Tòa thành bị vùi lấp review năm 2024

                                          

Ngôn Tiêu sớm đã thấy ánh mắt của hẳn nhưng lờ đi coi như không, giơ tay bật nhạc.

                      
Tiếng nhạc vang lên, sự chú ý của gã cũng rời đi: "Để tôi xem cô bật bài nào."
                      
Vừa nói xong liền dựa gần vào Ngôn Tiêu, một tay đưa lên vai cô vuốt ve.
                      
Ngôn Tiêu cố tình bẻ bánh lái, xe bị nghiêng sang một bên. Gã ta giật mình kêu lên một tiếng, sau đó yên phận ngồi tại chỗ.
                      
Trong thâm tâm hắn tin rằng, hắn đang cầm dao nên người phụ nữ này chắc chắn sợ hắn. Vì vậy hắn lại to gan khôi phục vẻ cợt nhả lưu manh.
                      
"Cẩn thận một chút nhé nhà giám định. Nếu cô xảy ra chuyện gì thì tôi đau lòng lắm." Ngôn Tiêu tay nắm chặt vô lăng, mặt lạnh tanh. "Cô định muốn đi đâu?"
                      
"Du lịch."
                      
"Rất hiếm khi có người đi du lịch trên tuyến đường này lắm. "
                      
Ngôn Tiêu thầm nghĩ, không lẽ tôi nói với anh tôi đi đến đội khảo cổ.
                      
Nhẫn nại hơn hai giờ, phía trước thấp thoáng ánh đèn, bọn họ chuẩn bị đến một thị trấn.
                      
"Rẽ phải." Gã đeo vòng vàng ngồi ngay ngắn ở vị trí, mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa xe.
                      
Ngôn Tiêu đánh tay lái, rẽ vào ngã ba, từ xa nhìn thấy có một bóng người đang đứng đó.
                      
Trời tối đen, bóng dáng người đó gầy gò, nếu như anh ta không di chuyển thì cũng không có người nhận ra.
                      
"Được rồi, cô dừng ở đây đi." Gã đeo vòng vàng vội vàng xuống xe giơ tay vẫy lên: "Anh Chu, ở đây!"
                      
Người đàn ông tên Chu từ từ đi về hướng chiếc xe, càng đến gần càng thấy rõ thân thể gầy gò như que củi của hắn.
                      
Ngôn Tiêu quay đầu nhìn sang, vừa vặn chạm vào ánh mắt sắc như chim ưng của hắn ta, chỉ liếc mắt một cái đã cảm thấy khó chịu. Cô quay mặt đi.
                      
"Không phải mày đi một mình sao?" Tên Chu nhìn vào trong xe.
                      
"Vâng, em đi một mình." Gã đeo vòng vàng một tay vươn ra vòng vào cổ Ngôn Tiêu, một tay lấy chìa khóa xe, hạ giọng nói: "Xuống xe, tôi vì muốn tốt cho cô thôi."
                      
Ngôn Tiêu đẩy hắn ra, mở cửa xe đi xuống.
                      
Gã đeo xích vàng xuống xe, đi vòng sang đứng cạnh Ngôn Tiêu, duỗi tay ra ôm thắt lưng Ngôn Tiêu kéo sát lại, nửa túm nửa kéo cô đến trước mặt gã họ Chu.
                      
Tên Chu lia mắt sang, lúc này Ngôn Tiêu đang bị kéo nghiêng về một phía nên không nhìn thấy mặt hắn.
                      
"Thằng nhóc cậu cũng được lắm, lại đổi rồi à?"
                      
Gã đeo vàng cười bỉ ổi, bàn tay lại thô bỉ làm loạn, thậm chí còn vân vê bộ ngực Ngôn Tiêu một cái.
                      
Ngôn Tiêu gạt tay hắn ta xuống: "Hai người cứ nói chuyện, tôi sang bên kia."
                      
Gã ta sợ cô chạy mất liền túm cô kéo lại: "Cô đợi ở đây."
                      
Ngôn Tiêu đứng tựa vào thành xe, cúi đầu tránh ánh mắt của gã họ Chu.
                              
Một câu chuyện tình yêu đẹp diễn ra nơi chốn sa mạc cát lạnh nhưng lại vô cùng ấm áp, có những cảnh Hot nhé mọi người.

Trích đoạn ngắn:

"Sa mạc Tây Bắc, trong rừng Hồ Dương.

Ngôn Tiêu áp môi vào tai Quan Dược: "Anh không dám làm gì tôi hay là không muốn, hửm?"

"Không muốn." Quan Dược dương như nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi không có hứng thú với cô!"

Truyện của Thiên Như Ngọc đều hay, hầu như không có truyện nào không hay. Tòa thành bị vùi lấp cũng vậy.

Tuy nhiên, do cùng chủ đề, nhiều chi tiết tương tự với Anh biết gió đến từ đâu nên dễ dàng có sự so sánh giữa hai truyện.

Bạn nên đọc Tòa thành trước, Anh biết gió đến từ đâu sau. Bởi vì nếu đọc Tòa thành sau, có thể bạn sẽ drop trước khi hết truyện.

Trong cơn thèm truyện vớ được mấy bộ này phải nói đã. Đúng gu của mình, dù không phải kiểu nhất định phải đọc xong 1 lúc, nhưng là kiểu nhâm nhi, đúng văn phong và cốt truyện mình yêu thích.

Truyện đầu tiên mình đọc là Toà thành bị vùi lấp. Truyện hiện đại, kiểu giống Anh biết gió đến từ đâu, vì mình đọc truyện của Cửu Nguyệt Hy trước nên đoạn đầu toàn tìm điểm giống nhau giữa hai truyện, sau thì cũng khá hay. Kết lại thì vẫn thích Gió hơn, nhưng mình sẽ đọc lại Toà thành. Truyện về buôn lậu di vật. Đề tài khá lạ nhưng không mới. Đọc cũng ổn.

Sẵn có 2 bộ khác cùng tác giả đã hoàn, mình chiến luôn.

Đọc văn án thì chọn Nữ ân sư trước, mình không đọc cổ đại nhiều, nên kiểu truyện vừa vừa vầy rất hợp ý, không quá đấu tranh, tâm kế dày đặc, cũng ổn. Có điều truyện quá máu me đi. Đọc chứ không dám tưởng tượng nhiều. Với lại cảm giác không rõ ràng lắm sau khi kết truyện. Đọc được nhưng không ấn tượng lắm.

Cuối cùng là Ngày tháng trắc trở, chuyện tình yêu giữa Thừa tướng và Đại tư mã. Sau khi đọc xong bộ này, mình xác định mình thích truyện về chiến trường hơn hậu cung. Thật sự rất thích truyện của Thiên Như Ngọc. Đại nghĩa diệt thân, phải chừa đường lùi cho mình, phải biết người biết mình.

Tiện thể mình khuyên bạn nên đọc Nhu Phong, truyện huyền huyễn, mình thấy khá hay. Về người cõi âm, dương bạt, lưỡng tính, thời loạn thế.

Dạo này dấn thân vào con đường cổ đại, đọc được khá nhiều thứ mới mẻ, kiến thức mở mang thêm ít nhiều, nhưng không biết bao giờ mới biết nghĩ sâu xa, tính kế như tác giả.

Ngoài ra, có một truyện ngắn Vi thần có tội, truyện cổ đại, ngôi thứ nhất, rất hay các bạn ơi.

Thật sự mình muốn giới thiệu những truyện mình thấy hay cho tất cả mọi người để mọi người đều được đọc truyện hay, để không phí công tác giả và người dịch, edit truyện.