Truyện bách hợp 18+ có ảnh

Để trải nghiệm phiên bản Facebook mới nhất, hãy chuyển sang trình duyệt được hỗ trợ.

Nếu không truy cập vào được website, vui lòng tải app 1.1.1.1 sau đó vào cài đặt của điện thoại bật VPN.

Đọc truyện sex hay độc quyền được sáng tác bởi các đồng dâm trên TruyenKK. Giao lưu với tác giả, dịch giả mà bạn yêu thích.

🔞Trong truyện có nhiều tình tiết nhạy cảm. Cân nhắc trước khi đọc nhé! Tác giả: camly1009 Thể loại: Cao H nặng, bsdm cực mạnh Đã bốn ngày kẻ …

P/s: Khụ khụ khẩu vị ta vừa mặn vừa đa dạng, nếu các ngươi chịu không nổi có thể âm thầm rời đi, đừng mắng ta cũng đừng gọi chú cảnh sát, tội ta. _(._.)_

.

.

.

"Di thật...nhột a~"

Nhìn thấy Di không ngừng liếm ngực mình, Bảo Quyên liền đưa tay đẩy đẩy đầu nàng ra, nhỏ giọng cầu xin, nơi đó của em vừa nhột vừa khó chịu quá.

Mặc kệ bàn tay bé bé kia đang đẩy mình ra, Tiêm Di vẫn tiếp tục liếm lấy nơi kia nhỏ bé, hai tay kia bấu chặt mông em cố định cho Bảo Quyên không thể thoát khỏi nàng. Thân thể của trẻ con sao có thể so với người trưởng thành, rất dễ dàng nàng đem em ép gọn dưới thân.

Không chịu nổi nữa Bảo Quyên chuyển qua ôm lấy đầu Tiêm Di, hô hấp tự nhiên trở nên dồn dập, sau đó là tiếng rên nhỏ nhỏ mà em ngây ngô để thoát ra ngoài, còn quá đơn thuần, em không kiêng nể mà để những biểu hiện ấy chân thật biểu lộ, mà Tiêm Di vì đó càng trở nên nhiệt tình, hết liếm chuyển sang mút sau đó còn cắn cắn trên ngực Bảo Quyên.

Da thịt Bảo Quyên mang theo mùi thơm ngát, chính là loại mùi hương từ trong xương cốt, giống như là mùi sữa còn hòa với mùi sữa tắm trẻ em, hai loại kia hòa quyện tạo nên mùi vị khiến Tiêm Di trầm mê.

"A...Di đừng..."

Khi mà Tiêm Di cắn lên đỉnh ngực em một cái, đau cùng thoải mái lập tức truyền đến khiến Bảo Quyên kêu lên một cái, tay nắm càng chặt mái tóc mềm mượt của nàng, cơ thể nhỏ bé run lên, cái đầu nhỏ lắc lắc như nói là không muốn.

Đôi môi Tiêm Di cong lên thích thú, đưa tay xoa xoa ngực em, ngón tay xấu xa khẩy khẩy lên hạt đậu nhỏ kia.

Vì Bảo Quyên chỉ mới có 12 tuổi, ngực chỉ ở giai đoạn phát triển, chúng chỉ mới trồi lên một chút, nhũ hoa cũng chưa có lớn, bé bằng đầu ngón tay út của em thậm chí còn nhỏ hơn nữa, nơi đó của em cứ như tiểu bạch đang lớn, bé nhỏ nhưng tràn đầy sức sống. Tiêm Di không có hứng thú còn ngược lại mà vô cùng yêu thích.

Sau khi chán chê, Tiêm Di liền dứt khỏi bầu ngực bé nhỏ kia, đôi mắt tỉ mỉ lên xuống trên thân thể em, cẩn trọng đánh giá. Ở tuổi này, Bảo Quyên phát triển như vậy cũng không hẳn là kém nhưng cũng không quá tốt, Bảo Quyên chỉ cao gần 1m3, cơ thể mảnh mai nhỏ bé, ngực như trên, nhưng làn da em lại rất trắng, đã vậy còn mềm mại. Đôi mắt to tròn phối cùng lông mi cong dài, chiếc mũi cao thanh tú, đôi môi hồng như cánh đào, đôi má tưởng như muốn búng ra sữa, nhìn là biết chính là một mĩ nhân tương lai.

Tiêm Di thầm nghĩ quyết định nhận lời nuôi dạy Bảo Quyên của mình là vô cùng đúng. Chỉ mong người kia không trách nàng khi làm những chuyện như vậy với con chị ấy.

