Bao nhiêu niềm đau đang cố giết chết em năm 2024

(Thiên Sứ ra tay. Ngươi đã lọt vào tầm lưới sắt kiên cố rồi. Thân ngươi giờ đây đã nằm trong tay ta.)

Cao Nguyên Bình : Đồ hèn. Hứ.. Bọn Mông Cổ, hãy giết ta đi chớ đừng mong ta hàng phục. Hồ Bảo Xuyên : Hãy giam gã vào Thạch Động chờ lệnh ta. Bạch Long sứ : Tâu Quận chúa, Hồ Bảo Xuyên : Gì nữa đây ? Bạch Long sứ : Tôi vừa thấy một hạt cát trong mắt quận chúa. Hồ Bảo Xuyên : Nhà ngươi muốn nói gì ?

Bạch Long sứ (Mẫu Tầm Tử) : Tôi muốn nói quận chúa bắt đầu thương yêu núi sông Trung Quốc, mà quên sa mạc cát vàng và gió ngựa Mông Cổ liệt…oanh Tên chọc thủng trời xanh. Hồ Bảo Xuyên : Bạch Long Sứ, ngươi quên địa vị của ngươi rồi. Bạch Long sứ : Sao quận nương không giết tên giặc Hán. Mọi người rồi sẽ tề tựu nơi đây, cả Bích Tuyền và Tần Lĩnh Sơn. Vì mật đồ đang giấu giữa chùa hoang. Hồ Bảo Xuyên : Ngươi muốn trái lệnh của ta chăng. Bạch Long sứ : Quận nương, quận nương ơi lòng của kẻ hầu hạ tôn thờ chỉ biết có một điều la nhất nhất tuân theo./.

Nói: Hồ Bảo Xuyên : Kìa có ngươi đến, thôi hãy tìm chỗ ẩn cho mau.

Cảnh Cuối:

Vương Bích Tuyền : Đại sư ca , ngôi chùa này hoang vắng quá. Tần Lĩnh Sơn : Chiến chinh, ly loạn đã làm cho quê hương mình điêu tàn và hoang vắng. Vương Bích Tuyền : Bao giờ mình trở lại Giang Nam. Tần Lĩnh Sơn : Khi đã tìm xong trọn bức mật đồ và phải tìm cho được Đại Sư ca. Vương Bích Tuyền : Nhưng Đại sư ca đã ra đi biền biệt. Tần Lĩnh Sơn : Dù góc biển chân mây ta cũng phải tìm cho được. Vương Bích Tuyền : Để làm gì?

Tần Lĩnh Sơn (Nam Xuân) : Để cho Đại ca hiểu được tâm tình của anh mang nặng và cũng để cho đại ca cùng sư muội vui chân sánh bước chung…đôi Trên đoạn đường trần, cả hai không phải lẻ loi.

Vương Bích Tuyền (nói) : Nhị sư ca...

Tần Lĩnh Sơn : Nè, muội hãy nghe anh, đừng ngắt lời chân thành hôm nay, Vương Bích Tuyền : Còn lời nhị ca đã hứa với phụ thân em trước phút ly trần, là cùng bên em bảo vệ chu toàn, anh đã quên rồi hay sao? Tần Lĩnh Sơn : Lời anh đã hứa, anh làm sao quên được bao giờ, khi bên em đã có anh Nguyên Bình, đủ sức lo lường an nguy. Anh cần bình yên thử hợp thành Lôi Phong Kiếm trận mới đủ sức mà đương cự bọn rợ Mông. Hầu bảo vệ lẫn nhau, trong cuộc hành trình về Giang Nam./.

Vương Bích Tuyền : Trời... Trời ơi, Tần Lĩnh Sơn : Tuyền muội ơi, em hãy hiểu cho anh, anh đã nặng lòng yêu một cô gái khác. Và mối tình oằn oại chưa biết sẽ về đâu. Vương Bích Tuyền : Nhị sư ca, nhị ca hãy cho em biết người con gái may mắn đó là ai? Tần Lĩnh Sơn : Bảo Xuyên quận chúa.

