Viết bài văn về nụ cười của mẹ năm 2024

Sớm nay thức giấc, tôi cảm nhận cái lạnh đến tê người. Đêm qua đi ngủ, tôi nhớ mình không đắp chăn vậy mà sáng nay tỉnh dậy đã thấy chiếc chăn ấm áp nằm trên người mình từ bao giờ. Gió rít từng cơn khiến tôi không muốn chui ra khỏi chiếc chăn ấm áp này. Nhưng mà hôm nay tôi vẫn phải đến trường nên tôi đã cố gắng vùng dậy. Khi tôi vừa mới bước ra khỏi phòng của mình thì một nụ cười đã sưởi ấm trái tim tôi, sưởi ấm cho mùa đông của tôi đó chính là nụ cười của mẹ.

Mẹ vẫn luôn như vậy, dành cho tôi một nụ cười vào mỗi buổi sáng bình minh, mỗi buổi chiều hoàng hôn, mỗi tối khi màn đêm buông xuống. Mẹ đang đứng trong bếp để chuẩn bị cho bữa sáng. Mẹ trò chuyện với tôi, đôi tay vẫn thoăn thoắt làm. Mẹ đang nấu món phở sáng thơm phức. Sáng nào mẹ cũng đổi món cho bố con tôi không bị chán. Mỗi khi mẹ mang đồ ăn đến bàn cho hai bố con, mẹ lại cười và bảo mời hai bố con thưởng thức tay nghề của đầu bếp mẹ. Vậy đấy, mẹ đã để cho hai bố con tôi bắt đầu ngày mới bằng niềm vui và sự ấm áp cùng với cái bụng no căng. Không biết bao nhiêu lần tôi muốn nói với mẹ rằng, mẹ ơi, cụ cười của mẹ như một bông hoa đang độ xuân nhất, rực rỡ nhất, nó làm cho băng giá của mùa đông cũng phải tan chảy.

Biểu cảm về nụ cười của mẹ

Mẹ tôi dù đã gần 40 nhưng lúc nào cũng nhí nhảnh cười đùa. Mẹ làm tự do, quản lý một cửa hàng thời trang nhỏ nên cũng bận lắm. Tuy nhiên, mẹ vẫn dành nhiều thời gian cho gia đình hơn. Mẹ nói niềm vui của mẹ là được ở bên chồng con. Khi ở với mẹ tôi luôn thấy mẹ cười. Thậm chí, mẹ còn bày ra đủ trò tinh nghịch để cười. Có lẽ vì cười nhiều nên nhìn mẹ vẫn còn trẻ lắm. Trong nụ cười của mẹ ẩn chứa niềm vui, niềm hạnh phúc và cả sự tự hào.

Ngày tôi thi đỗ vào trường cấp 2, mẹ đã cười với tôi và nói rằng mẹ tự hào về tôi. Mẹ đã lo lắng suốt những ngày tôi ôn thi. Không phải vì mẹ kì vọng tôi đỗ đạt mà vì mẹ lo sợ tôi học quá nhiều mà suy nhược. Tôi thức học, mẹ cũng thức cùng tôi, còn nấu món nọ món kia cho tôi ăn đêm. Tôi biết, điều mẹ tự hào về tôi không phải là tôi thi đỗ mà là tôi đã biết tự nỗ lực để đạt được điều mà tôi mong muốn.

Có đôi lần tôi gặp chuyện buồn, lúc đầu tôi đã nghĩ mẹ sẽ buồn lắm. Chẳng hạn như khi tôi bị điểm kém chỉ vì hôm ấy tôi lên cơn sốt, tay run không thể nào viết bài. Chiếc bút mức dở chứng lại không xuống đều mực nên kết quả tôi dù có thể làm bài tốt nhưng lực bất tòng tâm. Về nhà, tôi nức nở khóc than phiền với mẹ thì mẹ lại cười. Suýt chút nữa tôi đã giận mẹ nhưng mẹ lại nói, điểm số chỉ là để người khác đánh giá về năng lực của tôi, nó không quan trọng bằng việc bản thân tôi đánh giá về mình như thế nào. Nụ cười của mẹ đã dạy tôi rằng phải biết mỉm cười ngay cả khi gặp khó khăn bởi vì chỉ có nụ cười mới giúp chúng ta vượt qua được nỗi buồn một cách nhanh nhất.