"X...xong rồi đúng không Di?"

Giọng nói kia như vậy quá nhu nguyễn, còn mang theo vô hạn ngây ngô của trẻ con như đang càng làm rõ ràng tội lỗi của Tiêm Di bây giờ. Chính nàng cũng không hiểu vì sao mình lại đi làm chuyện đồi bại này với một đứa bé thua nàng đến 12 tuổi, còn có quan hệ không tầm thường với nàng, nhưng rồi khi nhìn đến nụ cười thiên chân vô tà của Bảo Quyên, rồi khi em ôm lấy chân nàng kêu "Di Di" thì nàng đã mặc kệ luân lý hay đạo đức, một bước vấy bẩn thiên Bảo Quyên.

Lúc đầu chỉ định như vậy mà kết thúc, nhưng khi thấy khuôn mặt non nớt đáng yêu của kia đỏ ửng, đôi mắt to tròn sáng rực giờ ương ướt mờ mịt nhìn chớp nhìn nàng. Tiêm Dương liền ngây ra, đầu như bị thôi miên mà cuối đầu xuống, hôn lên đôi môi bé bé hồng thuận của Bảo Quyên.

Bị Di đột ngột hôn, động tác liền Bảo Quyên luống cuống, đây là lần đầu Di hôn em như vậy, bàn tay lơ quơ trong không trung một lúc cuối cùng là nắm chặt lấy chiếc áo sơ mi của Tiêm Di.

Môi Di rất mềm còn thơm, mà môi Di so với Bảo Quyên lớn hơn vài phần, nên dễ dàng bao phủ hết môi em, đem chúng ép đến sưng đỏ. Nhận thấy Di đưa lưỡi ra liếm môi mình, em càng thêm hoảng hốt không biết phải làm sao, tự nhiên truyền đến cảm giác muốn khóc, đôi mắt càng thêm ướt, môi bặm lại.

Cố tách hai môi của Bảo Quyên mãi không được, Tiêm Di nhíu mày, dứt ra khỏi nụ hôn, chỉ là nhìn thấy bộ dạng nhắm tịt mắt của em, nàng phì cười. Ôn nhu xoa đầu Bảo Quyên.

"Ngoan, đưa lưỡi ra nào."

Mờ mịt nhìn Tiêm Di, dù em không hiểu gì em vẫn nhu thuận nghe theo Di, chậm rãi thè lưỡi ra.

Với sự đáng yêu của em, trong lòng Tiêm Di liền dịu dàng, ngón tay thon gầy chuyển đến khuôn mặt mềm mại của em vuốt ve, cuối xuống đem chiếc lưỡi bé xíu kia ngậm lấy, không quên dùng lưỡi mình quấn lấy đùa nghịch với nó.

Trợn mắt nhìn khuôn mặt Tiêm Di đối diện, không hiểu Di đang làm gì, lưỡi em bị Di quấn chặt chẽ không có đường lui, còn đẩy lưỡi vào trong miệng, chạm đến mọi ngóc ngác trong khoang miệng em.

Lưỡi Tiêm Di mềm mại ẩm ướt còn dài hơn Bảo Quyên tới mấy lần, cứ như một con rắn nước không ngừng trong miệng em chuyển động đem mọi mật ngọt kia đẩy về miệng mình mà nuốt xuống, của Bảo Quyên rất ngon mang theo mùi vị ngọt ngào khiến Tiêm Di như nghiện mất, động lưỡi càng nhanh. Động tác quá tàn bạo làm cho khóe môi Bảo Quyên rơi xuống không ít chỉ bạc.

Nghe thất tiếng nuốt của Di, khuôn mặt em đỏ bừng, đầu bối rối không hiểu Di vì sao lại nuốt nước bọt của mình. Sau đó Bảo Quyên liền lắc lắc đầu không cho Tiêm Di nuốt nước bọt nữa, nhưng rất nhanh nàng nắm chặt cằm em, ép em phải yên vị để nàng thưởng thức.

Nhận thấy đứa bé dưới thân mình sắp thở không nổi nữa, Tiêm Di lưu luyến rời khỏi, son môi đã lem hết thậm chí dính đầy môi Bảo Quyên. Được buông tha em lập tức hô hấp lấy lại lượng oxy đã mất, tay nắm chặt áo sơmi Tiêm Di rời đi, lung tung lau miệng mình.