Vương Bích Tuyền (Vọng Cổ 3 - 4) : Trời ơi, nhị sư ca đã yêu một người con gái đã dẫn quân về chà nát quê hương xứ sở, thì còn gì đâu ước vọng tình yêu mà em hoài mong chờ đợi thuở ban ... đầu. Nhị ca đã vùi chôn kỷ niệm xuống oan mồ. Tiểu muội có còn gì đâu mà ao ước, từ bây giờ cho đến cả ngàn sau. Rồi đây nhị ca đi lấy vợ, muội một mình cô độc giữa trời xa. Nhìn trước mặt chập chùng mây viễn xứ và sau lưng thì trĩu nặng gió mưa sầu.

Tần Lĩnh Sơn : Tuyền muội, ngu ca sẽ không bao giờ lấy vợ, nhưng tuyền sư muội phải lấy chồng để Cao Nguyên Bình được hiểu rõ lòng anh và sư phụ cũng yên lòng nơi chín suối. Vương Bích Tuyền : Nhị sư ca ơi, nếu ước mộng của tình yêu có thể đổi thay muôn chiều trăm hướng, thì người ta đâu khổ đau vì tuyệt vọng và muội đâu hờn tủi giữa thời xuân. Đêm qua nằm mộng thấy một cành hoa vỡ muội biết mình sẽ khổ vì yêu, như một loài hoa vô phần bạc số, chỉ sinh ra trong khoảng khắc rồi lại vội tàn phai. Nhị ca ơi, muội đâu có ước vọng gì to lớn, chỉ cầu xin được sống với tinh yêu, nhưng ước mơ thì không tròn, không vẹn và tình yêu đã chắp cánh một phương nào./.

Tần Lĩnh Sơn : Thôi em đừng vẫn vơ, hãy lo hoàn thành nhiệm vụ. Vương Bích Tuyền : Vâng Tần Lĩnh Sơn : Theo lời sư phụ thì ta xoay chữ vạn giữa ngực bức tượng Phật sẽ thấy được chổ giấu nửa bức mật đồ còn lại. Ha ha .. ha ha.. ta đã có trong tay trọn bức mật đồ, thế là ta đã hoàn thành ước nguyện mà sư phụ đã nặng lòng lo lắng ưu tư. Vương Bích Tuyền : Nhị sư ca, sáng mai chúng mình hãy về Giang Nam thật sớm. Tần Lĩnh Sơn : Không, Muội hãy cấp tốc trở lại thành Tương Dương để tìm cho ra Đại sư ca. Vương Bích Tuyền : Trời ơi, muội biết tìm sao ra Đại sư ca biệt bốn phương trời. Tần Lĩnh Sơn : Bây giờ em hãy tìm đến Phùng Bang Chủ, nói ngu ca cần tìm Đại sư ca , ông ấy sẽ lo lắng hết cho em . Vương Bích Tuyền : Nhưng, còn anh ... Tần Lĩnh Sơn : Anh sẽ chờ đợi em tại nơi này, em hãy cố gắng về cho thật sớm nhé. Thôi em đi đi. Vương Bích Tuyền : Thưa vâng.

Tần Lĩnh Sơn : Sáng mai này ta trở lại giang Nam đường bụi cuốn mịt mờ chân viễn xứ. Gói hành trang với chút niềm tâm sự. Xa em rồi, kỷ niệm cũng mù xa. (Lý Con Sáo) Bảo…Xuyên ơi, đêm nay giữa canh trường cô liêu, Ta gối đầu trên đá thèm giấc mơ yêu. Đắm hồn vào mộng liêu trai. Để yêu em được trọn lòng, Không ngăn cách bởi biên thùy. Hồ Bảo Xuyên : Sầu đêm này và ngàn đêm nữa đi . Em vẫn yêu vẫn yêu một mình anh. Dù chia lìa tình đôi phương cách xa. Ngủ đi anh một giấc mơ thần tiên./.

