Big rocks nghĩa là gì

I was on vacation with my wife and children in Florida, and as I sat at the edge of the pool watching my children swim, I thought about what a blessing it was to be enjoying our wonderful time together. As I reflected on the importance of “family time,” I was reminded of Dr. Stephen Covey’s story about “big rocks.” Here’s the story, which Covey tells in his book, First Things First:

Trong lúc đi nghỉ mát với vợ con ở Florida, khi ngồi bên mép hồ bơi trông chừng bọn trẻ bơi lội dưới nước, tôi nghĩ thật may mắn làm sao khi cả nhà được tận hưởng thời gian tuyệt vời bên nhau. Đang nghĩ ngợi về tầm quan trọng của “thời gian dành cho gia đinh”, tôi chợt nhớ đến câu chuyện về “những viên đá lớn” của Tiến sĩ Stephen Covey. Và đây là câu chuyện của Covey đã kể trong quyển sách First Things First [Tư Duy Tối Ưu] của ông:

In the middle of a seminar on time management, a lecturer decided to quiz the audience. Reaching under the table, he pulled out a wide-mouthed gallon jar and sat it on the table next to a platter covered with fist-sized rocks. “How many of these rocks do you think we can get in this jar?” he asked.

Giữa một hội thảo về quản lý thời gian, giảng viên quyết định đố khán giả. Từ dưới gầm bàn, ông lấy ra một hũ lớn miệng rộng và đặt nó trên bàn cạnh một đĩa chứa đầy những viên đá cỡ bằng nắm tay. Ông hỏi: “Các em nghĩ cái hũ này chứa được bao nhiêu viên đá như thế này?

After the students made their guesses, the seminar leader said, “Okay, let’s find out.” He put one rock in the jar, then another, then another - until no more rocks would fit. Then he asked, “Is the jar full?”

Sau khi sinh viên đoán, giảng viên đáp, “Được rồi, giờ hãy xem câu trả lời nhé”. Ông đặt một viên đá vào hũ, rồi thêm một viên nữa, rồi một viên nữa - đến khi không thể đặt thêm vào được nữa. Sau đó ông hỏi, “Cái hũ đã đầy chưa?”

Everyone could see that not one more of the rocks would fit, so they said, “Yes.” “Not so fast,” the teacher cautioned. From under the table he lifted out a bucket of gravel, dumped it into the

jar, and shook it. The gravel slid into all the little spaces left by the big rocks. Grinning, he asked once more, “Is the jar full?”

Mọi người đều có thể thấy chẳng thể đặt thêm một viên đá nào vào nữa nên họ nói, “Đầy rồi.” “Không nhanh vậy đâu.” giáo viên nhắc. Từ dưới gầm bàn ông lấy ra một xô sỏi, đổ nó vào hũ và lắc. Những viên sỏi trượt len lỏi vào những chỗ trống mà những viên đá chừa lại. Hé nụ cười tươi, ông hỏi một lại, “Cái hũ đã đầy chưa?”

A little wiser by now, the students responded, “Probably not.” “Good,” the teacher said. Then he reached under the table to bring up a bucket of sand. He started dumping sand in the jar. While the students watched, the sand filled the little spaces left by the rocks and gravel. Once more he looked at the class and asked, “Now is the jar full?”

Bây giờ thì đã sáng suốt hơn một chút, các sinh viên đáp trả, “Có lẽ là chưa.” “Tốt,” giảng viên nói. Rồi ông lại thò tay xuống bàn để lấy ra một xô cát. Ông bắt đầu đổ cát vào hũ. Trong lúc các sinh viên chứng kiến, những hạt cát lấp đầy các khoảng trống nhỏ mà đá và sỏi để lại. Lại một lần nữa ông nhìn cả lớp và hỏi, “Bây giờ thì lọ đã đầy chưa?”

“No!” everyone shouted back. “Good!” said the seminar leader, who then grabbed a pitcher of water and began to pour it in the jar. He got something like a quart of water into that jar before he said, “Ladies and gentlemen, the jar is now full. Can anybody tell me the lesson you can learn from this?”

“Chưa!” mọi người đồng thành. “Tốt lắm!” giảng viên nói,rồi ông lấy một bình nước và bắt đầu đổ vào trong hũ. Ông đổ được khoảng 1 lít nước vào hũ, sau đó ông tuyên bố, “Thưa quý vị, cái hũ giờ đã đầy. Ai có thể nói cho tôi biết bài học rút ra là gì từ việc này không?