Động tác ấy vào mắt Tiêm Di vô cùng khả ái, nàng nắm tay em lại, đưa lưỡi liếm khóe miệng em. Trong khi đó bàn tay nàng bắt đầu di chuyển trên bụng Bảo Quyên, vuốt ve không ngừng.

Thân thể Bảo Quyên quá mỏng manh, quá nhỏ bé, làm cho Tiêm Di chỉ muốn nhốt vào lòng mình mà bảo hộ. Nàng biết mình làm vậy chính là sai trái là không thể dung thứ nhưng tình yêu đối với em quá lớn, dục vọng chiếm dữ gần như xâm chiếm hết đạo đức trong nàng, không thể quay đầu được nữa rồi. 

Bảo Bảo sau này trưởng thành rồi đừng hận Di, đừng ghét bỏ Di, Di chỉ là yêu con quá nhiều thôi. Dù sau này phải đi xuống địa ngục Di cũng cam lòng. 

Động tác Tiêm Di quả thực quá dịu dàng đánh đến mọi dây thần kinh cảm giác, làm thân thể Bảo Quyên run lên không ngừng, uốn éo khó chịu, cảm xúc này em không biết hình dung thế nào như có rất nhiều con kiến bò trong người vậy. Ngơ ngác nhìn vào đôi mắt thâm tình của Tiêm Di, muốn hỏi rằng em đang bị cái gì, nhưng lời nói chưa cất thành lời đã bị động tác tiếp theo của Tiêm Di làm cho đình chỉ.

Tiêm Di đem hai chân mảnh khảnh như cành trúc của em tách ra, đem tầm mắt nóng rực của mình dán chặt trên địa phương kia. Nơi đó của em vô cùng sạch sẽ, mang theo một màu hồng đỏ xinh đẹp, điểm nổi bật nhất chính là cánh hoa nhỏ kia như đang chờ bung nở, vô cùng vô cùng non nớt, đến độ người ta không dám chạm vào, chỉ muốn như vậỵ ngắm nhìn thôi, điểm giữa nụ hoa ấy chảy xuống một dòng mật dịch trong suốt khiến Tiêm Di môi khô miệng nóng, chỉ muốn tiến đến nếm lấy dòng mật dịch kia.

  Nơi kia bị Di nhìn chằm chằm làm cho Bảo Quyên vô thức thẹn thùng, hai chân muốn khéo lại nhưng đã bị Tiêm Di nắm chặt. Cứ như thế em không có cách nào che đậy nơi kia, mà Di cứ như vậy nhìn mãi làm em chịu không nổi nữa, đôi mắt ướt nhẹp rơi xuống hạt chân châu.  

"Hức Di...không được nhìn..."

Lời cầu xin đáng thương kia kéo nàng khỏi sự u mê, nhìn thấy Bảo Quyên rơi nước mắt, trái tim Tiêm Di nhói lên một cái, đưa tay lau hạt nước nặng nề, an ủi em.

"Di yêu con nhiều lắm Bảo Bảo."

Nghe Di nói yêu mình Bảo Quyên liền nín khóc, hít hít cái mũi cái hồng hồng của mình. Ôm lấy cái cổ Tiêm Di dụi dụi.

"Con cũng yêu Di nhiều lắm."

 Từ ngày mẹ đi xa, Di chính là người ở với Bảo Quyên, Di đối với em rất tốt, hay ôm em vào lòng ru em ngủ, còn tắm cho em, nấu ăn cho em,...nên em yêu Di rất nhiều. Nhưng dạo này Di lạ lắm, ngày nào cũng rờ thân thể em, còn liếm em nữa. Dù em không có ghét Di làm vậy nhưng mỗi lần nhìn ánh mắt lạ lẫm của Di em rất sợ. 

Tiêm Di vẫn chưa muốn từ bỏ ý định kia, ghé tới cái tai Bảo Quyên rót nhưng lời mật ngọt.

 "Nếu Bảo Bảo yêu Di sao không cho Di chạm vào con."  

"Nhưng...con sợ..."

"Không gì phải sợ, Di yêu con nên mới chạm vào người con."

Khuôn mặt Bảo Quyên ngước lên, chớp đôi mắt ngây ngô mình, nhìn khuôn mặt Tiêm Di.

"Thật sao?"

"Di Di đã lừa con bao giờ?"

Đôi môi Tiêm Di nở ra một nụ cười dịu dàng nhưng không hiểu sao vẫn khiến người ta cảm thấy ớn lạnh, nhưng Bảo Quyên còn quá đơn thuần để nhận ra sự nguy hiểm trong nụ cười ấy của nàng. Em ngây ngô cười theo, nắm lấy tay của Tiếm Di đặt lên người mình.