Lĩnh Sơn .... Tần Lĩnh Sơn : Bảo Xuyên ơi, tại sao em lại là người Mông Cổ, hãy theo anh đi xa vùng trời đất này để được trọn vẹn yêu nhau.

Hồ Bảo Xuyên (Vọng Cổ 1-2 ) : Ngủ đi anh, hãy ngủ đi một giấc ngủ thần tiên trên trăm miền hoa cỏ, rồi rạng sáng ngày mai mình sẽ chia tay vĩnh viễn, người ở đầu sông kẻ cuối chân ..... trời . Mộng mị đêm nay rồi xa cách trọn đời, từng giọt sương buồn gieo nặng hạt. Đêm cô liêu phủ lạnh mái chùa hoang chỉ còn giây phút nữa mình sẽ xa nhau, như mùa thu chết dần trên xác lá , làm não nùng trơ trọi mấy cành khô và kỷ niệm ngày xưa chỉ còn là mộng…ảo.

Bạch Long Sứ : Quận chúa, xin quận chúa hãy gạt bỏ tình riêng mà lo tròn nhiệm vụ. Hồ Bảo Xuyên : Phải, ta phải vì nhiệm vụ, vì quê hương đất nước. Hãy lui ra. Bạch Long Sứ : Quận chúa, quận chúa còn chần chờ gì nữa chứ. Hồ Bảo Xuyên : Hãy cho ta xin một vài giây phút nữa thôi. Bạch Long Sứ : Thưa Quận Chúa, mạc tướng biết quận chúa đang vô cùng tuyệt vọng nên giây phút này đây là một giấc mộng phi thường. Là niềm an ủi lớn lao cho kẻ sắp lên đường. Để kết thúc một mối tình thơ mộng của hai người trong cuộc sắp ly tan. Thì thôi quận chúa hãy ráng giữ cho tròn đêm tống biệt, mạc tướng có thể chờ đợi đến bình minh. Và chừng ấy sẽ không còn gì nữa để nối liền nhiệm vụ với tình yêu./.

Hồ Bảo Xuyên : Ta cám ơn Bạch Long Sứ, hãy đợi ta đến bình minh ta sẽ thi hành. Bạch Long Sứ : Giết tên giặc Tống, cướp lại bức mật đồ. Hồ Bảo Xuyên : Được rồi, hãy lui ra đi. Lĩnh Sơn, Lĩnh Sơn ơi chúng mình đã đến giờ vĩnh biệt. Hãy cho em nắm lấy bàn tay và âu yếm nhìn anh một lần sau cuối . Tần Lĩnh Sơn : Bà... thì ra là bà , bà đến đây định hành thích ta chăng. Hồ Bảo Xuyên : Không , Tần Lĩnh Sơn : Bà... định lấy trọn bức mật đồ. Hồ Bảo Xuyên : Không , Tần Lĩnh Sơn : Bà nên nhớ hoặc tôi chết vì sông núi Trung Nguyên, hoặc bà chết vì quê hương Mông Cổ. Hai chúng ta chỉ có thế mà thôi. Hồ Bảo Xuyên : Thì ông còn đợi gì mà chẳng tuốt kiếm đi. Tần Lĩnh Sơn : Tôi đang chờ hành động của bà trước. Hồ Bảo Xuyên : Được lắm, Các Thiên Sứ đâu? Khoan , hãy lui vào trong chờ ta giây phút nữa. Bạch Long Sứ : Thưa quận chúa trời đã sắp bình minh. Hồ Bảo Xuyên : Bạch Long sứ hãy vào trong và cho thủ hạ mang cho ta một bình rượu với hai chung. Bạch Long Sứ : Thưa quận chúa ... Hồ Bảo Xuyên : Hãy đi ngay. Bạch Long Sứ : Xin tuân lệnh... Hồ Bảo Xuyên : Sơn ca, trước khi chém giết nhau như hai kẻ tử thù. Tiểu muội muốn yêu cầu Sơn ca một việc. Tần Lĩnh Sơn : Điều gì nàng cứ nói. Hồ Bảo Xuyên : Tiểu muội muốn mời Sơn ca một tuần rượu sau cùng. Tần Lĩnh Sơn : Nhưng ta ... ta không uống rượu của người Mông Cổ. Hồ Bảo Xuyên : Sơn ca hãy quên đi mối thù chủng tộc. Ngày xưa ta biết nhau lần đầu cũng bằng một tuần rượu nơi quán lạnh bên đường. Nay cũng xin rót rượu mời Sơn ca chung tống biệt. Tần Lĩnh Sơn : Rồi sau đó hận thù ngăn nẽo, hai chúng ta rồi vĩnh viễn chia xa.

