Đánh giá xuyên thành pháo hôi nam xứng năm 2024

Mộ Thần kiếp trước là một học bá không gì không giỏi. Một ngày, một đạo sấm sét nổ đến, đưa hắn từ hiện tại đến một thế giới lạ lẫm, lấy tu luyện làm gốc. Nhưng hắn lại cố tình biến thành một tên phế vật bao cỏ, chỉ biết ăn chơi trác táng là như thế nào?

Còn nữa, sao nội dung này có phần quen thuộc như vậy? Không phải đó là cuốn tiểu thuyết hắn mới đọc hay sao?

Mộ Thần trầm mặc nhíu mày, xem ra cần phải tính toán kỹ lại. Nếu hắn đã xuyên qua tới đây, nhất định không thể sống như nguyên chủ ngu ngốc kia được.

Thế giới có các học nghệ: Đan dược – Minh văn – Trận pháp – Luyện khí – Chế phù. Mộ Thần học nghệ không gì không giỏi, hắn có áp lực rất lớn nha, hắn còn phải nuôi lão bà nhà hắn nữa!

Đánh giá xuyên thành pháo hôi nam xứng năm 2024

Lại một bộ tiên hiệp đam mỹ mà mình cực yêu thích nữa đây. Bộ này dài, nhưng chưa dịch hoàn, mình đọc tới gần một nửa rồi và không thể nào không mê mẩn nội dung được. Motif không mới, xuyên qua thành phế vật rồi từ từ tu luyện thành thiên tài. Nghe có vẻ cũ, nhưng mà đã được xào lại triệt để rồi nhé. Khi đọc truyện, mình tập trung không phải ở quá trình tu luyện mà là tập trung ở quá trình khám phá lỗ hổng nguyên tác. Như đã nói, Mộ Thần xuyên sách, hắn biết được nhiều nội dung truyện và tránh được nhiều tai họa là thật, xem như có bàn tay vàng, nhưng có rất nhiều lúc, bàn tay vàng cũng không là tất cả. Chỉ là cách tác giả đi nội dung rất nhẹ nhàng, từ lúc Mộ Thần chuyên tâm học nghệ, đi học viện cho tới lúc chuyển đến Trung Châu đều rất đặc sắc, qua đó thì từng lớp tình tiết liên tục mở ra, hấp dẫn cực.

Nói về các nhân vật trong truyện này, ngoài Mộ Thần thì phải nói đến Diệp Thạch. Diệp Thạch là thụ nha, lúc đầu em ấy cũng không yêu Mộ Thần đâu, bản thân Diệp Thạch từng bị rất nhiều tổn thương nên rất ngạo kiều và hay tạc mao, rất khó tin tưởng người khác. Mộ Thần lại xuyên trúng kẻ có quá khứ đen tối đến vậy, dĩ nhiên làm sao dễ bắt tâm Diệp Thạch được. Nhưng may mắn là, Mộ Thần đúng là ông chồng tốt, rất kiên trì, rất yêu vợ, làm gì cũng nghĩ cho vợ nên Diệp Thạch chẳng mất bao lâu đã bị đổ oành oạch. Cách hai người này yêu nhau dễ thương cực, thêm vào đó là sự xoay vòng của các nhân vật phụ, thêm mắm dậm muối khiến tình cảm hai người càng thêm lên hương.

Đánh giá xuyên thành pháo hôi nam xứng năm 2024

Trong truyện này, mình đặc biệt ghét một vai thánh mẫu thụ, thực ra cũng hổng là thánh mẫu gì, chỉ là em này trang quá tốt và lúc nào cũng giả vờ yếu ớt hết. Ẻm là một nhân tố quan trọng khiến cho câu chuyện hấp dẫn, cơ mà không sao yêu em được, vọng tưởng muốn cướp Mộ Thần của Diệp Thạch. Hận hết sức!

Truyện này hay, nội dung có phần điền văn, và chủ yếu là về tình cảm, cha con, thầy trò, … nên nếu muốn một câu chuyện gì đó thật kịch tính thì đừng nên đọc. Nhưng quả thật phải công nhận là đây là một trong số những bộ tiên hiệp đam mỹ hay nhất mà mình đọc. Chỉ là có một màu sắc khác mà thôi!