An eager participant spoke up: “Well there are gaps in your schedule. And if you really work at it, you can always fit more into your life.” “No,” the leader said. “That’s not the point. The point is this: if I hadn’t put those big rocks in first, I would have never gotten them in.”

Một sinh viên hăng hái phát biểu: “Trong lịch làm việc của ta luôn có những chỗ trống. Nếu thật sự nỗ lực, ta luôn có thể làm được nhiều thứ hơn trong cuộc sống.” “Không,” giảng viên nói,“Đó không phải là điểm mấu chốt. Điểm mấu chốt ở đây là: nếu không đặt những viên đá lớn vào trước, tôi sẽ chẳng bao giờ bỏ đá vào lọ được.”

The lines have blurred

Làn ranh giới bị xóa mờ

Continuing with Dr. Covey’s metaphor, we all have big rocks, gravel, sand, and water in our lives. The natural tendency seems to favor the gravel, sand, and water, leaving little space for the big rocks. In an effort to respond to the “urgent,” the “important” is often set aside.

Tiếp tục với ẩn dụ của Tiến Sĩ Covey, chúng ta đều có những viên đá to, những viên sỏi, cát và nước trong cuộc sống của mình. Theo xu hướng tự nhiên có vẻ ta sẽ ưu tiên bỏ những viên sỏi, cát và nước vào trước, chừa lại một khoảng trống nhỏ cho những viên đá to. Lo xử lý những việc "khẩn cấp" trước mắt nên ta thường gạt những việc "quan trọng" sang một bên.

To be sure, creating a balanced life is more challenging than ever before in human history. There are more demands than ever on our time, and the line between work and personal life has faded. Part of the difficulty can be attributed to the way we use technology. Devices such as cell phones and laptops definitely give us more flexibility. You are now able to leave the office a little earlier

to attend your child’s sporting event, because you can chat with a client on your cell phone en route to the game.

Chắc chắn rằng việc tạo ra một cuộc sống cân bằng mang nhiều thử thách hơn bao giờ hết trong lịch sử nhân loại. Chưa bao giờ con người lại bận rộn đến thế, và ranh giới giữa công việc và cuộc sống cá nhân đã bị phai mờ.  Góp phần vào khó khăn là cách chúng ta sử dụng công nghệ. Những thiết bị như điện thoại di động và máy tính xách tay chắc chắn sẽ mang lại cho ta nhiều sự linh động hơn. Giờ đây bạn có thể rời khỏi văn phòng sớm hơn một chút để đến xem trận thi đấu thể thao của con mình, vì bạn vẫn có thể nói chuyện với khách hàng qua điện thoạidi động trên đường đến nơi thi đấu.

But technology has also tethered us to our work. How many times have you seen a mother working on her laptop at your son’s basketball game, or a dad talking on his cell phone while dining with his family at a local restaurant? How many times have you done something like this?

Technology is not the only culprit, however. For many people, work has become "big rocks", leaving little room for other areas of their lives —their families, friends, health, and happiness.

Nhưng công nghệ cũng trói buộc chúng ta với công việc. Đã bao nhiêu lần bạn bắt gặp một bà mẹ làm việc cặm cụi trên chiếc máy tính trong lúc trận thi đấu bóng rổ của con mình đang diễn ra, hoặc một ông bố vừa nói chuyện trên điện thoại trong lúc đang dùng bữa tối với gia đình trong nhà hàng? Đã bao nhiêu lần bạn hành động như vậy rồi? Tuy vậy, công nghệ không phải là thủ phạm duy nhất. Với nhiều người, công việc đã trở thành “viên đá lớn”, chừa lại khoảng trống nhỏ nhoi cho những khía cạnh khác trong cuộc sống - gia đình, bạn bè, sức khỏe, và hạnh phúc.

This is occurring for a couple of reasons:

Điều này xảy ra vì một số nguyên nhân sau:

• With smaller staffs expected to do the same amount of work, people find themselves working crazy hours simply to keep their heads above water and keep their jobs. Because the traditional 9 to 5 day is a thing of the past, people are having a harder time putting limits on how much they work.

•  Nguồn nhân lực bị cắt giảm nhưng khối lượng công việc không đổi, người ta phải làm việc điên cuồng hàng giờ để theo kịp tiến độ và giữ được việc làm. Thời gian làm việc 8 tiếng một ngày đã là dĩ vãng, con người giờ đây khó mà đặt ra giới hạn cho công việc.

