Vũ nữ thoát y là gì năm 2024

ột số lời nói được coi là "chót lưỡi đầu môi" của các cô nàng vũ nữ thường "thỏ thẻ" với các khách hàng của mình trong quán bar và đưa ra lời khuyên rằng bạn nên cảnh giác.

Các vũ nũ đang bán cơ thể mình

Sự thật là "họ đang cho thuê thời gian của mình để lấy tiền". Vì họ trình diễn các điệu múa gợi cảm xong thì trở về nhà, với nhiều tiền trong tay, và không mất đi một mảnh nào trên cơ thể của mình.

"Cũng giống như bác sĩ tâm lý, họ cho thuê thời gian của mình để lắng nghe mọi người. Chúng tôi cũng thế, cho thuê thời gian mình có để nhảy múa cho mọi người xem", Elle Stanger, một vũ công có thâm niên trong nghề cho biết.

Anh luôn trả nhiều hơn thường lệ

Đó chỉ là lời các cô gái tâng bốc du khách mà thôi. Vì trên thực tế đâu có giới hạn số tiền mà khách boa thêm cho các vũ công.

Vũ nữ toàn những cô nàng ngốc nghếch

Thực tế, họ không kém Hannibal Lecter [sát thủ máu lạnh nổi tiếng trong bộ phim kinh điển Sự im lặng của bầy cừu] là mấy. Vì họ có thừa khả năng để phân tích tâm lý của khách hàng, biết làm gì để bạn cảm thấy phấn khích, vui vẻ và rút tiền từ trong ví ra. Sự thật là họ khôn ngoan chứ không ngốc nghếch.

Điều mà các nàng vũ nữ khao khát chính là bạn

Kể từ sau cuộc suy thoái kinh tế năm 2007, một lượng lớn người đã đổ xô vào ngành công nghiệp người lớn này. Lý do tài chính mới là động lực của họ, chứ không phải là bạn - những khách hàng nhẹ dạ.

Vũ nữ thoát y là một trong những nghề có thu nhập tốt.

Các nàng vũ nữ đều có quản lý

Ý họ muốn nói quản lý ở đây là các má mì hay những kẻ ma cô. Nhưng bạn chớ vội tin, vì thực tế họ không bị thế lực ngầm nào thao túng mà chỉ có hợp đồng làm việc với quán bar, câu lạc bộ thoát y. Và họ có nhiều tiền trong tài khoản không kém bất kỳ ai.

Làm nghề này cũng nguy hiểm

Khỏa thân và thiếu an toàn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa bạn đừng tin khi các cô gái thoát y, sẽ có nhiều kẻ bệnh hoạn lên sàm sỡ họ. Bởi quán bar còn thuê vệ sĩ. Tất nhiên trong suốt sự nghiệp của mình, các cô gái cũng đôi lần gặp phải sự cố. Nhưng nó hoàn toàn là sự cố, và không có vấn đề đáng tiếc gì xảy ra với họ.

Có những đêm Maria kiếm được tới 1.000 bảng [hơn 30 triệu đồng], nhưng vận may ấy chẳng mấy khi xảy ra.

\>> Sự thật trần trụi bên trong các câu lạc bộ thoát y

Các cô gái ở hộp đêm Windmill không được tham gia bất cứ khóa đào tạo nào. "Họ không được tư vấn về chuyện họ nên nói gì, mà chỉ về việc họ nên tuân thủ các quy định. Họ phải trở thành những người dễ chịu, bởi theo Owide, ông chủ câu lạc bộ đêm Windmill, "đàn ông luôn thích nói chuyện với những người dễ chịu".

"Vậy 'dễ chịu' nghĩa là gì?"

"Mọi người không ai muốn bị xúc phạm. Nếu cô muốn ai đó nói chuyện một cách dễ chịu với cô, thì đừng nói về người bà đã chết của mình. Kiểu nói chuyện đó không dễ chịu chút nào", Owide đáp.

"Thế đàn ông thích nói chuyện gì?", tôi thắc mắc. "Tôi không biết. Họ nói về họ, về ham muốn tình dục của họ, họ có bao nhiêu tiền, và họ sẽ cho cô bao nhiêu", Owide trả lời với một cái nhún vai.

Nói một cách ngắn gọn về sức lôi cuốn của câu lạc bộ của mình, ông ta cho rằng nó tạo cơ hội cho những người đàn ông được nhìn ngắm các cô gái "xinh đẹp hơn rất nhiều những cô mà họ có thể cưới làm vợ. Thật tuyệt vời".