Về bộ này mình cũng không có nhiều lời để nói, bộ này đơn giản là bộ sảng văn, tu tiên về 2 bạn trẻ với bàn tay vàng rất nghịch thiên, nắm tay nhau thăng cấp lên đỉnh xã hội, đạp chết hàng loạt vật cản.

Ta biết bộ này lâu rồi mà nhìn thấy 390 chương nên hơi rén mà nhớ đến bộ “Truyền thuyết chi chủ đích phu nhân” nên vẫn quyết đâm đầu vô. Truyện sảng văn kiểu này không đòi hỏi logic, đọc không cần não. Ta chỉ buồn cười nhất là cái câu dạng cấu trúc “Sau khi dùng….(…gì đó thăng cấp) kéo theo đó thực lực Mộ Thần/ Diệp Thạch tăng lên …sư…sao.” như này không biết đã gặp bao nhiêu lần, cứ mỗi lần xuất hiện là ta lại cười sặc haha.

À, nói đến truyện không thể không nhắc đến nhân vật thụ chính cũ của quyển sách – Trang Du. Bạn này làm mình cứ cảm thấy như là não có vấn đề đó các mợ, kiểu mình làm gì thì liên quan gì đến bạn này đâu mà bạn cứ thích xen vô xong lại bảo mình vô liêm sỉ, đọc thấy vừa tức vừa nực cười. Đọc cảnh Diệp Thạch “vả mặt” bạn này vui lắm luôn ý hahahahahahaha……

Mình thấy nhiều bạn khen bộ này với bộ này cũng nổi tiếng nhưng với mình thì cũng ổn thôi, nhân lúc ở nhà tránh dịch không có gì làm thì đọc cũng ok.

Thanh niên lớn tuổi rảnh rỗi sinh nông nổi. Cầu một ngày vui. Xem tất cả bài viết bởi Hữu Ngọc Dương Quang

Mộ Thần nằm ở trên giường, nghiêm túc tự hỏi, hắn tự hỏi hắn xuyên tới một vị sẽ vì Bạch Liên Hoa từ hôn, sẽ vì Bạch Liên Hoa vung tiền như rác, sẽ vì Bạch Liên Hoa mà cùng nam chủ đánh nhau, cuối cùng lại hại chết phụ thân, kết quả hắn cũng sẽ bị chết oan chết uổng, hắn nên làm cái gì bây giờ?!!!

—————–

Review (daodao1603.blogspot.com)

Mình thường thích Review dạng kể nội dung từ đầu đến cuối hơn. Nhưng bộ này chẳng những dài mà tình tiết lắc nhắc cũng nhiều, cho nên mình quyết định Review những ý chính mình cảm nhận được từ truyện.

Mộ Thần xuyên vào một quyển đam mỹ Tom Sue Mary Sue, Sue cực kỳ Sue. Nội dung chính của truyện xoay quanh một tiểu thụ Bạch Liên Hoa tên Trang Du cùng 5 tiểu công của cậu ta.

Đường đường siêu cấp học bá không gì không làm được như Mộ Thần, lại xuyên trúng pháo hôi nam xứng, chuyên đeo đuổi và cung phụng Trang Du. Đến cuối cùng bị tiểu công của Trang Du hại chết.

Dĩ nhiên, Mộ Thần sẽ không ủy khuất bản thân đi đeo đuổi Trang Du làm gì, lại thêm Trang Du ẻo lả như con gà luộc kia không phải típ người mà Mộ Thần thích. Cho nên thiếu gia nhà họ Mộ bỗng dưng cải tà quy chính, không còn lẽo đẽo theo sau Trang Du, không còn chơi bời lêu lổng, bắt đầu ra sức tu luyện tu vi.

Trang Du cũng không phải Bạch Liên Hoa như định hướng mà tác giả đặt ra, thực sự Trang Du vờ Bạch Liên Hoa, thanh cao thánh thiện chứ trong lòng đa đoan và tính toán rất nhiều.

Thấy Mộ Thần không để ý mình, Trang Du còn tự cho rằng Mộ Thần đang chơi trò lạt mềm buộc chặt. Mãi đến khi Diệp Thạch xuất hiện.