• Work provides the satisfaction of meeting challenges and goals. The structure of work, its clear feedback system, and the ability to “accomplish” often seems lacking at home. For example, if you close a big sale at work, chances are you’ll be lauded, will earn additional money, and may even receive a promotion. Spending an afternoon at the beach with your family, by comparison, might not bring the same recognition. The “accomplishment” is not so obvious, and the rewards are not as evident and concrete.

•  Công việc mang đến cảm giác thỏa mãn khi chinh phục những thử thách và mục tiêu. Cấu trúc của công việc, hệ thống phản hồi rõ ràng, và khả năng “đạt được thành quả” có vẻ không hiện diện trong cuộc sống gia đình. Ví dụ, khi bạn chốt được một đơn hàng lớn trong công việc, rất có thể bạn sẽ được khen ngợi, sẽ kiếm được thêm tiền, hay thậm chỉ còn có thể được thăng tiến. Đem so sánh, nếu dành thời gian cả buổi chiều ở bãi biển với gia đình, lại có thể chẳng mang lại cho bạn sự công nhận tương tự. “Thành quả đạt được” không thật sự rõ ràng, và phần thưởng bạn nhận được cũng chẳng rõ ràng và cụ thể.

• The lines have blurred, and it’s now easier than ever to work at home, and play at work. The problem is, this lack of separation, or “balance,” deteriorates the quality of life in both areas. The unfortunate result is that the issues at home are more difficult to resolve, and you potentially trade work success for quality of life with the most important people in your life.

•  Làn ranh giới bị xóa nhòa, giờ đây ta có thể làm việc ở nhà và giải trí ở công ty dễ dàng hơn bao giờ hết. Vấn đề là sự thiếu rạch ròi, hoặc “thiếu cân bằng”, làm suy giảm chất lượng cuộc sống gia đình lẫn công việc. Hệ quả không may là những vấn đề trong gia đình trở nên khó khăn để giải quyết hơn, và bạn dễ đánh đổi chất lượng cuộc sống với bên cạnh những người quan trọng trong cuộc đời để có được thành công trong công việc.

Someone once observed, “No one on their deathbed wishes they had more time in the office.” Unfortunately, it often takes a deathbed [or similar] experience for this realization to set in.

Một người từng nhận định, “Không một ai trong giờ phút hấp hối lại ước mình có nhiều thời gian để làm việc hơn.” Đáng tiếc là chỉ đến khi hấp hối [hoặc tương tự như thế] người ta mới nhận ra điều đó.

Achieving balance

Đạt được sự cân bằng

Achieving balance requires true effort and commitment. At first you’ll have to consciously schedule time for yourself, your family, and friends. You may have to fight the urge to do something “more important.” For some, “personal time” can seem frivolous. But in reality, spending time with the people you love is the best way to leave your imprint on them—and on the world.

Để đạt sự cân bằng cần thật sự nỗ lực và quyết tâm. Lúc đầu, bạn phải ý thức sắp xếp thời gian cho bản thân, gia đình và bạn bè. Bạn có thể phải chống lại sự thôi thúc làm những việc “quan trọng hơn.” Với một số người, “thời gian cá nhân” có vẻ phù phiếm. Nhưng trên thực tế, dành thời gian với những người bạn yêu thương là cách tốt nhất để lại dấu ấn trong lòng họ - và cả trên thế giới này.

There’s no better way to leave the world a better place than to transfer your values and integrity to your children, friends, co-workers, and other people who are important to you. In the grand scheme of things, this is infinitely more important than anything you could possibly do at work.

Chẳng có cách nào tốt hơn để làm cho thế giới trở nên tốt đẹp hơn là đem giá trị  và sự chính trực của bạn cho con cái, bạn bè, đồng nghiệp, và cả những người quan trọng khác của bạn. Sau khi cân nhắc mọi thứ, việc này rõ ràng quan trọng hơn bất kỳ trách nhiệm nào của bạn ở công ty.

And while you may not receive immediate accolades, when all is said and done your life will be much more satisfying if you cultivate meaningful relationships with those around you.


Mặc dù bạn có thể chẳng nhận được lời tuyên dương gì ngay lập tức, nhưng sau cùng thì cuộc đời của bạn sẽ được thỏa mãn hơn rất nhiểu nếu bạn vung đắp những mối quan hệ ý nghĩa xung quanh mình.

  • Share This:  
  •  Facebook
  •  Twitter
  •  Google+
  •  Stumble
  •  Digg

Video liên quan

Chủ Đề