu xí, trời nắng hay mưa, đi bộ hay đi xe, bên hồ nước hay trên rừng, thế nào cũng được. Em có thể im lặng cả ngày dài, và người ấy vẫn nghe được. Nếu có lúc nào em đã cảm thấy như thế, thì đừng bao giờ rời xa người đó, vì bất kỳ lý do gì. Đừng rời xa - có nghĩa là đừng quên lãng, đừng phai nhạt, có mặt khi cần, và chờ đợi nếu phải thế.”
Nguyễn Thiên Ngân

“Rồi sẽ đến một ngày ta hiểu đượcDù lòng ta có tha thiết thế nàoNgười vẫn cứ lạnh lùng không cảm độngVậy thì thôi, chứ còn biết làm sao.Rồi sẽ đến một ngày ta thấu suốtMột người kia dù có tốt cách gìCũng có lúc sẽ làm mình đau đớnVà mình cần phải học cách quên đi.”

Nguyễn Thiên Ngân

“Sẽ đánh liều hôn vai em thơm mênh mangSẽ nắm tay nhau thật chặtĐể chúng ta không tuột khỏi cái đêmtrong veo như thời thơ dại ấy”

Nguyễn Thiên Ngân, Mình Phải Sống Như Mùa Hè Năm Ấy

“Bạn sẽ muốn ôm lấy ai đó khi đứng trước một dãy núi tuyết, một cái hồ nơi tận cùng thế giới, hay nắm tay người đó khi thấy hai con bò Yak con đùa với nhau. Nhưng đó phải là một người rất thân yêu của mình. Tôi có một kinh nghiệm rất quan trọng: đừng bao giờ chia sẻ những chặng đường với một người mà bạn không hết lòng yêu thương. Bởi vì khi trên đường, ta mới chính là ta nhất, và họ mới chính là họ nhất. Nên nếu đi cùng nhau mà không đủ yêu thương để chịu đựng nhau và cảm nhận cái đáng yêu của nhau, thì thà đi một mình còn hơn. Nếu không cả chuyến đi sẽ là một thảm họa.”
Nguyễn Thiên Ngân

“Có một người tôi yêu hơn tất thảyNên tôi đem giấu thật xaThôi muốn thu người yêu tôi thành que kimGiấu trong cánh rừng giàHay thành một vỏ sò béGiấu ở nơi tận cùng sóng vỗ”

Nguyễn Thiên Ngân, Mình Phải Sống Như Mùa Hè Năm Ấy

“Rồi em sẽ khác đi mà, ta biếtKhông tận tâm ngốc nghếch giống bây giờ Mình lo sợ em bị đời bắt nạtCứ vội vàng dặn em tính hơn thuaRốt cuộc rồi cũng sẽ là mưaSau rất nhiều ngày tạnhRốt cuộc em cũng sẽ biết mắt người thì lạnhVà tay người chỉ ấm đôi khiThôi bây giờ em cứ việc ngu điEm cứ ngốc, đời sẽ đền em cả Đền đôi mắt trong veo bằng những lương thiện bất ngờ Đền tình yêu không tính toan bằng một người sẽ vì em mà đợi chờ Dù thế nào đi nữaĐền cho khung cửa đóng bằng một ô khác mởĐền hoa cho cánh đồngĐền gió dịu ban trưaĐền cho em không gợn chút nghi ngờ Bằng một kẻ yêu em nhiều hơn cảNhững mẩu tình em góp nhặt từ xưa.”

Nguyễn Thiên Ngân

“Chúng ta chẳng còn là nhaucủa thời ước mơ nào cũng lung linh, khoảnh trời nào cũng chật chộiMắt xa vắng kể nhau nghe chuyện mới.Ta vẫn muốn nhớ người dẫu tan nát rồi đây.”

Nguyễn Thiên Ngân, Lạ Lùng Sao, Đớn Đau Này

“Người ơi, bây giờ là mùa hạChúng ta đang sống những phút giây không thể quay về.Mình không cần biết ngày mai là mây đen hay một ngày nắng mậtChỉ biết yêu nhau lúc nàyChỉ biết rằng khi bàn tay còn nắm bàn tay…”

Nguyễn Thiên Ngân

“Buồn gì buồn bằng trật vé sốHố gì hố bằng tưởng được yêu.”