Diệp Thạch là vị hôn thê của Mộ Thần, vì vóc người to con khôi ngô, cho nên ở thế giới có tồn tại Song Nhi như thế này, Diệp Thạch được xem như là một Song Nhi xấu xí. Ấy thế nhưng, dưới góc nhìn của người hiện đại như Mộ Thần, Diệp Thạch là đúng gu của y. Do đó, Mộ Thần bắt đầu ‘vươn tay ra kéo vị hôn thê vào trong lòng mình’.

Định hướng tác giả đặt ra rất mạnh mẽ, trừ bản thân Mộ Thần là một người đến từ dị giới, không bị nó ràng buộc ra, thì hầu như tất cả mọi người còn lại đều phải bị nó điều khiển. Diệp Thạch cũng thế.

Ban đầu, Diệp Thạch cực ghét Mộ Thần. Cảm thấy y chỉ là tên công tử ăn chơi chè chén chẳng biết tiến thủ, nhưng sau đó nhận ra những điểm tốt của Mộ Thần, bắt đầu chú ý tới y hơn. Ngặt nỗi tác giả định hướng Diệp Thạch là miệng cực kỳ độc địa, cho nên Diệp Thạch gặp Mộ Thần là toàn xiên xiên xỏ xỏ miết thôi. Tận đến sau này thoát ly khỏi quỹ đạo, Diệp Thạch mới trở nên sáng sủa và tự nhiên hơn.

Ngoài ra, Diệp Thạch còn là đối thủ một mất một còn của Trang Du. Tác giả viết Diệp Thạch vì thương Lâm Nhược Phong mà hy sinh rất nhiều thứ, cuối cùng còn bị Lâm Nhược Phong hại chết, sau đó rút sạch máu đi luyện đan.

Mẫu phụ của Diệp Thạch có năng lực cải biến số mệnh, vì biết trước con mình sẽ có kết cục đầy đau đớn như thế, cho nên mẫu phụ của Diệp Thạch hy sinh tính mạng, câu một linh hồn từ dị thế về đây, người này chính là Mộ Thần.

Bởi mẫu phụ Diệp Thạch nhìn thấy, số mạng của Mộ Thần sẽ cải biến được số mạng của Diệp Thạch, giúp Diệp Thạch đương đầu với Trang Du.

Theo như trong truyện, Mộ Thần sẽ chết dưới tay tiểu công thứ hai Lục Nghêu của Trang Du. Cho nên để sống sót, y phải có thực lực mạnh mẽ, có thể đương đầu với bất kỳ thế lực nào.

Có trí nhớ siêu phàm, Mộ Thần từ từ nâng cao tu vi cũng như khả năng luyện đan của bản thân. Ban đầu, Mộ Thần chỉ định chuyên chú mỗi nghề luyện đan, nhưng bị Lâm Nhược Phong hãm hại, muốn được vào trường Thánh Thánh Tinh học, Mộ Thần buộc phải học thêm nghề viết phù chú, cuối cùng chỉ sau một ngày, Mộ Thần đã rành rọt về viết phù chú không thua gì so với luyện đan.

Từ bước ngoặc ấy, Mộ Thần cảm thấy nghề nào cũng có tinh hoa tinh túy riêng của nó, cho nên chẳng những luyện đan, viết phù chú, mà Mộ Thần còn học luôn cả điêu văn, trận pháp và luyện khí. Cũng nhờ đó, Mộ Thần mới có thể đấu thắng 5 tiểu công của Trang Du (dù chỉ xuất hiện có 3).

Truyện đi từ thấp lên cao, từ một thành thị nhỏ bé, cho đến trường học đứng đầu cả nước, sau đó tới liên bang các quốc gia. Chưa dừng lại ở đó, khi đánh hạ hết tất cả phó bản, truyện còn mở thêm Trung Châu – được cho là vùng đất của những kẻ mạnh.

Từng đối thủ xuất hiện dần dần, ló đầu ra một đứa Mộ Thần đánh hạ một đứa, ló đầu ra một bầy Mộ Thần đánh hạ một bầy. Cuối cùng khi Mộ Thần đứng trên đỉnh tu vi và danh vọng. Truyện mới kết thúc. Gọi là viên mãn.

Trang Du cùng bè đàn của cậu ta rất rất rất … não tàn. Khi thấy Mộ Thần mạnh lên, triển lộ tài hoa, Trang Du còn tự cho rằng Mộ Thần vẫn thích mình như xưa, không khi nào là thôi tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu với y. Gặp thêm tác giả chẳng chịu buông tha, đi tới đâu cũng đụng mặt Trang Du tới đó. Riết Mộ Thần quyết định bớt ra ngoài một chút để khỏi phải đụng mặt Trang Du.