"Vậy Di chạm lên người con đi, chạm thật nhiều vào ạ."

Được sự đồng ý, Tiêm Di lập tức áp Bảo Quyên xuống nệm, đem hai chân em lần nữa tách ra, bàn tay phủ lên địa phương ấm áp kia, ngón tay linh hoạt hướng xuống nhụy hoa đang trồi lên, nhấn nhấn.

Tiêm Di chờ đợi việc này quá lâu rồi, hôm nay nhất định nàng phải biết Bảo Quyên thành nữ nhân, là nữ nhân của nàng.

"A~"

Khoái cảm xa lạ tập kích thân thể khiến Bảo Quyên không kịp thích ứng mà kêu lên một tiếng, hai chân vô thức kép lại, loại cảm giác này chính là em lần đầu được cảm thấy, thật sự rất lạ lẫm, khác xa khi Di hôn mút ngực em. Giống như có luồn điện chạy khắp cơ thể, lan truyền tê tê khắp da thịt, lập tức em níu lấy áo Di, sợ sệt. Nhưng vẫn không đó đẩy Tiêm Di ra như trước, nắm chặt miếng vải trong tay như một cách chống lại sự sợ hãi.

Sự sợ hãi thông qua đôi mắt trong veo kia, ánh mắt Tiêm Di thêm một phần ôn nhu, nàng cúi xuống, hôn lên môi Bảo Quyên như trấn tĩnh em.

Lần này hôn môi, Bảo Quyên cũng có chút biết được mình phải làm gì, chủ động hé miệng mình ra để lưỡi Di đi vào, chiếc lưỡi nhỏ của em cũng phối hợp, rụt rè chơi đùa cùng người bạn kia. 

Đứa bé như Bảo Quyên thật sự quá ngây thơ, nơi đó của bổng dưng chảy ra nước, còn rất nóng, em không bị cái gì, tưởng rằng mình đang là mắc tè, em ngại ngùng khép chân lại ráng nhịn, nhưng Tiêm Di đã nhanh đem thân mình xen vào giữa hai chân Bảo Quyên, hôn em đến hăng say, làm cho em cũng hơi quên mất nơi kia của mình.

Lực chú ý của Bảo Quyên giảm bớt, nàng cũng rất biết nắm bắt cơ hội này, âm thầm dùng ngón tay tách cánh hoa nhỏ bé kia ra, nãy giờ kích thích nên nơi đó đã khá ướt, ẩm ướt truyền tới đầu ngón tay, Tiêm Di thầm nghĩ chắc đã đủ cho ngón nàng lần đầu tiến vào. 

Bàn tay còn lại nắm lấy cằm Bảo Quyên, ép cho em tiếp tục hôn nàng, chiếc lưỡi bên trong miệng em hoạt động liên tục như muốn làm cho em không để ý đến ngón tay bên dưới.

Nơi nhạy cảm nhất bị đụng chạm nãy giờ sao Bảo Quyên không thể để ý cho được, khi ngón tay Di có xu hướng đi vào, em liền không tự chủ mà nhìn xuống, hông cũng lùi lùi lại, nhưng cằm nhỏ đã bị nắm chặt, thân thể cũng bị ép tới không thể lui được. Bảo Quyên chỉ biết ngơ ngác nhìn khuôn mặt Di như muốn hỏi nàng đang chuẩn bị làm cái gì.

Đến khi ngón tay kia không một chút lưu tình đâm vào, xuyên qua tấm mỏng manh bên trong, em mới hồi phục lại ý thức. Đau đớn truyền đến đại não làm khiến em gần như là hét lên, cơ thể run lên rồi căng cứng.

Đôi mắt trào ra nước đến lợi hại, khuôn mặt ửng đỏ trong nháy mắt biến thành tái nhợt, biểu hiện thống khổ không che giấu cứ thể phát họa trên khuôn mặt thiên chân.

Đau, đau quá, nơi đó của em rất đau, so với lần kia em bị té xe đạp hay bị kim đâm vào tay cũng không đau bằng như vậy.

"Di đau...nơi đó đau quá Di."

Khuôn mặt Bảo Quyên khiếp sợ, hai mắt ngấn đầy nước rơi ướt đôi má phì nộn, hít thở cũng bị đau kia làm cho khó khăn. Em nức nở, hai tay nắm chặt cánh tay kia của Tiêm Di như muốn đẩy nó ra khỏi hạ thân mình nhưng một chút ngón tay kia vẫn không có động đậy.