Ở đây mại dâm không được phép, nhưng các cô gái không hề được đào tạo về việc làm thế nào để đáp lại những yêu cầu về mại dâm từ khách hàng.

"Nếu một người đàn ông đề nghị một vũ nữ quan hệ tình dục, cô ấy chỉ việc nói không. Chuyện này xảy ra thường xuyên, ở mọi nơi. Các vũ nữ không quan hệ tình dục với khách. Chỉ đơn giản vậy thôi." Khách hàng không bị đuổi đi chỉ vì đề nghị vũ nữ quan hệ tình dục với họ. "Tại sao chúng tôi phải tống họ đi chỉ vì họ hỏi một câu hỏi cơ bản nhất trong cuộc sống. Tôi có thể hỏi cô câu đó không?" Owide nói rồi phá lên cười khùng khục.

Owide, như bao người khác, không nói về việc các cô gái kiếm được bao nhiêu từ câu lạc bộ. Đánh giá thu nhập của mỗi vũ nữ ở đây đặc biệt khó chính xác.

"Rất khó để xác định, nhưng nếu một người đàn ông cực vui vẻ sẽ thưởng cho cô gái 50, 60 hay 70 bảng cho một điệu nhảy. Mức giá tối thiểu cho mỗi điệu nhảy là 20 bảng. Sau đó phải kể đến là những người đàn ông sẵn sàng ngồi với một cô cả buổi tối và có lẽ sẽ trả cô ấy 500 hay 600 bảng. Mức giá ngồi tại bàn là 100 bảng một giờ. Tiền đó được trả cho cô gái. Số tiền đó hoàn toàn do cô định đoạt, dù rằng cô phải trả một loại phí cho câu lạc bộ."

Các cô gái tại hộp đêm Mindwill. Ảnh: Fluideating

Theo Owide, khách hàng là "tất cả những người trong độ tuổi trung bình từ 28 đến 78, bất cứ từ đâu, làm bất cứ nghề gì. Chúng tôi cũng từng có khách hàng đã trên 80 tuổi, những người tôi quen biết trong hơn 50 năm qua. Chúng tôi cũng đã có một bữa tiệc mừng thọ 90. Các cháu nội ngoại đã đưa ông ấy đến đây."

Owide rất hãnh diện cho biết rằng dịch vụ vũ thoát y là nghề gia truyền. Ông chủ 80 tuổi cho biết con trai ông đã có 25 năm kinh nghiệm điều hành các câu lạc bộ. Nhưng Owide thừa nhận rằng không muốn các cháu của mình tham gia công việc này. "Tôi không cho phép các cháu của tôi tham gia vào lĩnh vực kinh doanh này. Các cháu của tôi đang làm những công việc chuyên môn khác. Chúng sẽ có một cuộc sống kiểu khác."

Mặc dù đã sẵn sàng để làm việc, các cô gái trông vẫn có vẻ miễn cưỡng. Họ thích tán chuyện với nhau trong lúc chuẩn bị, nhưng họ không hào hứng nói về việc sẽ phải tiếp xúc với khách hàng trong câu lạc bộ. Họ không kêu ca rằng họ đang bị bóc lột, nhưng cũng rất thẳng thắn khi nói về những vất vả khi làm việc ở đây. Một số kiếm được rất ít. Số khác nói rằng thu nhập của họ tạm ổn và đưa ra mức chuẩn thu nhập đặc biệt thấp. Đối với những cô đến từ Rumani, những hạn chế về thị thực đồng nghĩa với khó khăn về công việc. Ngoài Laura, tôi không gặp bất cứ cô gái nào nói với gia đình chuyện cô làm vũ thoát y.

Maria, 25 tuổi, đến từ Rumani, nói cô thích làm việc ở đây, vì thu nhập khá hơn mức lương tối thiểu cô kiếm được khi làm việc ở trong một quán rượu ở Wembley. Ở đó, Maria được trả 176 bảng một tuần, với 6 ngày làm việc, mỗi ngày 9 tiếng.

Maria cho biết, có những đêm cô kiếm được tới 1.000 bảng, nhưng vận may ấy chẳng mấy khi xảy ra. "Hiện giờ kinh tế đang suy thoái. Tôi có thể dễ dàng nhận thấy điều đó. Càng ngày càng có ít khách hơn, và khách không thoáng, không sẵn sàng trả nhiều tiền như trước đây."

"Công việc này có thể giúp cô làm giàu không?", tôi hỏi.