Hồ Bảo Xuyên (Văn Thiên Tường) : Hãy cố mà quên tất cả, vui cùng em giây phút để chia tay. Nếu kiếp này mình không duyên không nợ thì xin hẹn lại kiếp lai sinh.... tình nghĩa đậm đà mình đã mất mát hôm nay. Em không hề oán than cho hoàn cảnh trái ngang làm dang dở ly tan, chia cách nhau mỗi đứa một con đường. Tần Lĩnh Sơn : Bảo Xuyên ơi, nhìn em rưng rưng dòng lệ mà lòng anh như uất nghẹn, như đau buốt cả linh hồn. Hồ Bảo Xuyên : Rồi đây bao nhiêu thương nhớ em xin trao trả lại cho anh đường biên ải xa xăm, quê hương em bụi cuốn mù trời. Tần Lĩnh Sơn : Bảo Xuyên ơi, anh bùi ngùi thương về phương ấy. Chỉ thấy xa xa khói sương giăng mù mịt và mùa thu đã chết tự hôm nào, Hồ Bảo Xuyên : Thôi anh một chút tình này, với bao nhiêu mộng ước đành vĩnh biệt một hôm nay. Tần Lĩnh Sơn : Bảo Xuyên. Hồ Bảo Xuyên : Sơn ca ơi, hãy uống đi chung tống biệt , chung sau cùng ngọt ngào tình nghĩa, rồi hận thù ngăn lối tình yêu. Tần Lĩnh Sơn (Vọng Cổ 4-6) : Nếu biết ngày nay phải nát ruột chia xa thì thà xưa kia đừng bao giờ mình gặp gỡ, chén rượu ngày xưa không ngọt ngào tình nghĩa thì chung rượu ngày nay đâu cay đắng nỗi thương ..... sầu. Không bước vào đường yêu thì đâu tan vỡ giấc mơ đầu. Bảo Xuyên ơi, định mạng sao phủ phàng ngang trái xui chúng ta phải đôi ngã chia lìa. Hồ Bảo Xuyên : Lát nữa đây chúng mình ngăn cách, rượu thâm tình tống biệt một lần thôi. Tần Lĩnh Sơn : Men sầu tê buốt đôi môi, núi sông vời vợi ngăn đôi duyên mình.

Hồ Bảo Xuyên : Hãy uống nữa đi chung tống biệt nghe đắng cay tràn ngập lòng mình. Vẫn tiễn đưa dù không kẻ đăng trình.

Tần Lĩnh Sơn : Tiễn với đưa một mối tình ngang trái sẽ đi vào cõi chết hôm nay. Hồ Bảo Xuyên : Sơn ca ơi sao chúng mình phải chém giết lẫn nhau. Khi anh và em vẫn một lòng thương tưởng. Khi hai chúng ta không thù không oán, hoàn cảnh chi đâu mà cay nghiệt bạo tàn../.