Tuy vậy, khi giết được Trang Du và đàn tiểu công của cậu ta thì Trang Cẩn – anh em sinh đôi với Trang Du cùng đàn tiểu công của Trang Cẩn lại xuất hiện thay thế. Thật khiến Mộ Thần ăn ngủ không yên.

Rất may Trang Cẩn không có suy nghĩ Mộ Thần yêu mình, cho nên đỡ phải mệt mỏi với sức mạnh não tàn của bọn họ.

Càng về sau, sự độc mồm độc miệng của Diệp Thạch được triển lộ. Mỗi lần cãi nhau với Trang Du hay Trang Cẩn là Diệp Thạch mắng tới máu chó đầy đầu, bọn họ chỉ biết tức chứ chẳng thể nào đôi co lại nổi. Ban đầu, Diệp Thạch còn lo rằng mình chanh chua quá Mộ Thần sẽ ghét, nhưng nào ngờ phu quân của cậu nhìn nho nhã đó, chứ trong lòng mang thù kinh khủng. Ai đụng tới y một chút y cũng phải trả thù cho bằng được, vì vậy Diệp Thạch càng dữ dằn y lại càng yêu.

Thích nhất đoạn Diệp Thạch và Mộ Thần bị tách ra, Diệp Thạch tới Trung Châu một mình trước. Tại đây Diệp Thạch cứ luôn miệng về vị hôn phu không gì là không làm được của mình, vì hình tượng quá ư là hoàn mỹ cho nên mọi người tự động xem như Diệp Thạch là bị bệnh huyễn tưởng cấp độ nặng. Ai ngờ, sau này Mộ Thần thật sự xuất hiện, làm cho bọn họ xấu hổ vì đã nghĩ sai cho Diệp Thạch.

Khi tác giả đóng một cánh cửa của Mộ Thần đi, y lại tự mình mở ra cánh cửa khác cho bản thân. Cho nên từ đầu đến cuối, Mộ Thần là cướp đoạt những gì đáng lẽ ra thuộc về Trang Du, đáng lẽ ra cường hóa cho đàn tiểu công của Trang Du. Mộ Thần gom hết về cho mình và Diệp Thạch. Để từ đó mới có nền tảng mà đánh đánh đánh giết giết giết đi lên.

—————

Review (truyentienhiepdammy.wordpress.com)

Lại một bộ tiên hiệp đam mỹ mà mình cực yêu thích nữa đây. Bộ này dài, nhưng chưa dịch hoàn, mình đọc tới gần một nửa rồi và không thể nào không mê mẩn nội dung được. Motif không mới, xuyên qua thành phế vật rồi từ từ tu luyện thành thiên tài. Nghe có vẻ cũ, nhưng mà đã được xào lại triệt để rồi nhé. Khi đọc truyện, mình tập trung không phải ở quá trình tu luyện mà là tập trung ở quá trình khám phá lỗ hổng nguyên tác. Như đã nói, Mộ Thần xuyên sách, hắn biết được nhiều nội dung truyện và tránh được nhiều tai họa là thật, xem như có bàn tay vàng, nhưng có rất nhiều lúc, bàn tay vàng cũng không là tất cả. Chỉ là cách tác giả đi nội dung rất nhẹ nhàng, từ lúc Mộ Thần chuyên tâm học nghệ, đi học viện cho tới lúc chuyển đến Trung Châu đều rất đặc sắc, qua đó thì từng lớp tình tiết liên tục mở ra, hấp dẫn cực.

Nói về các nhân vật trong truyện này, ngoài Mộ Thần thì phải nói đến Diệp Thạch. Diệp Thạch là thụ nha, lúc đầu em ấy cũng không yêu Mộ Thần đâu, bản thân Diệp Thạch từng bị rất nhiều tổn thương nên rất ngạo kiều và hay tạc mao, rất khó tin tưởng người khác. Mộ Thần lại xuyên trúng kẻ có quá khứ đen tối đến vậy, dĩ nhiên làm sao dễ bắt tâm Diệp Thạch được. Nhưng may mắn là, Mộ Thần đúng là ông chồng tốt, rất kiên trì, rất yêu vợ, làm gì cũng nghĩ cho vợ nên Diệp Thạch chẳng mất bao lâu đã bị đổ oành oạch. Cách hai người này yêu nhau dễ thương cực, thêm vào đó là sự xoay vòng của các nhân vật phụ, thêm mắm dậm muối khiến tình cảm hai người càng thêm lên hương.