Tôi đã lớn lên như thế bên nụ cười của mẹ. Nụ cười đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi, giúp tôi trưởng thành hơn trong cuộc sống. Tôi yêu mẹ, yêu nụ cười của mẹ thật nhiều.

“Mẹ là đọt mía ngọt ngào, mẹ là nải chuối, buồng cau, mẹ là tiếng dế thâu đêm, là ánh trăng soi đường cho con khi con lạc lối. Thật tự hào trên đời này ta có mẹ”.Và thật vui sướng biết bao khi tôi luôn nhìn thấy nụ cười của mẹ nở trên môi.

Đâu phải lúc nào mẹ cũng cười. Nhưng tôi vẫn nhớ như in lời ba nói:"Lúc con sinh ra mẹ đã cười rất tươi…”. Tôi biết khi đó mẹ mệt mỏi như thế nào nhưng vẫn cố nở một nụ cười vì mẹ đã sinh ra một sinh linh bé bỏng hay bởi mẹ vui sướng chăng. Tôi cũng không biết nữa nhưng chắc chắn rằng nụ cười đó là nụ cười hạnh phúc của mẹ. Rồi ai cũng gặp khó khăn. Khi tập lẫy, tôi cảm thấy lật được người lên là rất khó, mẹ cười, cho dù lúc đó tôi chưa cảm nhận được gì mẹ vẫn khích lệ:”Cố lên con, mẹ tin con sẽ làm được”. Hay là lúc biết bò, biết đi, mẹ đặt tôi xuống đất nắm lấy tay tôi dẫn tôi đi những bước đi đầu đời, tôi ngẩng lên nhìn mẹ vui sướng như muốn nói:” Con đi được rồi mẹ ơi”. Mẹ nở một nụ cười mãn nguyện như chúc tôi thành công. Tôi biết nói, câu đầu tiên mà tôi gọi là:” Mẹ”. Mẹ cười, chao ôi! Nụ cười ấy thật đẹp và quan trọng đối với tôi biết nhường nào.

Quảng cáo

Vậy là sự trưởng thành của tôi theo sau là nụ cười mẹ như những ngày nào tôi vào lớp Một. Ngày khai trường đã đến, mẹ đưa tôi đến rất sớm để làm quen với trường lớp. Ấn tượng đầu tiên của tôi là trường mới đẹp làm sao! Lớp 1A hiện dần trong mắt tôi 1 cách quen thuộc biết chừng nào…. Đang miên man nghĩ, tiếng trống trường như đánh thức tôi. Nỗi sợ hãi, lo lắng bao trùm lên tâm trí tôi, mẹ cười “Kìa con vào lớp đi, cứ đi đi mẹ sẽ luôn ở bên con”. Và mẹ thật tuyệt trong mắt tôi.

Những khi bị điểm kém, những lần nói dối mẹ, trốn đi chơi, mẹ đã khóc, có lẽ mẹ thất vọng về tôi nhiều lắm. Nhưng mẹ lại cười để an ủi, khích lệ vì mẹ biết tôi cũng rất buồn:” Đừng lo con chỉ cần con cố gắng thôi”. Nụ cười ấy như làm tôi thêm quyết tâm, cố gắng:” Mẹ ơi con sẽ cố gắng nữa để nụ cười của mẹ luôn đọng mãi trên môi và con hứa con sẽ không làm mẹ buồn nữa đâu vì nụ cười của mẹ luôn bên cạnh con khi con cần phải không mẹ”.

Nụ cười của mẹ luôn giúp tôi có thêm nghị lực, che trở cho tôi. Và nụ cười ấy là suối nguồn yêu thương là bến đỗ tâm hồn của cuộc đời con mãi mãi.

Loigiaihay.com

  • Biểu cảm về người bạn yêu quý nhất Trong cuộc sống hàng ngày, có biết bao nhiêu người đáng để chúng ta thương yêu và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa? Có thể nhiều người sẽ trả lời là bố, là ông hay là bà.
  • Con yêu bố Con yêu bố
  • Con xin lỗi mẹ Con xin lỗi mẹ Biểu cảm về mái trường xưa

Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi, có hay bao mùa lá rơi, Thầy đã đến như muôn ngàn tia nắng sáng soi bước em trong cuộc đời.

Chủ Đề