Vợ tôi giấu tiền ở đâu

Cô kính mến!

Ai cũng nói chồng cháu hiền còn cháu thì dữ bà cố. Họ chỉ nhìn cái mặt thôi. Phải công nhận anh ấy hiền có hiền nhưng mà quậy kín. Nói cô nghe, coi vậy, tầm ngầm tẩm ngẩm vậy mà bồ bịch đó cô. Một lần cháu phát hiện được, vậy là mẹ cháu, rồi có bà dì ruột của anh ấy tham gia, bắt được tại trận đó cô. Hết chối.

Từ đó cháu để ý tiền bạc. Bởi vì anh ấy đi làm, ở cái ngành có thu nhập thêm, không nói ra mà ai cũng biết. Cháu là con gái một, sau cháu là em trai, mẹ cháu đã cắt bất động sản, cắt tiền bạc cho nó xong rồi, mẹ ở với con gái.

Khi cưới cháu anh cũng đã xác định sẽ có bà mẹ vợ ở chung nhà. Bà ngoại đỡ đần cho cháu rất nhiều khi lần lượt sinh hai đứa con. Ngày trước anh mang tiền về cho vợ rất đủ đầy, sung túc. Mẹ anh ấy ở quê, nghèo, em trai anh cũng nghèo, cháu biết anh có dành cho mẹ cho em tiền này tiền kia, cháu biết nhưng không muốn hỏi, không nỡ hỏi, không nên hỏi.

Cháu học hết PTTH ở nhà với mẹ, chưa định học cao đẳng hay trung cấp thì gặp anh, rồi có bầu ngay, đẻ con, anh nói thôi ở nhà anh nuôi hết. Sau này anh đưa tiền ít hơn, ít dần mãi, vì ngành của anh hay bị thanh tra. Cháu biết chớ. Mẹ cháu có nhà cho thuê, mẹ không phải ăn bám con rể, vì vậy dù thu nhập có ít đi, cháu cũng không có gì phải suy nghĩ.

Anh làm việc theo phiên, khi đi công tác cơ sở, khi trực ở cơ quan vào buổi tối vào ngày nghỉ. Anh có giường, có tủ nhỏ, có hộc bàn riêng trong bàn làm việc cơ quan, cháu nghe anh tả chứ không xộc vô đó bao giờ.

Tết vừa qua, bỗng dưng cháu nhận được quà Tết của một ngân hàng. Nhân viên đến nhà tặng, nói chờ anh, gọi cho anh không được, áp Tết rồi, cơ quan phải thanh lý quà, phải trao cho khách hàng tận nhà, kẻo có lỗi. Thì ra sổ tiết kiệm anh đề địa chỉ nhà riêng nên họ lần ra. Từ chuyện ấy cháu mới biết anh có sổ tiết kiệm riêng, bao nhiêu thì nhân viênngân hàng không nói [hay là lúc đó cháu không tiện hỏi, thấy rất là kỳ cục khi vợ ngớ ra vì chồng có sổ riêng].

Từ hôm đó đến nay, dịch bệnh hết đợt này đến đợt khác, cháu thấy ai cũng kinh tế bấp bênh, có người làm bán thời gian hưởng nửa lương. Ngành của chồng cháu vẫn vậy, thu nhập bình ổn cháu đã sướng lắm rồi. Chuyện sổ tiết kiệm riêng bí mật với vợ, khiến cháu vẫn ấm ức không thông nhưng không tiện hỏi. Có nên hỏi không cô, hay là...

---------------------

Cháu thân mến!

Cháu không nói tuổi của hai vợ chồng nhưng cô đoán, có lẽ các cháu là thế hệ 1980. Lớn lên trong bao cấp, năm 2000 mới học hành xong và chồng cháu có việc. Cũng không rõ nhưng cô có thể hình dung năm ba ngành quan trọng, có thu nhập thêm rất khá, hay bị thanh tra, có trực ca, trực ngày nghỉ.

Và như mọi ông công chức hoặc thuần đàn ông sau năm ba mươi tuổi thì hay sinh sự, tòm tem cô nọ cô kia. Vợ bắt gặp sớm, dứt sớm, không thì lôi thôi vợ cả vợ hai con hai dòng, lỡ ra, hậu quả tùm lum mệt ơi là mệt.

Vì là thế hệ ấy nên ban đầu lương ký lĩnh, đưa về cho vợ [trẻ sau này lương chuyển vào tài khoản vợ muốn nắm cũng khó trừ những gã nhát gan, cung cấp cho văn phòng số tài khoản của vợ [hehe], chán. Trở lại với chồng cháu, đưa cho vợ là lương, tiền thưởng định kỳ, chắc chắn còn những khoản khác mà cậu ta dành được. Nếu có hiếu thì sẽ cho mẹ cho em [như cháu đinh ninh], không thì cứ để dành mãi.

Cô có một thắc mắc, rằng là vợ, mẹ mình đang ở trong nhà có thể hoàn toàn do rể gây dựng, sao cháu không chủ động cho tiền mẹ chồng, em chồng, những người nghèo và thiệt thòi ở quê? Có những người vợ vô tâm, cô biết, hoặc có những người vợ làm như vô tâm.

Hai loại người ấy vừa khác nhau vừa giống. Vô tâm với nhà chồng chứ không vô tâm với nhà mình và bản thân mình. Mặc cho chồng dấm dúi, lén lút dành tiền cho bên ông ấy, kệ, bảo là biết làm quái gì. Bởi vì họ biết, số tiền ấy cũng chỉ là chút rơi vãi mà thôi.

Có thể chồng cháu nghĩ xa, chồng cháu có hiếu và tiếp tục có hiếu. Mẹ già, em vẫn nghèo nhưng mẹ sẽ già nữa. Còn biết bao việc phải lo cho mẹ, ốm đau, tẩm bổ, nuôi nấng, thậm chí hậu sự. Vậy nên cậu ta nhờ ngân hàng giữ, vì để ở hộc bàn trong cơ quan, giờ không an toàn nữa.

Biết thì đã biết, nói ra mà có thể là sẽ hành nhau, vì sao và vì sao? Theo cô, không nên nói gì cả. Nếu anh ta cho gái thì khi đã có gái, vợ biết liền, bằng linh cảm đàn bà bằng linh cảm [như cháu đã từng]. Không thì chỉ dành cho hướng mẹ như đã nói ở trên, một nghĩa cử, một sự thấu suốt, một tình cảm cao cả. Tốt nhất không nói gì cả, nếu chồng không tự giác khai ra, cháu bơ đi, cho dễ sống.

Video liên quan

Chủ Đề