Trong truyện này, mình đặc biệt ghét một vai thánh mẫu thụ, thực ra cũng hổng là thánh mẫu gì, chỉ là em này trang quá tốt và lúc nào cũng giả vờ yếu ớt hết. Ẻm là một nhân tố quan trọng khiến cho câu chuyện hấp dẫn, cơ mà không sao yêu em được, vọng tưởng muốn cướp Mộ Thần của Diệp Thạch. Hận hết sức!

Truyện này hay, nội dung có phần điền văn, và chủ yếu là về tình cảm, cha con, thầy trò, … nên nếu muốn một câu chuyện gì đó thật kịch tính thì đừng nên đọc. Nhưng quả thật phải công nhận là đây là một trong số những bộ tiên hiệp đam mỹ hay nhất mà mình đọc. Chỉ là có một màu sắc khác mà thôi!

Chúc các bạn nhảy hố vui vẻ nhé!

—————-

Review (by Natsui)

Bộ này khá hay, bạn nào thích tag chủ công + tu chân thì nên xem, như mình

Như mấy bạn ở trên đã spoil đi, ban đầu mới gặp công, nhiều bạn khó chịu vì thụ vừa gặp công đã mở mồm chửi bới, khó tính với công, soi mói đủ điều nhưng xét theo khía cạnh thiết lập của nguyên tác, trong nguyên tác thì bạn thụ được thiết lập là kiểu người cay nghiệt, độc mồm độc miệng; xét theo khía cạnh tính cách, bộ dạng của bạn thụ bị nhiều người đem ra làm trò cười do tiêu chuẩn xinh đẹp của song nhi trong thế giới bạn ấy sống (hay cái nhìn của thằng tãc giả viết Tom Sue) và bộ dạng bề ngoài của bạn thụ hoàn toàn trái ngược với nhau => bạn ấy cảm thấy tự ti, điều này đựoc lặp đi lặp lại nhiều lần trong truyện; về khía cạnh tính cách, do hoàn cảnh gia đình, cha (hờ) không thuơng, mẫu phụ chết sớm, bị đuổi ra khỏi nhà, nếu bạn ấy không kiên cường, không gồng mình lên thì có mà bị thuơng cho tơi tả. Về phần ấn tượng với công ban đầu của bạn ấy, phải nói là hoàn toàn be bét. Thử hỏi có ai vất vả tới nhà vị hôn phu tìm người rồi bị đuổi, sau đó nghe đồn thằng ấy đeo đuổi người khác, không học vấn không nghề nghiệp, tư chất phế còn hơn chữ phế thì ai mà có cảm tình cho nổi đi. Vậy nên phản ứng của thụ lúc đó cũng dễ hiểu.

Rồi nói tới bạn công, tác giả đặt tên bạn ấy là Mộ Thần và mình thấy bạn ấy cũng thần thật nhưng lợi thế Mộ Thần có là nắm được nguyên tác (khúc đầu do nguyên tác sáng tác đến giữa chừng thì ngừng) và cái đầu thông minh của bản. Về tính cách bạn này khá thông minh, thông minh, ẩn nhẫn nhưng tất nhiên bạn ấy thù dai vô cùng, ai đã, đang và sẽ đắc tội bạn ấy đều không có kết cục tốt. Nhiều bạn thắc mắc tại sao công thụ không xử luôn bạch liên hoa ngay từ ban đầu mà cứ làm rùa đen rụt cổ, đấy là vì kịch tình quân và quang hoàn của nhân vật chinh. Có một vài lần công, thụ tính xử lý bạch liên hoa và các công của ẻm nhưng BLH và các công đều có thể thoát được do vận số và công, thụ xém tẻo mấy lần. Cũng vật vã lắm khi di chuyển đến Trung Châu công mới có thể không kiêng nể gì mà xử lý kẻ thù.