"Ngoan nào Bảo Bảo, sẽ nhanh hết đau."

Kéo bàn tay nhỏ bé ra khỏi, Tiêm Di đem chúng nắm lại dặt lên đỉnh đầu Bảo Quyên, nhỏ nhẹ an ủi.

"Không muốn, Di Di con không muốn nữa..."

Nước mắt nước mũi em đã tèm lem hết khuôn mặt, nhìn thấy vô cùng đáng thương, giọng nói khàn khàn vì khóc. Em cố vùng khỏi sự chế hãm của Tiêm Di, chân đạp đến lung tung nhưng càng làm vậy, đau đớn từ phía dưới càng bị khơi nên, khiến em khóc khóc đến lợi hại.

Bên trong Bảo Quyên quá chật chội, nữa ngón tay Tiêm Di tiến vào tưởng như không thể động đậy được, cùng với sự chống đối của em, ngón tay kia hình như sắp bị tuột ra ngoài. Nhìn nữa  ngón tay dính tia máu đỏ chói, Tiêm Di mím môi, đôi mắt của mờ mịt chìm vào trầm tư. Nàng đã bước đến nước này rồi, quay đầu được sao, trước thì sau Bảo Quyên cũng phải tiếp nhận nàng, thôi cứ để một lần phải chịu đau đớn thôi.

Nghĩ là làm, nàng một khắc kia áp chế chặt chẽ đứa bé bên dưới, mặc kệ tiếng em một mực van xin nàng, mặc kệ bên trong kia có đủ chứa nổi ngón tay nàng hay không, dùng sức đẩy vào trong, đến khi chạm tới tận cùng mới thôi.

"Di..AAA!!!!"

Bất quá Bảo Tiêm vẫn chỉ là một đứa trẻ, nơi đó của em vẫn còn chư phát triển hoàn thiện, bị ép đến như vậy em liền chịu đến không nổi nữa. Hai mắt gần như là trợn lên, nước mắt như đê vỡ ào ạt tuông ra. Bụng dưới vừa đau nhói vừa dâng đến cảm giác buồn nôn, đau rát từ phía dưới như xé xuống một miếng thịt, tất cả như một cơn sóng, liên tiếp đập tới thân thể yếu ớt của em, đau đớn nhấn chìm hết thảy xúc giác.

Em không hiểu, thật sự không hiểu, Di nói rằng là yêu nàng nên mới chạm em, nhưng vì sao lại đau đến như vậy, so với hồi đó mẹ đánh đòn vì phạm lỗi còn đau hơn rất nhiều lần. Yêu thương phải là thoải mái cùng hạnh phúc chứ vì sao lại khó chịu đến như vậy?!

Ngón tay bên kia bị ép đến không thể trở ra được, nơi đó của Bảo Quyên quá nhỏ, quá chật hẹp, mềm mại từ tất cả mọi hướng phủ lấy ngón tay nàng, ấm áp đến độ khiến Tiêm Di thở dài thõa mãn. Một khắc kia Tiêm Di như mất đi lý trí, bàn tay càng siết chặt cổ tay em, ngón tay lần lần di chuyển rồi cứ thế mỗi lúc một nhanh.

Đau đớn bỗng nhiên càng thêm dữ dội, Bảo Quyên lắc đầu liên tục biểu thị không muốn nữa, đôi mắt bị nước ngấn chìm, kinh hoàng nhìn người trước mặt mình. Di như biến thành người khác, không hề đối với em dịu dàng như trước, cứ một mực hướng nơi đó của em mà đâm tới, đau đến thở không nổi nữa.

Người kia không phải Di Di. Di Di không bao giờ đánh em như vậy, cũng không có là em đau, người kia không phải Di Di, không phải!!!

Một hồi như vậy dày vò, Tiêm Di mới chú ý đến tiếng nức nở đáng thương kia, ngước lên nhìn lập tức bị bộ dạng thống khổ non nớt kia là cho ngây người, khuôn mặt nàng dành mọi thời gian để cưng nựng để âu yếm kia bây giờ hoàn toàn là khiếp hãi, nước mắt cùng mồ hôi lem luốc, chật vật không chịu được, mà đôi mắt trước kia sáng ngời giờ chỉ là đau thương. Như vậy thôi cũng đủ khiến cho Tiêm Di cảm thấy mình thật ghê tởm.

