Chúng ta là ai trong cuộc đời này

Có những ngày quả tim xao xuyến quay cuồng, đôi mắt này đã bao năm dõi nhìn theo những điêu linh, giọng nói này đã cất lên khúc ca bi thảm sầu thương nhưng vẫn thấm đậm nỗi niềm da diết, đôi tai này đã lắng nghe tiếng động khuya vắng vọng lên giữa màn đêm tịch liêu. Ôi tôi chóng mặt xây xẩm trước cái ý chí khát khao muốn kiếm tìm “Tôi là ai trong cuộc đời này?”

Tuổi trẻ tôi được vun đắp giữa những con người quá đỗi đức hạnh và lịch sự. Họ dạy tôi lễ nghi phép tắt, dạy tôi biết đi biết đứng, họ cũng dạy tôi về những ý nghĩ hàng ngày của thiên hạ, tôi phải làm thế này hay thế kia, phải trở thành một kẻ chuẩn mực và đầy túi đạo đức. Nhưng họ lại không dạy tôi biết nói biết cười, biết ca hát biết làm thơ, biết hít vào thở ra đúng nhịp cho lồng ngực được nuôi dưỡng. Phải rồi họ cũng gieo rắc vào tôi bao nhiêu nỗi sợ hãi. Sợ hãi bước ra đường, sợ hãi gặp con người, sợ hãi phải nói cười trong dáng vẻ bộ tịch. Họ đòi hỏi tôi nhiều thế nhưng bao giờ lướt qua tôi cũng chẳng thèm ngước nhìn. Không ai nhìn lấy một giây một phút nào, sự im lặng đáng sợ mà con người đã cất lời, đó là âm thanh não nề nhất tôi đã nghe đến kinh hoàng trên con đường tìm kiếm chính mình.

Họ nói rằng tôi cần nhận biết mình là ai thì mới có thể làm chủ cuộc đời mình. Vậy mà tôi cứ đờ đẩn người ra, vì tôi quá ngu dốt nên tôi không thể hiểu được người ta đang muốn nói gì. Tôi cần làm chủ cuộc sống của tôi và hân hoan mặc vào mình chiếc áo sọc kẻ đen trắng để vui chơi sau những song sắt do chính mình tự thiết kế rồi xây lên?

Đã bao ngày đi tìm tôi giữa dốc thẳm và những mối hiểm nguy vẫn cố bấu víu giữ thăng bằng trong những vực sâu. Tôi tự buộc mình vào sợi xích ý chí kiếm tìm tôi là ai trong  những quyến sách, trong âm nhạc. Không có những cái bàn, cái ghế, tôi chỉ là một cái vỏ rỗng tuếch chẳng còn lại gì bên trong. Bởi tôi chẳng biết mình là ai.

Tôi đi tìm tôi trong bóng dáng một tên mù giữa loài người, như thể tôi chưa từng bao giờ nhận ra họ. À thật ra chính họ cũng đang trên đường tìm kiếm câu hỏi y hệt tôi. Nhưng những hoang mang mù mờ từ khi nào đã biến họ thành một kẻ huênh hoang khoác lác tự ảo tưởng mình là diễn viên. Họ là những tên kịch sĩ với tài diễn xuất tài thần đó sao? Họ ném vào không trung câu hỏi tôi là ai rồi tự hét lớn trả lời: “Tôi là kẻ mà thiên hạ ưa thích nhìn vào.” Tự bày đặt ra khái niệm cho chính mình, tự buộc mình vào những vở kịch. Dùng sự ngốc nghếch của mình để đo lường tất cả giá trị. Đã không tự biết mình lại còn thích dùng sự dối trá để ngụy trang.