"Tôi ấy à? Chắc không được đâu", Maria trả lời trong khi buộc lại những lọn tóc vừa bị xổ tung ra. "Một vài cô gái sử dụng tiền khá thông minh. Số khác phải lo cho rất nhiều người và phải gửi tiền về nhà. Tùy hoàn cảnh của mỗi người mà."

Maria chưa bao giờ nói với ai về công việc của mình. "Tôi không thể cho bố biết. Tôi nghĩ ông ấy sẽ gọi tôi là một con điếm."

Phía sau chỗ Maria ngồi có một bảng quy định về cách ăn mặc trong câu lạc bộ, yêu cầu các vũ công phải mặc những bộ váy hợp lý, “thiếu vải” như trong hình. Phần lớn các cô gái ở đây mặc những bộ váy còn “thiếu vải” hơn trong hình. Trong câu lạc bộ cũng có dán một cái biển cảnh báo “Bất cứ cô gái nào lấy tiền và hứa hẹn quan hệ tình dục với khách sẽ ngay lập tức bị đuổi, và hộ chiếu của cô ta sẽ được gửi tới tất cả các câu lạc bộ vũ thoát y.”

“Trước khi bắt đầu làm ở đây, tôi đã nghĩ việc này không đáng tôn trọng”, Maria nói. “Tôi thấy hoài nghi về các cô gái làm việc ở đây. Tôi đã nghĩ làm việc này và làm điếm thì có gì khác nhau đâu. Nhưng tôi cần tiền.”

Jennifer Hayashi Danns, người từng làm vũ công thoát y trong hai năm khi cô là sinh viên, và năm ngoái đã viết chung một cuốn sách với Sandrine Lévêque có tên gọi là “Cởi bỏ quần áo: Những sự thật trần trụi về vũ thoát y.” Jennifer cho biết, theo kinh nghiệm của cô, chẳng có mấy cô gái nói thẳng về thu nhập của mình. Mô hình kinh doanh của các câu lạc bộ này là có càng nhiều cô gái càng tốt. Bởi càng nhiều cô thì đàn ông càng có nhiều lựa chọn, đó là cách các ông chủ câu lạc bộ kiếm tiền”, cô nói khi nhắc đến phí câu lạc bộ mà các cô gái phải trả.

“Trong khi các câu lạc bộ dù kiểu gì thì cũng có lợi, tình trạng này không tốt mấy cho các cô gái. Thu nhập của các vũ công không ổn định. Các vũ công thoát y thấy cực kì nhục nhã khi phải thừa nhận với người khác rằng họ không kiếm được tiền. Điều đó có nghĩa là không ai muốn xem họ trần truồng. Tôi không biết người nào nói trung thực về thu nhập của họ.”

Cô cho rằng các cô gái không thể không nói tích cực về công việc của họ khi họ vẫn đang làm công việc đó. “Mọi người nói rằng họ có nhiều quyền hơn khi làm việc này, nhưng liệu bố mẹ họ có biết không? Không! À, đó không thật sự là có nhiều quyền hơn, nếu đó là một bí mật lớn.”

Điều dễ nhận thấy ở các hộp đêm là trong khi những người đàn ông bảnh bao trong những bộ vest đắt tiền, các cô gái gần như trần như nhộng. Ảnh: Guardian

Beata là một cô gái Ba Lan đang học về du lịch. Cô phá lên cười và nói rằng cô chưa nói với gia đình và bạn bè về công việc này. “Không! Không ai biết. Các bạn của tôi không một ai biết cả! Thôi nào! Công việc này đáng xấu hổ lắm…Tôi nghĩ vậy. Nếu nói, họ sẽ cho rằng tôi là một con điếm hay thứ gì đó đại loại như vậy. Tôi đã từng gặp một cô gái làm nghề này trước đây, và tôi đã từng nghĩ cô ấy là một con điếm.”

Các cô gái nói rằng họ không nghĩ có chuyện mua bán tình dục ở câu lạc bộ. “Nếu ai đó trong số các cô gái ở đây làm việc đó, thì số đó nhỏ thôi, vì bạn có thể kiếm được rất nhiều tiền từ công việc ở đây rồi”, một cô bày tỏ.