Rút ngón tay ra khỏi cánh hoa tổn thương nghiêm trọng, nhìn đến máu dày đặc, tim gan Tiêm Di như bị cắt nát, rõ ràng chính mình tự hứa sẽ một đời bảo hộ Bảo Quyên, cớ vì sao lại tổn thương em ấy đến như vậy, bản thân so với cầm thú cũng chưa bằng.

"Di..Di...nói yêu con...mới chạm con...sao nơi đó của con đau...quá..."

Lời nói cứ bị nức nở là cho không hoàn thiện, như vậy ngây thơ kia như một lời định tội trước hành động vô nhân tính của Tiêm Di. Một khắc sững sờ sau đó bàn tay lập tức ôm Bảo Quyên giam vào trong lòng, thân thể nhỏ bé nằm gọn trong vòng tay nàng, yếu ớt run rẩy từng hồi, khuôn mặt gục trên vai nức nở không ngừng.

"Di xin lỗi con, đừng khóc, Di Di tệ hại làm đau con."

Vuốt ve tầm lưng ướt đẫm mồ hôi, Tiêm Di thấp giọng xin lỗi Bảo Quyên trong tay mình, đồng thời tự trách bản thân mình. Như vậy biết Bảo Quyên còn nhỏ vậy mà bản thân lại không kiêng nể mà cùng em làm cái chuyện kia, đã vậy còn không biết tiết chế mà làm em đau, đáng lẽ bản thân phải hiểu nơi đó của Bảo Bảo cực kì yếu ớt, phải biết trân trọng. Vậy mà...

Đau bớt một chút Bảo Quyên liền rời khỏi vai nàng, dùng đôi mắt còn ngấn nước của mình chăm chú nhìn Tiêm Di, thấy được khuôn mặt Di mình không tốt, em lại cảm thấy tim mình đau đau lại càng muốn khóc, em sợ nhất chính là nhìn thấy Di buồn chỉ cần Di không vui em lại sợ Di bỏ mình đi như mẹ.

Muốn an ủi Di nhưng lại không biết làm gì để Di vui lên một chút lay hoay một hồi cuối cùng nhớ tới Di thích cùng em hôn môi, lập tức em đưa tay giữ mặt Di, hôn lên cánh môi kia.

Chỉ đơn giản làm chạm hai cánh môi lên nhau nhưng Tiêm Di lại vì nụ hôn đó mà tâm can mềm nhũn, nhìn chằm chằm Bảo Bảo vẫn còn đang nhắm tịt mắt hôn mình. Vòng tay như thế càng siết chặt đem thân thể cả hai ép chặt lấy nhau như muốn một bước tiến hãm Bảo Quyên vào bên trong nàng.

Đến khi thở không nổi Bảo Quyên mới lui ra, hồng hộc thở dốc, khuôn mặt vì thiếu không khí mà đỏ bừng khả ái.

"Di không chạm con nữa, đừng khóc nữa."

Ngón tay quét đi gọt nước mắt còn vương trên khóe mắt tròn, áp bàn tay lên má em, cưng chiều xoa xoa.

Nghe Tiêm Di nói không chạm mình nữa, Bảo Quyên bỗng dưng hoảng hốt, níu lấy áo nàng, đôi mắt rung rưng như muốn khóc đến nơi.

Di bảo rằng yêu thương mới chạm vào em, vậy mà Di bảo không chạm, có phải là không muốn yêu thương em nữa hay không. Nghĩ đến Di không thương mình, Bảo Quyên vô cùng muốn khóc, mếu máo nói.

"Di chạm vào con đi, con không khóc nữa đâu."

Nhìn Bảo Quyên sắp khóc đến nơi cùng lời nói nức nở cầu xin, đầu óc Tiêm Di vấn loạn không ngừng. Bảo Quyên quá đơn thuần, ở tuổi này em còn chả biết việc mình cùng nàng làm là cái gì, cứ ngây ngô nghĩ rằng là hành động yêu thương. Điều này khiến Tiêm Di chìm trong chính mình tội lỗi cùng ghê tởm.

Tiêm Di vẫn như vậy trầm mặc, Bảo Quyên càng sợ, liền nắm lấy tay nàng đưa xuống địa phương còn đau rát kia, nức nở.

"Di chạm con đi, đau cũng không sao đâu."