Tôi đã đi và cứ thể ngồi nghỉ chân bên đường, trong những góc tăm tối nhất, chẳng khác gì một con chó ngồi gục trong xó và phó mặc cho tất cả những người qua đường buông lời dèm pha. Họ đã nhìn bộ dạng đáng thương của tôi rồi hỏi: “Tôi là ai?” Ôi làm sao tôi có thể trả lời được tôi là ai khi tôi thậm chí còn chẳng biết được tôi là ai.

Chính vì không thể thỏa mãn được sự tò mò nên phải chăng họ chẳng biết phải làm gì hơn với chướng ngại vật này ngoài sự e dè cẩn trọng. Họ tỏ vẻ đề phòng tôi như chẳng khác gì một kẻ lừa gạt đang cố giăng bẫy bày trò nhằm xin xỏ một chút lòng thương. Nghĩ thấy cuộc đời này lắm chuyện cười ra nước mắt. Nhưng cũng vì thế mà tôi nhận ra  nếu muốn tìm được câu trả lời, tôi phải uống cạn hết tất cả chén đắng trong đời sống này.

Hoặc cho đến khi uống cạn hết tất cả, tôi thậm chí còn chẳng buồn muốn biết “tôi là ai trong cuộc đời này?”

Tác giả: Ni Chi

Ảnh minh hoạ: ptksgc

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ //bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ //bit.ly/2KTJCN2 

     Đôi khi chúng ta không biết mình là ai trong cuộc đời này, chúng ta thường xuyên mặc kẹt trong cái gánh nặng “Cơm áo gạo tiền”… Tôi tin chắc ai cũng phải trải qua giai đoạn khó khăn đó.

Nói đến thành công thì ai cũng nghĩ đến thành quả về vật chất, những ngôi nhà đẹp, những chiếc xế hộp nhiều tỷ đồng… tôi luôn đau đáu trong lòng? Điều đó liệu có đúng ?

Sau rất nhiều năm cố gắng học hỏi, làm việc…rồi bạn sẽ cảm thấy rằng đúng là vật chất có tầm quan trọng riêng của nó, không có không được…nhưng sau khi bạn có vật chất rồi bạn sẽ làm gì ?

Bạn đi chơi, sắm nhà cửa rồi, xe cộ rồi… rồi sau nữa… một ngày bạn thấy mình vẫn buồn…đây là lý do mà những người nhiều tiền họ sa đà vào các trò tiêu khiển…để rồi phá hỏng cuộc đời!

Cái đích của cuộc đời này là “Hạnh Phúc“, tôi không là vĩ nhân nhưng tôi khá ham học hỏi, tôi hay theo dõi xem các vĩ nhân xem họ làm gì để viên mãn trong cuộc đời này. 

Tại sao Bill Gates lại mang phần lớn tài sản của mình đi từ thiện, dù đó là số tiền mà ông vất vả lắm mới tạo ra được? Có thời điểm ông làm việc 19h một ngày trong 5 năm liền ?

Tại sao nhà đầu tư huyền thoại Waren Buffet cũng quyết định đem 99% tài sản từ thiện ?

Tại sao họ nhiều tiền của rồi mà họ vẫn làm việc học hỏi mỗi ngày ?

Tại sao họa sĩ Đặng Ái Việt đã 70 tuổi rồi, hoàn cảnh ko khá giả gì, với chiếc xe máy cũ củ mình đi khắp Việt Nam này vẽ các Mẹ Việt Nam anh hùng? mà không có ai trợ cấp giúp đỡ cả.

Tại sao 1 bác thợ sửa xe chả khá giả gì, bác dùng những đồng tiền ít ỏi kiếm được chia đôi, một là để sinh hoạt hàng ngày, phần còn lại bác dành dụm mua xe đạp cũ hư hỏng về, bác sửa và đem cho những em học sinh nghèo ???

Bạn có xem chương trình Shark Tank Việt Nam không ? Đây là một chương trình kinh doanh khởi nghiệp, kinh doanh là để kiếm tiền, chắc rồi… với các Shark có công ty doanh thu ngàn tỷ, nếu họ chỉ quan tâm đến tiền thì liệu họ có quan tâm đến Bống Chè Bưởi hay không ?