Tóm lại, bộ này mạch truyện hay, xây dựng nhân vật mình cũng khá thích, mình phái chủ công nhưng độ thê nô của công trong đây có thể chấp nhận được. Mà thật ra công cũng chả thê nô gì, chẳng qua là vì bạn ấy cưng thụ thôi nên thụ muốn gì bạn ấy cũng đáp ứng cho bằng hết, chứ công mà bực mình, lạnh mặt là thụ co vòi liền. Bạn thụ thì độc miệng, nhỏ nhen, ôi thôi đủ thứ cái xấu mà rất dễ thuơng, lúc nào cũng ủng hộ công hết mình. Mà mìn thấy thụ chả nuơng chút nào, tại lúc nào cũng có công kề bên nên bản xà nẹo chứ lúc một mình thì cũng kiên cường lắm. Mà tính ra bạn ấy cũng khá thông minh (không đần như công nhận xét), lúc có công thì chanh chua, không sợ trời không sợ đất, chứ không có công thì bạn ấy rất cản thận, làm việc điệu thấp để bảo vệ bản thân. Thôi chung quy bạn nào thấy tag ok thì cứ đọc, không phí công đọc đâu.

————–

Review (by Review đam mỹ – Nói không với NP)

Truyện đọc cực sảng, anh công toàn năng, đánh mặt bôm bốp, tiêu diệt lũ thụ np và lũ công của tụi nó, với đứa ghét np như tui đọc cực khoái: 3 .

Thích nhất lúc em thụ khoe chồng, chồng em không gì không giỏi không gì không làm được, cho mấy người ghen tị chết ahihi =)) Tất cả xèng của chồng là của em, xài hết chồng kiếm =)))

Khoái nhất là lúc lũ thụ np ( thằng thụ np nó có song sinh, anh công diệt hết 6 đứa lại lên sàng 5 thằng công và thằng anh song sinh của nó) ghê tởm kia ghen tị với em thụ: 3

Tụi nó có đống thằng nhưng thằng nào cũng keo cũng kém anh công gấp tỉ lần =]] Nói chung cũng là lợi dụng nhau thôi dù có “yêu” theo 1 cách nào đấy với bọn nó =]]]

Thụ độc mồm cực nhằm vào yếu điểm bọn nó mà chửi không (y) . Cơ mà mấy bạn trên wtp không biết gì cứ bảo không thích thụ, người ta là biệt nữu độc mồm thụ, nói ghét thế thôi chứ thương người ta dữ dằn nhé. Hơn miệng lưỡi ngon ngọt mà tâm mang dao ấy chứ =_=

——————

Review (by Review đam mỹ)

Tu chân, xuyên thư, chủ công, ngọt sủng, bàn tay vàng vạn năng công x bàn tay vàng (kém công chút chút) thụ

Tuy là bàn tay vàng nhưng đọc đánh cực phẩm không tệ đâu nha! Mỗi tội edit hoàn + edit ok mà mình tốn cả 2 tuần đọc vì quá dài.

Mộ Thần xuyên vào thân thể một gã pháo hôi công lót đường cho bạch liên hoa thụ trong truyện tu chân. Biết rõ kết cục của nhân vật nguyên tác, y nhanh chóng thu liễm, dẹp bạch liên hoa Trang Du qua một bên mà chuyên tâm tu luyện và theo đuổi vị hôn phu- song nhi Diệp Thạch.

Sau khi thành công cưa được người ta, y mới phát hiện ra Diệp Thạch chính là pháo hôi thụ đáng thương trong nguyên tác, bị một trong N bạn công của Trang Du lợi dụng. Hai tên pháo hôi thành công vượt các phó bản, đi đến đỉnh cao nhân sinh.

Truyện dài ơi là dài, đôi lúc mình cũng chán lắm nhưng xem đánh mặt cực phẩm vui quá nên hổng nỡ bỏ. Thụ tính cách cũng tạm, rất nhân thê. Mỗi tội cha (ruột) thụ hành công quá mà bạn chả phản ứng được bao nhiêu, lại thêm công thì sủng thụ tới giời nên lắm lúc đọc bực ghê.

—————

Link: https://junvu2412.wordpress.com/2016/06/10/ml-xuyen-viet-chi-phao-hoi-nam-xung/

Link PN: https://truyencuasoi.wordpress.com/2019/06/01/xuyen-viet-chi-phao-hoi-dich-nam-xung-phien-ngoai-diep-uc-lac/