Một khắc kia nghe được lời khẩn hoảng của Bảo Quyên, Tiêm Di liền lần nữa ôm lấy em, hôn loạn lên hàng mi ướt đẫm, nuốt xuống giọt nước mặn chát. Trong lòng thầm cam đoan sẽ không như khi nãy làm Bảo Quyên phải thương tổn.

Cẩn trọng đặt Bảo Quyên xuống nệm, nhẹ đặt những nụn hôn dịu dàng lên bụng kia phẳng phiu, từng cái hôn nhẹ bẫn giống như xem người dưới thân chính là báu vật, sợ mạnh một chút sẽ hư mất. Từ từ dời xuống tới khi đến nơi ấm áp dị thường kia mới dừng lại, Tiêm Di dè dặt đẩy chân Bảo Quyên ra.

Mỗi tấc da thịt được môi Tiêm Di chạm đến đều truyền đến một cảm giác thoải mái không thành lời, mỗi lần như thế em không nhịn được mà run lên, hơi thở dồn dập, đầu óc không hiểu sao mờ mịt. Bảo Quyên chính là rất thích Do đối với em như vậy. Khi hai chân được mở ra, khẽ rùng mình, nhớ lại khi nãy chỗ này đau đớn cùng động tác không ôn nhu của Di, sợ hãi nắm chặt ra nệm.

Biến đổi như vậy tuy rất nhỏ nhưng vẫn không qua được mắt Tiêm Di, đau lòng  gỡ bàn nhỏ bấu chặt tấm nệm kia đến trắng bệt, nắm vào trong lòng bàn tay, giọng nói vô hạn yêu thương.

"Di hứa sẽ không là đau con, đừng sợ."

Ấm áp bao phủ bàn tay như tiếp thêm dũng khí, Bảo Quyên gật gật cái đầu nhỏ của mình, đôi mắt kia liền híp lại biến thành vầng trăng khuyết đáng yêu không tả nổi.

"Vâng, con không sợ nữa đâu, Di tiếp đi."

Chỉ đơn giản như thế đã phá hết phòng tuyến của Tiêm Di, chỉ vì một nụ cười kia của em trái tim nàng như nổ tung, đầu óc như quay cuồng, thân thể nhộn nhạo nóng bức như có người thổi lửa. Lập tức Tiêm Di hôn xuống đóa hoa nhỏ còn vương tia máu, nhẹ đưa đầu lưỡi liếm sạch sẽ huyết trinh kia, thầm muốn biến cánh hoa sạch sẽ trở lại.

"Ah...Di đừng liếm...bẩn lắm...a~"

Không hiểu vì sao Di lại liếm nơi để tè của mình, Bảo Quyên liền đẩy nàng ra ngăn cản, như chỉ vừa đặt được bàn tay trên đầu nàng thì xúc cảm lạ lẫm khi kia đánh tới trút sạch sẽ khí lực của em, miệng không hiểu vì sao không tự chủ mà phát ra thanh âm kì lạ, biến lời nói của em trở nên kì hoặc vô cùng.

Đầu lưỡi sau khi đem hết máu kia dọn sạch lập tức chuyển trọng tâm của mình lên nhị hoa sưng tấy, yêu chiều mà mãnh liệt đánh tới. Bên tai không ngừng vang lên tiếng rên ngô nghê của Bảo Quyên làm cho nàng càng thêm kích động, tay đem nơi kia tách ra rõ ràng, môi phủ kín nhị hoa liên tục mút tới.

Trong bụng nóng bức, từ bên trong đang không ngừng tích tụ một cỗ nước muốn phun ra ngoài, lần đầu nếm trãi Bảo Quyên sao biết đây chính là cao triều, tưởng rằng đây chính là do mình mắc tè, mà Tiêm Di như vậy vẫn ở chỗ đó em mà mút mát, đem cỗ nước ấm kia như từng chút muốn hút ra ngoài, sợ sẽ làm bẩn Di, liền liều mạng lùi lại nhưng sức lực một chút cũng không có. Đã vậy Tiêm Di còn cố ý đánh lưỡi lên nhụy hoa kia, thân thể em vì động tác kia mà như bị ném lên cao mất hết ý thức, tiếng ngâm từ trong đôi môi hồng nhuận thoát ra bên ngoài, nháy mắt dòng nước kia lập tức phụt ra ngoài, dính đầy trên môi cằm Tiêm Di còn đem một mảng nệm ướt đẫm.