Tần Lĩnh Sơn : Quyến luyến mấy rồi cũng đành ngăn cách, cạn chung rượu này là vĩnh biệt nhau thôi. Hãy uống đi Hồ Muội người con gái tôi yêu. Và tuốt kiếm đi hỡi Bảo Xuyên quận chúa. Hồ Bảo Xuyên : Đã cạn chung rượu cuối, đã đến giờ mình quyết đấu. Các Thiên Sứ Đại Mông . (Dạ) Hồ Bảo Xuyên : Khoan, hãy chậm lại cho ta vài giây phút , rượu tiễn hành còn vướng đọng bờ môi. Tiếng tạ tình còn vang vọng đâu đây, lời tâm sự ngày nào như mới đó. Sơn Ca.. (Nhạc) Tần Lĩnh Sơn : Hồ Muội Hồ Bảo Xuyên : Nâng chén nghe lòng đau Tần Lĩnh Sơn : Rượu mềm môi cay đắng , nước mắt nào dâng sầu Hồ Bảo Xuyên : Ôi ! tủi buồn lệ tràn, rượu cạn chung gĩa từ. Nâng chén lòng vương sầu. Chén chia tay giã từ. Mai đôi đường chia ly. Men giã từ nặng sầu. Tần Lĩnh Sơn : Rượu mềm môi cay đắng cất tiếng nồng giã từ, thôi oán thù ngăn đường.

Hồ Bảo Xuyên (Vọng Cổ 4-6) : Sơn ca ơi, chốc nữa đây một trong hai ta sẽ có người gục ngã. Kẻ còn lại sẽ cúi đầu buồn bã tiễn người đi vạn kỷ không .... về. Chiến thắng vinh quang sao mắt lệ đầm đìa . Sao trời sinh hai ta không cùng chung giới tuyến, cho oán thù ngăn lối tình yêu. Sao em là trang võ tướng mà không là một cô gái tầm thường dệt mộng ươm mơ. Để có thể cùng ai ngắm trăng lên nhìn lá rụng, sống bên nhau cho đến trọn đời.

Tần Lĩnh Sơn : Bảo Xuyên ơi, trong tận cùng sâu thẳm của tâm hồn ta vẫn tha thiết yêu nhau, nhưng thôi hãy gượng sầu khuây lấp niềm đau khi phải cúi đầu tuân theo mạng số. Hồ Bảo Xuyên : Em không thể chống lại uy quyền của phụ hãn, sẽ trở về thọ tội trước triều ca. Anh có trở lại Giang Nam cuối mùa thu lạnh, xin hãy mang theo hình ảnh của đêm này.(xề)

Tần Lĩnh Sơn : Một bếp lửa hồng bập bùng cháy dở, một ngôi chùa hoang phế cô liêu. Kỷ niệm cuối cùng của chúng mình còn sót lại từ hôm nay và mãi mãi đến sau này./.

Các Thiên Sứ : Thưa Quận Chúa, các Thiên Sứ đang nóng lòng chờ lệnh. Hồ Bảo Xuyên : Chờ lệnh của ta. - Sơn ca, vĩnh biệt.

Tứ quái trận bắt đầu. (Tíếng so gươm)

Cao Nguyên Bình: Bảo Xuyên, chết. Hồ Bảo Xuyên : Á ! Tần Lĩnh Sơn : Bảo Xuyên. Nguyên Bình đại ca, đại ca đã giết Bảo Xuyên rồi.

Cao Nguyên Bình (Xàng Xê Lớp Xề): Sơn đệ ơi ta còn biết phải làm sao khi nàng đã toan xuống giết hại em khi em vừa buông tay kiếm, và ân tình kia dẫu nặng bằng non thì nợ núi sông lại thâm sâu hơn biển rộng ... sông đầy. Trước tình cảnh đớn đau này, trên ngã rẽ đau lòng, chúng ta đành phải chọn một con đường. Hồ Bảo Xuyên : Cao Nguyên Bình, đường gươm anh dẫu vô tình, nhưng đã giúp em vẹn chung tình, chớ em đâu nỡ giết người em yêu. Nếu Tần Lĩnh Sơn ngã gục, biết đâu vì tổ quốc em sẽ xuống mạnh tay gươm. Trần thế một mình em phải sống sao đây. Tần Lĩnh Sơn : Bảo Xuyên ơi còn nói gì đây lời vĩnh biệt, trong tay anh ôm trọn xác thân nàng, mà nghe như ôm trọn một trời tang thương, thương khóc cho ai mà trời cũng đang rơi lệ. Bảo Xuyên ơi ta đành vĩnh biệt nhau rồi./.