Nguyễn Thiên Ngân

“Giá mà ta thiếp đi một chốcTỉnh lại thấy người đang nắm tayPhải mà người biết trăm cơn mộngChỉ nhớ người thôi, nhớ rất đầy”

Nguyễn Thiên Ngân

“Người năm ngoái còn mới tinhNay đã thành người xưaNhìn nhau bắt đầu ngán lên tới cổBài hát mùa xưa vẫn còn run rẩySao bây giờ chỉ làm mình nhớ đếnkhôn khuây cái người mìnhchưa hề mất bao giờ”

Nguyễn Thiên Ngân, Mình Phải Sống Như Mùa Hè Năm Ấy

“Thường những người có trái tim tan vỡ Trong đám đông rất ít nhận ra nhau Sau nụ cười ấm áp trên môi họ Là những mảnh ước mơ nát vụn, u sầu.Họ học được cách giữ lòng thanh thản Trước trận mưa, con nắng; lúc buồn vui Họ tập được cách giữ hồn an tĩnhDẫu tha nhân sao quá dễ thay dời.Họ cười mãi lúc nghe lời điêu tráTìm loay hoay trong đó chút chân thànhHọ tự nghĩ chẳng có gì vĩnh viễnDối lừa này rồi cũng sẽ qua nhanh.Họ nhắm mắt để lần theo ánh sáng Những vì sao đang tắt lịm giữa trờiHọ khép cửa để chờ nghe tiếng gõHay một lời đồng vọng, dẫu xa xôi.Thường những người có trái tim tan vỡ Trong đám đông rất ít nhận ra nhau Họ chẳng muốn trận buồn lây nhiễm nữaNên một mình đóng cửa, một mình đau.”

Nguyễn Thiên Ngân, Ôm Mỏ Neo Nằm Mộng Những Chân Trời

“After a while you learn…”Dịch vài đoạn trong bài thơ “After a while you learn…” của Veronica A. ShoffstallRồi sẽ có một ngày ta hiểu đượcSự khác nhau tinh tế giữa hai điềuMột thứ là cái nắm tay thật chặtVà gông xiềng mà ngỡ đó là yêu.Rồi sẽ có một ngày ta hiểu đượcYêu không hề là dựa dẫm hoàn toànVà nếu có một đồng hành dai dẳngThì cũng chưa ai chắc sẽ bình an.Rồi sẽ có một ngày ta hiểu đượcHôn nhau không có nghĩa ký hợp đồngNhững món quà không hề là tín vậtHôn và quà đâu có nghĩa là xong.Rồi sẽ có một ngày ta chấp nhận“Mình đã thua” theo cách một quý bàMắt thẳng nhìn, đầu ngẩng cao đĩnh đạcChứ không như một đứa trẻ lu loa.Rồi sẽ có một ngày ta biết cáchChọn ngay cho mình những nẻo yên vuiAi biết được lỡ ngày mai bất trắcChuyện tương lai thì quá dễ thay dời.Rồi sẽ có một ngày ta hiểu đượcNắng ngoài kia dù lấp lánh niềm vuiRồi nó cũng sẽ làm mình bỏng rátLỡ khi ta say ngủ dưới mặt trời.Rồi sẽ có một ngày ta biết cáchTự trồng nên cả một mảnh vườn xinhThay vì cứ buồn sầu chờ ai đóHái dăm hoa rồi mang đến cho mình.Rồi sẽ đến một ngày ta hiểu được Dù lòng ta có tha thiết thế nào Người cứ vẫn lạnh lùng không cảm độngVậy thì thôi, chứ còn biết làm sao. Rồi sẽ đến một ngày ta thấu suốt Một người kia dù có tốt cách gìCũng có lúc sẽ làm mình đau đớn Và mình cần phải học cách quên đi. Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Một lần sai ôi mất cả thành trìMối giao tình xây nhiều năm khó nhọc Chút sai lầm là có thể tan đi. Rồi sẽ có một ngày ta thấu rõ Bạn bè kia không máu mủ ruột rà Nhưng họ là anh em mình có được Mà chả cần xin xỏ ở mẹ cha.Rồi sẽ có một ngày ta chấp nhậnBạn đổi thay là một chuyện rất thường Ai mà chẳng có khi này khi khácChả lẽ rồi mình đổi bạn mình luôn. Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Chính ta nên là bạn tốt của mình Vì những người trên đời ta yêu nhất Chẳng bên ta trong mọi nẻo hành trình. Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Đời sống kia dẫu cay đắng thế nào Thì mình cũng chả nên hùa theo nóMà quên đem gieo xuống chút ngọt ngào…Rồi sẽ có một ngày ta hiểu đượcQua đớn đau, mình mạnh mẽ chừng nàoTa sẽ hiểu, và rồi ta sẽ hiểuMọi chuyện đời qua những cuộc ly tao.”