Beata cũng không nói rõ về việc cô kiếm được bao nhiêu. “Bạn không bao giờ biết chính xác. Có tối bạn chẳng kiếm được đồng nào, nhưng tối khác bạn có thể kiếm 1000 bảng.” Không kể đến vấn đề thu nhập thì đây vẫn là một công việc vất vả: “Chúng tôi phải trần truồng trước mặt những người đàn ông mà chúng tôi không hề biết.” Beata đang cố tiết kiệm để mua một căn hộ ở Ba Lan, mà cô cũng không chắc mình phải mất bao lâu để có đủ tiền. “Tôi sẽ làm việc này 4 năm nữa. Không lâu hơn thế. Sau đó tôi muốn có chồng và những đứa con.”

Linda Browlee, phóng viên ảnh được câu lạc bộ cho phép vào chụp ảnh các cô gái trong lúc họ chuẩn bị, và phút cuối cùng tôi đã quyết định đi cùng cô. Sự có mặt của tôi chưa được Oscar Owide cho phép, mặc dù tôi đã chào con trai của hắn, người nhắc tôi rằng tôi nên cho anh ta biết nếu tôi cần giúp đỡ.

Nhưng Owide rất bực dọc khi đến. Hắn lao lên trên tầng, la mắng mọi người. “Ai đó hãy vứt hết những cái ô chó chết này ra khỏi lối đi.” Hắn cũng không hài lòng về sự có mặt của tôi. “Cô đã ở đây bao lâu rồi?” tôi nói là tôi đang chờ Linda làm xong việc của cô ấy, và hắn đi làm việc khác.

Một vũ công người Tây Ban Nha, mới tốt nghiệp một trường đại học tốt tại London. Cô đã làm việc ở đây một năm để trả các khoản nợ vay của chính phủ khi đi học. Theo “má” của câu lạc bộ, có vẻ như cô kiếm được nhiều tiền hơn các vũ công khác. Cô cho biết công việc cho cô sự tự chủ, và giúp cô kiếm được nhiều hơn bất cứ công việc nào mà cô có thể xin khi mới tốt nghiệp. “Tôi muốn có sự độc lập, có tiền, và không phải dựa vào ai cả.”

“Tôi đã nghĩ, tuần đầu tiên rất khó. Nhưng bây giờ tôi không thấy gì lạ cả khi phải trần truồng chạy loanh quanh ở đây”, cô nói. Cô cố giấu khách hàng về trình độ giáo dục của mình. “Phần lớn đàn ông không thích gặp những cô gái thông minh hơn họ, hay nói cách khác là họ không muốn ở thế bất lợi về kiến thức. Họ nghĩ rằng: Ồ không, cô quá thông minh so với tôi. Cô sẽ biến mất với tiền của tôi thôi.”

Cô đồng tình rằng công việc ở đây gây cảm giác rất mệt mỏi “Tôi thấy mệt với việc phục vụ bàn và hướng dẫn. Rất mệt về tâm lý. Khi về đến nhà tôi nghĩ, mẹ kiếp, tôi phải cố tạo tâm trạng tốt, thoải mái, cười nói suốt. Tự tôi phải cố tạo ra điều đó. Những người đàn ông không cần làm gì cả, họ chỉ cần trả tiền.”

“Tôi chưa bao giờ đánh giá cao đàn ông cả. Có những đàn ông có bạn gái, có vợ, con và tán tỉnh những cô gái như tôi, đòi quan hệ tình dục, tiêu những đồng tiền điên rồ vào những việc thế này. Tôi nghĩ họ là những người có đạo đức không tốt. Tôi sẽ làm công việc này tối đa là đến khi tôi 25 tuổi.”

Một cô gái tươi vui người Ý, 24 tuổi từng làm nghề trông trẻ. Cũng như những cô khác, cô bắt đầu câu chuyện với lời lẽ rất lạc quan về việc tại sao cô thích công việc này. Nhưng sự nhiệt tình, lạc quan đó dần biến mất khi cô nói cụ thể hơn. “Đây là công việc thoải mái. Nó giống như tôi được đến các câu lạc bộ hằng đêm. Tôi không có nhiều kế hoạch cho mình. Tôi chỉ muốn kiếm tiền để đi du lịch.” Khi làm nghề trông trẻ, một tuần cô kiếm được 150 bảng; bây giờ làm ở đây cô kiếm được nhiều hơn [Dù cô không thể nói rõ ràng là nhiều hơn bao nhiêu].

“Trước khi bắt đầu, tôi nghĩ nó tệ hơn thế. Rằng tôi sẽ gặp những người kinh khủng. Nó không đến nỗi tồi tệ. Một người đàn ông kéo tóc tôi một lần; khi say, họ luôn muốn sờ mó và nói một cách dâm đãng. Nhưng tôi chịu được. Tôi đã quen với việc đó. Thỉnh thoảng những gã già ấy, họ thật kinh tởm, nói toàn điều rác rưởi. Lúc đó, bạn chỉ cần nói: Vâng, đúng ạ.”