Cao Nguyên Bình: Bảo Xuyên, xin nàng hãy tha lỗi cho ta. Hồ Bảo Xuyên : Anh yên tâm, dù có yêu thương nhau thế nào rồi cũng có ngày này, vì biên cương thù hận đã chia rẽ chúng ta tự bao giờ rồi. Tần Lĩnh Sơn : Đại sư ca, tại sao anh lại về được đúng lúc này. Cao Nguyên Bình: Anh đã bị thiên sứ Mông Cổ giam cầm. Tần Lĩnh Sơn : Rồi sao anh thoát về đây được. Cao Nguyên Bình: Chính Bảo Xuyên đã giải thoát cho anh. Tần Lĩnh Sơn : Trời ơi Bảo Xuyên. Hồ Bảo Xuyên Hồ Bảo Xuyên : Sơn Ca ơi, đó là định số. Em đã nói với anh từ buổi gặp gỡ đầu tiên. Tần Lĩnh Sơn : Bảo Xuyên.

Hồ Bảo Xuyên (Trăng Thu Dạ Khúc Vĩ) : Sơn Ca, Sơn ca ơi em nằm ... đây ... gói trọn phiên tình, chờ nghe lời anh ru mộng, cầm tay nghiêng giấc nôi hồng, cười thơm triền môi tâm sự, ngạt ngào hương gió xa, em vào cơn lãng du./.

Tần Lĩnh Sơn (Vọng Cổ 4-6) : Bảo Xuyên ơi, đây là giấc ngủ thần tiên dìu em về bên kia miền hoa cỏ có trăng dãi cô đơn, có gió ngàn nức nở và có nỗi sầu tư vời vợi nhớ thương ... về. Chưa trọn yêu thương sao em đã vội chia lìa. Em sẽ bình yên trong giấc ngủ, còn anh chưa biết mình sẽ ra sao. Mất em rồi cuộc đời anh trống trải, ngoảnh mặt nhìn mây núi chập chùng xa. Những nẻo đường hoa mang đầy kỷ niệm và dấu chân xưa còn in đậm giấc mơ nào.

Hồ Bảo Xuyên : Chuyện mai sau của chúng mình chỉ còn là mộng ảo thì đừng hoài vọng làm chi cho thêm buồn bã kiếp hoa sầu. Sơn ơi khi em đã chết đi rồi. Anh hãy đưa em về Ải Nhạn, xây một nấm mộ giữa biên cương. Cho em được nhìn về quê hương Mông Cổ, với cát vàng với sa mạc hoang vu và những đêm trăng hồn em xuôi về Trung thổ để tìm anh cho đỡ nhớ vơi sầu./.

Tần Lĩnh Sơn : Bảo Xuyên. Hồ Bảo Xuyên : Sơn Ca. Hãy gọi em là Hồ muội, như ngày đầu mình gặp gỡ, như ngày đầu hai đứa mới vào yêu. Tần Lĩnh Sơn : Hồ muội ... Hồ Bảo Xuyên : Sơn ca, kể từ đây oán thù không còn ngăn lối, không ai có thể buộc em phải xa anh. Sơn ca, hãy ôm em vào lòng lần sau cuối để em nhắm mắt lìa đời trong vòng tay của Sơn ca. Sơn ca, em yêu ... anh. Tần Lĩnh Sơn : Bảo Xuyên.. Bảo Xuyên ... Bảo Xuyên ơi ngủ đi em, ngàn thu không trở dậy, ngủ cho quên ranh giới biên cương, ngủ cho quên thù hận oán hờn, anh sẽ đưa em về Ải Nhạn, ru em vào giấc ngủ thiên thu. (HẾT)


  • The Following 8 Users Say Thank You to Thanh Hậu For This Useful Post:


  • Hình như lời tuồng này có rồi mà hả Giang Tiên?
  • The Following 2 Users Say Thank You to MEM For This Useful Post:


  • có mà chỉ 1 khúc thôi để cho em nó post lên hết hum nào clb off hát trọn nầy coi cho đã . nhưng nhớ cho 10 đống giai quân sĩ .