Tiêm Di nhanh chóng há miệng đem mật dịch thơm ngon nuốt xuống, không muốn bỏ lỡ một giọt nào, nhưng cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, nàng liền chui rút lưỡi vào bên trong đóa hoa kia, tìm kiếm thêm mật dịch ngọt nào. Mà Bảo Quyên vẫn chưa thoát khỏi đả kích do cao triều đem tới, đôi mắt trống rỗng mờ mịt, đến khi cảm giác kia đi bớt thì lần nữa bên trong mình nhận thấy có dị vật, thứ kia lần nữa đem cảm giác kia kéo tới.

"K..không...Di...con tè nữa mất...a"

Thanh âm không hoàn thiện thốt ra kèm theo rên rĩ không che giấu lọt vào tai Tiêm Di. Lời nói kia đã đủ biểu hiện Bảo Quyên trong trắng đến như thế nào rồi đây.

Tiêm Di âm thầm mỉm cười, động tác vẫn không có dừng lại, cái lưỡi biến thành rắn nước trườn lên xuống bên trong nơi kia chật chội, nếm mùi vị thơm ngon của em. Cánh tay như một vòng giam, xích chặt đùi Bảo Quyên ép cho nơi kia phải kề sát miệng nàng.

Một lúc sau, bên trong không ngừng co rút, tường vách thịt kia đem lưỡi Tiêm Di ép chặt đến nỗi không thể rút ra, đầu lưỡi bị ép như vậy tuy có chút đau nhức nhưng nàng vẫn để im không vội rút ra. Mật dịch nóng hổi trút xuống không ngừng, chảy đến miệng, còn từ cằm nàng mà nhiễu giọt xuống dưới. Cơ thể Bảo Quyên ướt đẫm mồ hôi không ngừng co giật, bàn tay ôm chặt đầu nàng vẫn chưa có giấu hiệu buông.

Từ từ Tiêm Di cũng có thể rút được lưỡi ra khỏi đóa hoa sưng đỏ dị thường, đầu lưỡi không quên khéo theo một dòng chỉ bạc trong suốt rồi đứt đoạn giữa không trung. Lưu luyến liếm môi, đem mùi vị còn sót của em nếm lấy.

Khi tất cả qua khỏi, bỗng nhiên Bảo Quyên ào khóc, đôi tay lau lau đôi mắt,  né tránh Tiêm Di.

Tự dưng em như vậy khiến nàng không biết làm sao, nhưng tiếng khóc ngày một lớn khiến tim Tiêm Di nhói đau, đem tóc mái dính loạn trên trán em vuốt qua, dịu dàng hôn lên.

"Sao lại khóc, Di không tốt làm con đau sao?"

Bảo Quyên lắc đầu, đôi mắt ướt nhẹp nhìn Tiêm Di, nghẹn ngào nói.

"Con...hức...lỡ tè hết trên mặt Di...hức...con xin lỗi..."

Vừa nói vừa nấc lên như vậy khiến lời xin lỗi kia của Bảo Quyên trở nên vô cùng đáng thương, Tiêm Di nghe em vì không biết cái kia mà cuống lên, còn xin lỗi, trái tim nhanh tan chảy thành bãi nước. Lâp tức bế thiên thần bé bỏng của mình lên, hôn lên hàng mi cong dài kia.

"Không sao, đó là điều bình thường. Di không trách con."

"Hức...nhưng mà..."

"Nghe Di, không được khóc, con khóc Di buồn lắm."

Được Tiêm Di ngọt ngào dỗ dành, Bảo Quyên không khóc nữa, một hồi nhịn không được gục đầu trên vai nàng mệt mỏi thiếp. Bế em ước ra khỏi phòng, đi ra dãy hành lang, từng bước từng chân rất nhẹ, sợ kinh động đến giấc ngủ của em, đôi môi vẫn duy trì nụ cười cưng chiều.

Bỗng nhiên Tiêm Di ngừng lại, quay qua nhìn cái tấm ảnh lớn treo trên tường, trên đó chính là một nữ nhân xinh đẹp khuôn mặt cười đến rạng ngời, bên cạnh là chính nàng cũng đang nở nụ cười hạnh phúc. Nhìn kĩ mới phát hiện nữ nhân này có nét rất giống với Bảo Quyên.

"Ta đã như ý ngươi bảo hộ Bảo Quyên rồi này."

Tiếu ý trên môi Tiêm Di không tuyên giảm mà càng đậm, mấp mấy môi nhìn nữ nhân kia mà mở lời.

"Tỷ tỷ đừng hận ta, dù gì sau này ta có phải xuống địa ngục, người ở nơi đó nhớ chờ ta "

.

.

.