Cô chưa nói với bố mẹ mình về công việc này. Cô bảo: “Cô có con không? Cô có muốn con cô làm việc này không? Cô có sinh con ra để cho đàn ông nhìn cơ thể trần truồng của nó không? Hãy tưởng tượng xem, con cô bị những gã đàn ông ngắm nghía… Khi còn là một đứa trẻ, chẳng ai nói rằng: ‘A! Lớn lên tôi muốn làm nghề thoát y.’ Tôi đã từng muốn làm một nhà văn. Tôi thích làm việc ở quán rượu. Nhưng họ trả tôi có 6 bảng 1 tiếng. Tôi đã phải làm việc hết sức vất vả mà chẳng kiếm được mấy tiền.”

“Ở trên tầng rất lạnh. Họ để điều hòa ở nhiệt độ thấp. Các vũ công không được mặc quần áo. Chúng tôi phải giả vờ là chúng tôi rất thích những đàn ông đó, những người nói với chúng tôi thứ rác rưởi.” Cô nói, nhưng cũng khẳng định rằng “Công việc này không phải là tồi tệ nhất thế giới.”

Hai cô gái đi xuống và đề nghị “má” mở cửa phòng thay đồ để họ lấy một số thứ. “Má, con cần lấy son bóng. Môi con khô hết cả rồi.”

"Họ gọi cô là “má”?"

“Tôi biết, và tôi ghét điều đó”, “má” trả lời và cười. Buổi tối, sau khi giúp các vũ công trang điểm, cô ở đó tán chuyện với họ khi họ xuống nghỉ.

Cô tự nhận thấy, một phần trong công việc của mình là an ủi những vũ công, khi những người đàn ông đối xử với họ tệ bạc, hay nếu họ không kiếm được đồng nào, và điều đó thường được đánh giá là đồng nghĩa với việc họ không đủ lôi cuốn.

Người chân thực nhất khi nói chuyện với tôi lớn tuổi hơn các vũ công khác một chút. Tôi nói chuyện với cô khi cô xuống nghỉ cho chân đỡ mỏi. Cô mặc bộ đồ phục vụ bàn màu xanh như kiểu những năm 50, và nhìn rất mệt mỏi. Cô ngả đầu vào tường và nói rằng cô chỉ muốn ngủ. Cô đã làm công việc này được 5 năm.

Đã nửa đêm mà cô vẫn chưa kiếm được gì. “Có những ngày tốt và những ngày xấu. Có quá nhiều các cô gái ở đây, mà chỉ có một vài đàn ông. Nếu có quá nhiều các cô gái, thì thật phí thời gian. Chúng tôi vẫn phải trả phí câu lạc bộ, dù kiếm hay không kiếm được tiền. Lúc đó thời gian trôi thật chậm. Nếu không kiếm được tiền, bạn sẽ trở nên tức giận.” Giọng cô nghe rất chán nản.

Owide đến và nổi quạu khi thấy chúng tôi vẫn ở trong câu lạc bộ, nói chuyện với nhân viên của hắn mà không có sự giám sát. Sự dễ chịu ở hắn biến mất. Hắn liên tục chửi rủa, một vũ công đảo đôi mắt phía sau lưng Owide, như thể việc chửi rủa này không phải là lần đầu. Chúng tôi bị giải ra khỏi tòa nhà.

“Không ai nói chuyện với các cô gái theo cách đó. Không một ai”, Owide nói. “Tôi sẽ gọi điện cho tổng biên tập và ngăn xuất bản bài báo này.”

Thoát y có nghĩa là gì?

Múa thoát y hay còn gọi là striptease, strip dance [vũ điệu/ điệu múa/ trêu], trong đó strip là cởi / lột hết quần áo trên người và tease là trêu chọc / ghẹo, là một điệu múa erotic hoặc exotic, trong đó người biểu diễn dần cởi quần áo, một phần hoặc hoàn toàn, theo một cách quyến rũ và gợi dục.

Quán rượu thoát y là gì?

Câu lạc bộ thoát y là các địa điểm tại đó các vũ công thoát y cung cấp các trò giải trí cho người lớn, chủ yếu ở dạng striptease hoặc các màn nhảy gợi tình. Các câu lạc bộ thoát y thường theo phong cách nightclub hoặc quán bar, hoặc phong cách sân khấu hoặc cabaret.

Chủ Đề