Nguyễn Thiên Ngân, Ôm Mỏ Neo Nằm Mộng Những Chân Trời

“Tôi không hiểu Khi ngoài kia gió bãoNhững hàng cây cũng ngả rạp cả rồiKhi sinh mệnh dễ tàn như bóng nếnSao con người vẫn bền bỉ ghét nhau?”

Nguyễn Thiên Ngân, Ôm Mỏ Neo Nằm Mộng Những Chân Trời

“Hẳn cuộc đời đã làm sai gì đó Nên ít năm gặp lại, bạn khác nhiều Lòng thơ dại giờ hoài nghi tất cả Những thành trì nay cỏ mọc, tường xiêu.Hẳn cuộc đời đã làm sai gì đó Hẳn chúng mình đã rời khỏi giấc mơ Hẳn sau đó mỗi người đi mỗi ngả Chuyện hôm xưa không nhắc lại bao giờ.Hẳn là mình đã làm sai gì đó Giữa hai ta nay dâu bể, non ngàn Dẫu chỉ cách một chiếc bàn dăm tấc Mà tuyệt mù như vạn lý quan san.Ừ, cuộc đời đã làm sai gì đóChứ tụi mình đâu hẳn có gì sai. Duyên phận lắm mới cùng đi một đoạnCòn so đo chi kể ngắn hay dài.”

Nguyễn Thiên Ngân, Ôm Mỏ Neo Nằm Mộng Những Chân Trời

“NHỮNG NGƯỜI YÊU BƯU THIẾP [Dịch bài hát Postcards Lovers – Stacey Kent, để tặng những người yêu bưu thiếp]Bỗng gần đây mình rất yêu bưu thiếpYêu nhất là những tấm viết vu vơDẫu bạn có nguệch ngoạc rồi quên gửiMình đâu nguôi háo hức đợi và chờ.Mình hình dung bạn đứng trên cầu cảngTrông tàu xa, nắng chiếu ở trên đầuHay tẩn mẩn chọn lựa từng tấm thiếpTrước quầy hàng bao kẻ lạ chào nhau.Bạn có trải qua nhiều đêm lãng đãngViết linh tinh trong góc quán cô đơn?Những dòng chữ thuần nhiên tràn xúc cảmGửi cho mình mà tự sự nhiều hơn.Mình giữ cả, dẫu chẳng theo thứ tựTháng ngày hay là nơi chốn bạn quaĐời lạ vậy, cứ như là bắt buộcNhững người yêu bưu thiếp dễ đi xaVà có thể khi chúng mình gặp lạiThì rất nhiều năm tháng đã trôi qua.Bạn có tìm được đồng hành lý tưởngTrong những ngày ôi những bướm cùng hoa?Hay bạn nhớ đến cồn cào gan ruộtChốn đông vui chợt thấy bóng quê nhà?Mình đọc mãi những dòng trên bưu thiếpTừ chốn nào xa lắc của hành tinhKhông tưởng nổi đời bạn giờ sao nữaBạn thành ai sau mỗi dặm hành trình?Bưu thiếp vẫn giữ hộ mình ký ứcNhững chân trời xa lắm ở ngoài kiaNơi mình giấu trong tận cùng khiếp sợHay những nơi mình thực đã mơ về.Đời lạ vậy, cứ như là bắt buộcNhững người yêu bưu thiếp dễ đi xaVà có thể khi chúng mình gặp lạiThì rất nhiều năm tháng đã trôi qua.”

Nguyễn Thiên Ngân, Ôm Mỏ Neo Nằm Mộng Những Chân Trời

“Anh viết cho em bài thơ tình mùa hèTrong giấc mơ về tiếng ve tuổi hai mươi không cách gì giữ đượcNhững buổi chiều lặng lẽ khóc trong vòng tay nhau Anh cầu mong sau cơn ủy mị cô đơnTa mở mắt Thấy mùa hè thực tại vẫn dịu dàng quá đỗi./ Trích "Thơ tình của mùa hè”

Nguyễn Thiên Ngân


Video liên quan

Chủ Đề