Một sản phẩm hầu như không có gì độc đáo, khó cạnh tranh được, lợi nhuận thì…chả bao nhiêu….với các Shark 200 triệu hay 100 triệu thì tỷ lệ chỉ bằng 20 ngàn hay 10 ngàn của chúng ta thôi. 

Vậy tại sao họ lại đầu tư ?

và còn nhiều câu chuyện lắm… khi nào còn thời gian tôi sẽ kể…tôi có rất nhiều vì tôi học mỗi ngày!

Tất cả những điều đó làm nên ý nghĩa của việc chúng ta tồn tại trên đời này, dù có muốn hay không, dù buồn hay vui thì sự thực là tất cả chúng ta một ngày nào đó cũng ” trở về cát bụi”.

Điều làm chúng ta sống có ý nghĩa chính là để lại những giá trị tốt đẹp cho đời, chính nhờ điều này mà xã hội này, thế giới này mới tốt đẹp hơn.

Tựu chung chúng ta sẽ trả qua các gian đoạn đó là: Tồn tại – Ổn định – Thành công – Để lại giá trị cho đời.

Nếu bạn từng nghe Arnold Schwarzenegger – Ngài thống đốc tài năng bang California – “Kẻ Hủy Diệt “, ông nói về luật của thành công có 5 điều:

  1. Tìm thấy bản thân.
  2. Nghĩ lớn.
  3. Đừng quan tâm nhiều người khác nói gì về bạn.
  4. Làm việc chăm chỉ.
  5. Để lại điều gì đó cho đời.

Rồi một người làm vệ sinh trong NASA, nhưng ai hỏi anh làm nghề gì? Anh bảo: “Tôi đang giúp loài người chinh phục vũ trụ” – Đó là điều John F. Kennedy tổng thống thứ 35 hợp chủng quốc Hoa Kỳ kể lại 

Chúng ta cần làm những thứ hơn chính chúng ta.

Nhiều bạn bè hỏi tôi tại sao tôi “khỏe” đến vậy, tôi đi công tác hầu hết các tỉnh ở Việt Nam, có tháng hầu như ngày nào cũng di chuyển hàng trăm cây số… Rồi sang cả các nước bạn …! 

Tôi có được sức mạnh đó vì tôi tìm thấy mình, tôi biết mình có thể làm điều gì cho cuộc đời này, chắc chắn tôi không thể làm lớn được như các vĩ nhân…nhưng chắc chắn tôi sẽ làm được điều gì đó, dù nhỏ thôi…chắc chắn. Và chính điều này làm tôi khỏe mạnh, hạnh phúc. Gia đình yêu quý tôi, bạn bè yêu quý tôi. Cảm ơn!

Hãy luôn học hỏi lao động sáng tạo mỗi ngày, thành quả chúng ta đạt được hôm nay, dù tốt hay chưa tốt dù tích cực hay tiêu cực điều là do sự cố gắng kiên trì bền bỉ của bạn nhiều năm trước, chứ không phải cố gắng hôm qua, hôm nay đã có kết quả tốt, hay cố gắng tháng trước tháng này đã có kết quả tốt.

Để minh chứng cho sức mạnh đấy, mời các bạn xem một số hình ảnh của tôi! Tôi sẽ tiếp tục cố gắn mỗi ngày vì ý nghĩa đó!

Mọi thứ tồn tại trên thế giới chỉ là Hữu Hạn, chúng ta đến với cuộc đời này không phải để nhận được điều gì, mà chúng ta đến với cuộc đời này là để trở thành ai và cống hiến điều gì cho đời. Đó mới chính là điều Hạnh Phúc và Viên Mãn thực sự.

Chúc bạn một ngày tốt lành, nhiều sức khỏe để cố gắng ! 

Video liên quan

Chủ Đề